ĐÔNG LA
NHÂN VỤ ĐẠO THƠ NHỚ VỀ
MỘT KỶ NIỆM SÁNG TÁC
Sau
bao tai tiếng ở những mùa giải trước, kỳ này Hội Nhà văn Hà Nội lại “phát huy”
truyền thống tự bôi bẩn mặt mình, đã trao và rút lại giải thưởng cho một tác
phẩm của Phan Huyền Thư, một người cũng hay được chọn xuất hiện trên VTV, mà dư luận đang ồn lên là “đạo thơ”. Thư cũng đã có lá
thư xin lỗi nhưng rất “khéo”!
Tôi
cũng đã có tới 4 lần được trao giải thưởng và tặng thưởng, kể cả của tổ chức
văn hóa nghệ thuật to nhất là Liện hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật VN, nhưng
thật kỳ lạ, không biết có phải tác phẩm của tôi cao siêu quá hay không, cả khen
và chê khó quá, nên cả người yêu lẫn người ghét đều im tịt. Cũng có thể do thực
tế tôi đã chê biết bao người mà họ đều im lặng chịu trận, vậy ai có thể “dám” chê
tôi? Nói ra thì có vẻ ngông nghênh nhưng sự thật đúng là như thế! Còn bọn sâu
bọ, rắn rết, chuột chù, chó điên sủa bậy thì không chấp!
Rất
có thể tôi sẽ viết về vụ đạo thơ ồn ào này. Còn hôm nay tôi viết về một kỷ niệm
sáng tác cũng liên quan đến việc mà tôi không biết như vậy thì có phải là “đạo
thơ” hay không?
***
Có thời Nguyễn Quang Thiều làm chủ trò ở tờ Văn nghệ TRẺ
thuộc Hội Nhà Văn VN. Hồi ấy tôi và Thiều thân nhau lắm, nên tôi cũng góp bài
khơ khớ cho giai đoạn đầu của tờ báo, góp phần làm cho nó “đánh bạt” tờ Văn
Nghệ “già” vốn có từ lâu. Nhưng rồi khi Thiều thôi thì đến bây giờ tôi không
biết còn tờ đó nữa hay không?
Hồi ấy, mỗi lần tôi ra Bắc, Thiều thường chở tôi đến nhà
mình ở, và bí mật cho biết “Trong số bạn tôi ông là người bà xã tôi quý nhất”.
Năm
1996, trong một lần đến chơi với Nguyễn Quang Thiều như thế:

Anh chàng Đặng Thiều Quang, người từng viết một bài cho tôi
là “ông Bụt” của nó, đã chụp một loạt ảnh tôi mặc cái áo sọc trên. Ảnh dưới Quang mặc chiếc áo sọc chính là áo tôi cho Quang:

(Đặng Thiều
Quang, Đông La, Nguyễn Vĩnh Tiến (nhạc sĩ),
hồi hai đứa còn học ĐH Kiến trúc)
Chính
lần đó, tôi đã gặp một “nàng thơ” tại phòng biên tập của Thiều. Nàng thơ đúng
theo nghĩa đen, nghĩa là một cô gái có thể đốt bùng lên thi hứng trong tôi. Nàng
chính là một cộng tác viên của Thiều, một nữ thi sĩ với hình dáng còn hoàn toàn
là một “cô bé”. Chính cái nét “cô bé” đó mới làm “khổ” những người có tâm hồn
thi sĩ, trong đó có tôi! “Cô bé” đó có
tên là Dạ Thảo Phương!
Hồi
ấy Thiều cũng hay chở tôi gặp rồi tổ chức nhậu nhẹt với bạn bè. Vì thế mà tôi
đã gặp những người mà bình thường có đến muôn kiếp cũng không gặp như Nguyễn
Huy Thiệp, Bảo Ninh, Phạm Xuân Nguyên, v.v… Hôm gặp “cô bé”, Thiều cũng tổ chức
một cuộc nhậu. Đặng Thiều Quang cũng chụp ảnh này:

Hồi đó, nghĩa là cách nay 20 năm rồi, tôi còn rất bốc, đụng
tí là có thể sáng tác được ngay. Tôi đã làm một bài thơ lấy tên là Cơn khát, viết ra những cảm xúc của
mình, ghi tặng luôn Thiều và Phương. Tôi gởi cho Thiều và bài thơ được đăng
trên Văn Nghệ TRẺ.
Tất cả chỉ có vậy thôi, tôi không liên hệ và không lần nào
gặp lại Dạ Thảo Phương nữa. Trong tôi, “cô bé” đúng là một “nàng thơ” hoàn toàn
tinh khiết, không vướng chút bụi trần, chỉ để lại trong tôi một kỷ niệm sáng
tác đẹp và thơ mộng.
Rồi
mãi gần đây, tức sau gần 20 năm, nhờ facebook, tôi đã được gặp lại “nàng thơ”
của mình trên “Trời”, và bất ngờ quá, thấy thời gian đúng là “ác” thật, tôi mãi
mới có thể nhận ra cái “cô bé” ngày xưa!

Tôi cũng đã một lần đố bạn đọc trên blog, nhưng không ai
nhận ra trong số những người chụp chung trong tấm ảnh ai chính là “cô bé”! Phải
chấp nhận quy luật thôi, thời gian không buông tha một người nào!
***
Quay
lại chuyện bài thơ, sau khi tôi đăng vài năm, một cây viết nữ trẻ khác đã xuất
hiện khá ồn ào, đó chính là Vi Thùy Linh. Có điều chú ý là Linh lại trình làng
một tập thơ lấy tên là Khát. Hồi ấy tôi chỉ thấy hay hay, có thể do Linh đã đọc bài thơ
của tôi, vì Văn nghệ TRẺ hồi ấy rất hot
với những người viết trẻ:

(Vi Thùy Linh (trái) và tập KHÁT)
Mọi chuyện chỉ có vậy. Có điều thời bây giờ là thời của bản
quyền, chuyện “đạo văn chương” được săm soi. Bản thân tôi thì lại phê phán rất
nhiều người khiến họ cay cú không ít, nếu bây giờ tôi xuất bản tập thơ có bài Cơn khát, sau tập thơ KHÁT của Vi Thùy
Linh rất lâu, liệu có kẻ xấu nào lấy cớ đó xuyên tạc tôi đạo thơ hay không?
Nhưng nếu coi chuyện đó là “đạo thơ” thì chính Vi Thùy
Linh đã đạo của tôi chứ không phải ngược lại. Bởi Linh xuất bản tập KHÁT năm 1999:

Còn tôi làm và đăng bài thơ Cơn khát từ năm 1996, tức trước Linh 3 năm. Bằng chứng đây:

Xin viết lại cho rõ:
ĐÔNG
LA
C
Ơ N K H Á T
Khi
gặp em
Anh chợt thấy một cơn
khát của biển
Anh
muốn mang biển đi tìm nước
Nhưng biết tìm đâu
Khi tất cả những suối
nguồn tươi mát kia
Em
cất giữ trong ngôi nhà 18 tuổi
Ngôi nhà có treo đầy ổ
khoá nghiêm nghị
Của đức hạnh
Nguồn mạch nơi dòng
sông óng ả màu đen
Nơi
đáy hồ thu
Nơi
chúm chím môi hoa
Nơi
những đỉnh núi mềm mại và quyến rũ
Nơi
khe nước mượt cỏ
Nơi
những vầng hào quang vô hình đủ sức
thiêu cháy mọi niềm kiêu hãnh...
Chỉ
em thôi
Chỉ
em có thể và không thể
Nhưng
em có bình tâm
Khi
biển giãy chết ?
***
Khi gặp em
Anh
chợt thấy cơn khát của cánh đồng
Cánh đồng bị rang trên
cái chảo mùa hạ
Móng
tay của nắng để lại những
vết xước hình mắt
lưới
Những
vết bỏng phồng rộp như bánh đa nướng
Trên
da thịt đất
Thế
mà bao đám mây mọng nước
Lại
thung thăng trôi về phía bên kia.
1996
|
Phan
Huyền Thư muốn chứng tỏ mình trong sáng để rửa cái mặt bẩn thỉu và đần độn của
Phạm Xuân Nguyên và Hội Nhà Văn Hà Nội hãy làm như tôi!
21-10-2015
ĐÔNG LA