Trang

Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2022

TOÀN TẬP VỀ “TRÂU GIỎI TOÁN”

 TOÀN TẬP VỀ “TRÂU GIỎI TOÁN”

Tôi sẽ viết sau chuyện Nguyễn Trọng Tạo xuyên tạc, chơi đểu tôi như thế nào, hôm nay, nhân chuyện hai kẻ suy diễn đểu, phạm pháp, xúc phạm tôi và Báo Văn nghệ TPHCM, cho tôi núp danh An Chiến phê phán Ngô Bảo Châu, là Phùng Hoài Ngọc và Phạm Lưu Vũ, tôi sẽ nhắc lại đôi chút những bài tôi đã viết về Ngô Bảo Châu, với bút danh Đông La đàng hoàng, để mọi người thấy rõ hơn Ngô Bảo Châu là người thế nào.
13-2-2022
ĐÔNG LA
NGÔ BẢO CHÂU, LỀ TRÁI HAY LỀ PHẢI? (23-12-2011)
Ngô Bảo Châu đã viết về Cù Huy Hà Vũ: “Ông thể hiện mình như … Hector người thành Troy, như Turnus người Rutuli hay như Kinh Kha người nước Vệ... Những nhân vật huyền thoại này đã làm mọi thứ... để hoàn thành sứ mệnh của mình trong cuộc đời này”. Nhưng thực tế Vũ lại là một người mà chính người cha là Nhà thơ Huy Cận đã cho là đứa con “bất trung, bất nghĩa, bất hiếu”. Vũ cũng cực kỳ phản động khi đòi bỏ kỷ niệm ngày 30-4, và cho ta tiêu diệt bọn diệt chủng PonPot cứu dân Cămpuchia là xâm lược!
NGÔ BẢO CHÂU- “FAN” CUỒNG CỦA NGUYỄN QUANG LẬP (17-12-2014).
Ngô Bảo Châu viết về Nguyễn Quang Lập: “Ông chính là một trí thức thứ thiệt, có cái nhìn sắt bén về thế thái nhân tình, về hiện tình xã hội – chính trị Việt Nam. Ông không ngần ngại đăng tải những bài khá nhạy cảm, những lập trường phản biện khá dứt khoát có thể làm cho cơ quan chức năng khó chịu. Thái độ của ông chính là thái độ của một nhà văn chân chính, một kẻ sỹ có tinh thần trách nhiệm với xã hội mình đang sống”. Nhưng thực tế Nguyễn Quang Lập lại là một thằng nhà văn lưu manh, xỏ xiên, bôi bác niềm vui vĩ đại của cả dân tộc trong ngày thống nhất đất nước, đã ví ngày 30-4 như cuộc làm tình dâm ô với cô giáo của mình, đã khoe chuyện “chọc lung tung” trong chuyện làm tình ấy. Viết vậy Lập thật bất nhân bởi đã “chọc” luôn vào mặt, vào danh dự người vợ tần tảo, từng khốn khổ khốn nạn với chuyện Lập bị tai nạn, nay lại khổ nhục vì phải đi thăm nuôi một thằng tù! Có “nhà văn chân chính” nào lại bất nhân như Lập khi cho rằng anh Võ Điện Biên đã dùng xác cha mình là cố ĐT Võ Nguyên Giáp để kinh doanh, chọn chỗ chôn như vậy là để phục vụ dự án du lịch!!! Lập cũng mất nhân tính khi cho việc đóng đinh vào đầu, đục răng, đục đầu gối các chiến sĩ bị tù ở các “Địa ngục trần gian” dười thời VNCH không phải là ác mà chỉ là “khai thác thông tin” bình thường trong chiến tranh.

NGÔ BẢO CHÂU: MỘT CÁI ÁCH QUÁ NẶNG? (20-3-2013)

Ngô Bảo Châu đã cùng cả cha mẹ ký tên vào THƯ KHẨN GỬI CHỦ TỊCH NƯỚC VỀ VỤ BẮT GIỮ CÔ PHƯƠNG UYÊN, một cô sinh viên rải truyền đơn chống đối, trương cờ vàng ba sọc đỏ, giăng biểu ngữ viết bằng máu lợn “Đảng Cộng sản chết đi” và có âm mưu đặt bom tượng Bác Hồ. Châu cũng viết thư phản đối Trường ĐHSP HN thu hồi luận văn của cô Nhã Thuyên, một luận văn ca ngợi thơ của nhóm Mở Miệng, một loại thơ tục tĩu, bẩn thỉu, kêu gọi chống đối, khủng bố, và lật đổ!
Trên báo Giáo dục in lời Châu cho rằng “…tôn thờ cá nhân (có thể là lãnh tụ...) là một hình thức tha hóa sự hướng thượng”.
Ngô Bảo Châu cho biết là người thích triết lý sống của nhà Phật. Vậy mà khi đưa bà ngoại về phố Bạch Mai thấy: “Một vài người nhìn hai bà cháu tôi với ánh mắt thù địch”, đã “tiếc nuối vô bờ cho một ký ức đẹp đẽ tinh khôi đã bị mất, để đổi lại hình ảnh bạc nhược của một đống máy vi tính vô hồn cũ nát, của những chiếc xe máy gỉ sét trong tiệm cầm đồ…”. Viết vậy chứng tỏ Châu không hiểu tí ti gì Đạo Phật và không có tí ti gì Phật tính. Triết lý Phật giáo là phá chấp, Đức Phật dạy con mình tập thiền là hãy coi mình như mặt đất, dù người ta có phóng uế lên cũng không sao cả, vậy mà khi về chốn nguồn cội, lẽ ra Châu phải thông cảm với những cuộc đời bụi bặm, lam lũ thì lại chấp vào “ánh mắt thù địch” và khinh bạc cuộc sống của họ.
Châu đã rất láo khi viết về nước Đức để chửi VN “quen nấu sự dối trá cho mình ăn”: “dân tộc Đức là một dân tộc đã trưởng thành… tài sản tâm hồn là ký ức cả vinh quang và nhục nhã”; “Người Đức có lẽ hiểu rất rõ rằng thức ăn cho tâm hồn con người chính là sự thật. Những dân tộc quen nấu sự dối trá cho mình ăn, sẽ dần dần quen với sự bạc nhược, sự đớn hèn của chính mình. Thế nhưng người ta vẫn thích nấu sự dối trá cho mình ăn. Vì sự thật nhiều khi không có lợi, hoặc là cứng quá, không tốt cho lợi”.
Viết vậy chứng tỏ Châu là người không biết gì. Thức ăn cho tâm hồn con người đúng là sự thật, nhưng chỉ có thể là sự thật về những tấm gương cao cả của sự hy sinh, về tính thiện, về sự cống hiến và những bài học rút ra từ những cái xấu. Còn những “sự thật” như cướp giật, ma túy, đĩ điếm, lật lọng, xảo trá, cơ hội, v.v… thì vỗ béo được loại tâm hồn gì? Phải chăng đó chính là "thức ăn của tâm hồn Châu"? Châu thực sự lảm nhảm khi viết: “Chức năng của nhân văn không phải là ngợi ca cái thiện, phê bình cái ác, mà giúp cho con người tìm thấy sự chân thực”. Chức năng của nhân văn phải là ca ngợi cái thiện, phê bình cái ác, để làm được vậy người ta cũng cần phải phân biệt được thực, giả trước đã; còn chỉ để phân biệt được thực giả thôi thì loài vật không cần "nhân văn" nhưng nhiều cái vẫn giỏi hơn loài người, như về khả năng nhận thực âm thanh, Châu sẽ thua loài dơi, về khả năng đánh hơi, Châu chắc chắn sẽ thua loài chó!

THĂM VÙNG ĐẤT THÁNH CỦA MỸ LẠI NHỚ “TRÂU GIỎI TOÁN”

Lần đầu đến Mỹ, con trai tôi hỏi: “Ba thích đi đâu?” Tôi trả lời: “Ba thích đến những trung tâm nổi tiếng của nước Mỹ”. Chính vậy mà khi đến vài nơi ở Washington, tôi mới có cảm hứng và thực tế để nhớ về “Trâu giỏi toán”. Tôi viết bài này ngày 26-7-2017 sau khi du lịch, đã về ở Los Angeles, Mỹ.
***
Trước khi đi Mỹ, tôi chỉ biết nước Mỹ có đục núi tạc tượng 4 vị tổng thống Mỹ, dựng “Tháp bút chì” làm đài tưởng niệm Washington, và xây đền tưởng niệm Lincoln, vị tổng thống đã lãnh đạo cuộc chiến chống ly khai, và công bố Tuyên ngôn Giải phóng Nô lệ, chấm dứt hoàn toàn chế độ nô lệ ở Mỹ.
Đó cũng là lẽ tất nhiên của một quốc gia cũng như VN ta thờ Bác Hồ và các anh hùng dân tộc vậy. Nhưng khi đến “vùng đất thánh”, tận mắt chứng kiến khu tưởng niệm quốc gia của Mỹ, tôi đã bị bất ngờ, bởi trước mắt là cả một quần thể đền, đài, tượng vĩ đại, trang trọng, sang trọng, được quy hoạch rất khoa học và mỹ học, trong một diện tích mênh mông, tươi mát bởi um tùm cây, mịn màng cỏ và hồ nước trải dài, nối với các trung tâm quyền lực nước Mỹ.
Từ đền tưởng niệm Lincoln đến đài tưởng niệm Washington (ở giữa) đến điện Capitol nối nhau thành một trục đường thẳng. Nhà Trắng nối với Đài tưởng niệm Washington một đường vuông góc với trục đó. Có lẽ do nước họ lớn hơn, giầu hơn, tư duy họ cũng khoa học hơn nên họ đã làm tốt hơn chúng ta trong việc tôn vinh những giá trị thiêng liêng của đất nước. Vì vậy mà càng thấy cộng đồng mạng đã gọi Ngô Bảo Châu, “nhà toán học của chúng ta”, là “Trâu giỏi toán” là quá đúng khi viết:
“Có quý mến ai thì mong họ sớm thoát khỏi vòng luân hồi, đừng bắt họ sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”.
Viết vậy Châu đã rất láo khi diễu cợt tất cả tình cảm của toàn bộ người dân Việt có lương tri đối với Bác Hồ, đồng thời phủ nhận luôn công lao của Bác và tất cả những giá trị thuộc “sự nghiệp của chúng ta”. Dù hiện tại đất nước còn nhiều sai trái tệ nạn, nhưng so với 1945, dân ta còn trong vòng nô lệ, 2 triệu người chết đói, Ngô Bảo Châu không thấy xã hội VN bây giờ là hơn thì theo cách nói của tôi, Ngô Bảo Châu không phải ngu như trâu mà ngu như lợn, dù không biết lợn có ngu hơn trâu không?
Vì láo nên Châu đã cố tình trộn lẫn hai “hệ quy chiếu” có nhiều điều ngược nhau là Đạo và Đời. “Siêu thoát” chỉ có trong giáo lý Đạo Phật còn “sự nghiệp” thuộc về toàn bộ đời sống. Thực tế “trường đời” luôn rộng hơn rất nhiều “trường tu” nên những giá trị thuộc về “sự nghiệp” luôn là giá trị với tất cả mọi người, kể cả những người đi tu. Vì một nước mà “sự nghiệp” không ra gì, loạn, thì những người đi tu có yên ổn tu để mà mong siêu thoát được không? Chỉ có những kẻ ngu mới không hiểu cái sự láo của Ngô Bảo Châu và biện hộ một cách khấp khểnh rằng yêu quý Bác Hồ thì phải mong Bác “siêu thoát” khỏi “sự nghiệp”! Việc nói “Bác Hồ sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta” không có nghĩa là “giam” Bác trong vòng luân hồi mà là cách nói bóng của văn chương, coi Bác như một tấm gương để mọi người noi theo. Xã hội còn nhiều người chưa tốt thì mới cần có gương soi. Tiếc là CHÂU chỉ giỏi cộng trừ nhân chia, không hiểu thâm thuý của văn chương, đúng là “đàn gảy tai TRÂU!” (Los Angeles 26-7-2017)

THĂM TRUNG TÂM LƯU TRỮ QUỐC GIA MỸ "NHỚ" "TRÂU GIỎI TOÁN"!

Tôi viết bài này trước bài trên một tuần, 18-7-2017, khi du lịch tại New York.
Hai cặp, vợ chồng tôi; con trai và bạn gái của nó chiều qua (17-7-2017) từ Philadelphia đã đi xe hơi đến New York. Nhớ hôm ở Washington, ông con đã dẫn chúng tôi đến Trung tâm Lưu giữ quốc gia Mỹ (Archives of The United States of America), nơi lưu giữ các văn bản gốc liên quan đến quá trình hình thành Bản Tuyên ngôn Độc lập Mỹ, Hiến pháp Mỹ và sự đấu tranh cho quyền bình đẳng của phụ nữ. Tất cả những văn bản mỏng manh, vàng úa theo thời gian được lưu giữ trong một toà nhà vĩ đại, tuyệt đẹp, được canh gác nghiêm ngặt, tất cả đồ dùng kim loại bị giữ lại, kể cả máy ảnh.

Con tôi bảo họ cấm chụp ảnh vì sợ ánh sáng đèn máy ảnh tác động xấu đến các văn bản. Tuy vậy, trước khi vào gian chính, tôi bảo ông con nhanh chóng chụp "trộm" một tấm làm kỷ niệm tại nơi thiêng liêng của nước Mỹ đó:
Vào gian chính để hiện vật có hình mái vòm cao mênh mông, ánh sáng mặt trời cũng được ngăn lại mà được chiếu sáng bằng ánh sáng nhân tạo vàng mờ. Tôi nói với con trai người ta làm vậy để loại tia cực tím đấy
Tại Washington DC, trái tim nước Mỹ, người ta cũng đã xây toà “tháp bút chì” để tưởng niệm Washington, một kiến trúc đơn giản tối đa mà tuyệt đẹp, khi đi dọc ngang nước Mỹ, tôi thấy đó cũng là một nét riêng của phong cách kiến trúc Mỹ.
Thì ra dân Mỹ cũng thờ “cha già dân tộc” của họ như Việt Nam ta thờ Bác Hồ vậy. Vậy mà còn nhớ hôm 19/5/2016, nhân nước ta kỷ niệm 126 năm ngày sinh của Bác Hồ, Ngô Bảo Châu, nhà toán học nổi tiếng “của chúng ta” đã viết trên facebook như sau:
“Có quý mến ai thì mong họ sớm thoát khỏi vòng luân hồi, đừng bắt họ sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”.
Tiếp nối một chuỗi hành động có chủ đích, từng có lần phải đóng blog trước sự nổi giận của dư luận, Ngô Bảo Châu đã luôn kiên trì chứng tỏ mình là một “con trâu giỏi toán” như gần đây cộng đồng mạng đã phong tặng cho.
Thực ra trâu bò cũng như tất cả các loài động vật đều nhận biết và hàm ơn chủ nuôi chúng, xem chừng ví Ngô Bảo Châu như vậy là đã xúc phạm danh dự của loài trâu bò! (New York, 18-7-2017)
ĐÔNG LA