Trang

Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2022

VỀ SỰ NGU XUẨN, LƯU MANH, LÁO LẾU, VI PHẠM PHÁP LUẬT TRẮNG TRỢN CỦA PHÙNG HOÀI NGỌC VÀ PHẠM LƯU VŨ

 VỀ SỰ NGU XUẨN, LƯU MANH, LÁO LẾU, VI PHẠM PHÁP LUẬT TRẮNG TRỢN CỦA PHÙNG HOÀI NGỌC VÀ PHẠM LƯU VŨ

Theo “nguyên lý” trong quan hệ của loài người “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” mà cha ông đã chỉ dạy cho chúng ta thì Nguyễn Quang Thiều cực kỳ ngu xuẩn, lưu manh, và phản động khi kết bè kéo cánh với thằng cực kỳ ngu xuẩn, lưu manh, và phản động, cũng đua đòi văn chương chữ nghĩa, là Phạm Lưu Vũ.
Tôi đã ba, bốn lần viết về thằng ngu xuẩn, lưu manh, phản động Phạm Lưu Vũ này, nay đưa ra thêm một bằng chứng nó phạm pháp công khai, trắng trợn, đã xuyên tạc, bịa đặt để xúc phạm sứ mệnh văn chương và nhân cách Nhà Văn Đông La tôi, đồng thời nó cũng xúc phạm danh dự và hoạt động của cả một cơ quan báo chí, Báo Văn nghệ Thành phố Hồ Chí Minh,
Chuyện tôi có được cái bằng chứng phạm pháp của thằng lưu manh Phạm Lưu Vũ cũng rất thú vị. Tôi vốn luôn quan tâm nhiều lĩnh vực, rất ít đọc người khác viết, nên nhiều khi không biết đến những bài mà những kẻ dốt nát, bất hảo viết chửi tôi láo lếu. Vì vậy, đôi lần tôi đã trấn an người thân và bạn đọc yêu quý mình là, xã hội luôn có những kẻ dốt và ác. Nếu ta có tài và lương thiện tất sẽ có những kẻ dốt và ác chửi mình. Cả các bậc thánh nhân, các danh nhân vĩ đại cũng bị như vậy. Nhưng rồi giống như “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”. Giống như có một sức mạnh vô hình, huyền bí của đạo lý buộc những kẻ phạm tội thú tội và khai ra đồng bọn. Hôm qua tôi thấy một thông báo trên facebook, có người là Phung Hoai Ngoc xin kết bạn. Trước khi “duyệt”, tôi thường kiểm tra chút thì thấy Phùng Hoài Ngọc quê tại xã Đông La, huyện Hoài Đức, Hà Nội, từng là giảng viên văn học Á, Âu, Đại học An Giang. Không ngờ một người quê ở nơi khác, hiếm hoi trùng với cái tên Đông La, quê tôi, là giáo viên đại học lại ngu xuẩn, mất dạy và láo lếu đến thế, đã suy diễn đểu, hoàn toàn bịa đặt, sai trái khi viết về tôi.
Trên tờ Việt Nam Thời báo (VNTB) của thằng Phạm Chí Dũng đang bị tù giam, 04.08.2017, đã đăng bài “Truyện ngắn Chí Phèo và nghệ thuật xài người của báo Văn nghệ TP.HCM”
Phùng Hoài Ngọc viết:
“Nghe tin trên mạng “Tuần báo Văn Nghệ, thuộc Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật TP.HCM, số 459 ra ngày 26-7-2017, có bài: “Ngô Bảo Châu trên con đường trở thành ngụy dân chủ phản bội Dân tộc mình” của tác giả ký tên An Chiến. Bài viết nói rằng GS Ngô Bảo Châu hành xử như “một kẻ vô lại, không có học thức…” và mớ lý luận ngây ngô đầy rẫy của An Chiến… Nghe giọng điệu hung hăng của An Chiến không phải phong cách văn nghệ sĩ Sài Gòn, tôi có trực giác, cùng mối băn khoăn như nhà báo Phạm Chí Dũng thắc mắc sao Văn nghệ TPHCM lại có vẻ như cộng tác với an ninh văn nghệ đưa bài vào đây!? Cái bút danh “An Chiến” nửa hán nửa nôm lôm côm về từ pháp thực ra phải là tay chuyên “gây chiến” như cốt cách của cây bút này xưa nay.
Tuy nhiên tôi băn khoăn đến cùng, rằng vì sao TP.HCM lại xài một chiêu thức quá cũ thời thực dân nửa phong kiến mà nhà văn Nam Cao đã phơi bày trong thiên truyện bất hủ của ông: nhân vật CHÍ PHÈO từ hơn nửa thế kỷ trước.
Bất ngờ đọc Blog và FB của hai nhà văn nhà thơ sau đây (Phạm Lưu Vũ và Nguyễn Trọng Tạo) đã phát hiện đích danh thủ phạm, tôi thấy bằng chứng tràn đầy, xin đăng lại sau đây. Mời bạn đọc coi thử. Mong rằng những dòng trích Blog của Đông La dưới đây cũng được gửi tới cho những Bá Kiến thời nay biết rõ họ đang sử dụng ai làm công cụ, mà coi chừng hắn như một kiêu âm binh phản chủ.
(Theo FB. Phạm Lưu Vũ, Hà Nội, 28 tháng 7 lúc 0:06) ·
“Mặc dù đọc cái tiêu đề đã thấy tởm lợm. Nhưng ta cũng cố gắng đeo khẩu trang để lướt qua cái bãi bẩn thỉu có tên “Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh” kia, để xem cái thằng hèn núp dưới cái danh An Chiến ấy là ai?
Hội NV TP. HCM từ lâu vốn đã có 1 thằng như thế. Mới đây, sau nhiều lần năn nỉ, kể công như con chó, nó rốt cuộc đã được các ông Hữu Thỉnh, Nguyễn Quang Thiều, Trần Đăng Khoa… kết nạp vào HNVVN… Nó là thằng Đông La. Còn ai vào đây nữa?”; “Trong bãi phân mà nó ngậm để ngửa mặt phun lên Giáo sư Ngô Bảo Châu, nó còn dẫn cả đạo Phật để “phản biện” câu nói của Giáo sư về việc siêu thoát của ông Hồ… Điều Giáo sư nói về trường hợp của HCT là rất đúng. Chứng tỏ Ngô Bảo Châu có 1 kiến thức vững vàng về Phật giáo, cho nên mới có thể ung dung tự tại mà nói lên điều đó… Sự điên cuồng của kẻ ngu hèn và cả cái tòa báo lá cải khốn nạn ấy không hề làm giảm uy tín của Giáo sư. Trái lại, nó càng làm rực sáng những phẩm chất của một trí thức lớn, một nhà khoa học tầm cỡ thế giới” (Hết trích).
***
Trước nay, chỉ vài lần viết tôi đã lấy tên là Nguyễn Huy Sơn, tức tên người anh trai liệt sĩ của mình, còn lại luôn dùng bút danh Đông La, là tên làng tôi mà tôi đã chọn khi Nhà thơ Anh Thơ đã khuyên tôi trong những ngày đầu định mệnh đã đưa tôi đến gặp bà: “Cháu phải chọn một cái bút danh”. Tôi không chỉ một lần và có lẽ là người đầu tiên viết phê phán Ngô Bảo Châu với bút danh Đông La. Với trình độ và bản lĩnh của tôi thì tôi có sợ gì cái thằng “Trâu giỏi toán” và sợ gì ai mà phải núp danh? Như vậy, tôi không phải là An Chiến, và Phùng Hoài Ngọc và Phạm Lưu Vũ đã trắng trợn xuyên tạc, đã trắng trợn vi phạm pháp luật khi cho tôi núp danh An Chiến. Phùng Hoài Ngọc và Phạm Lưu Vũ cũng quá ngu xuẩn, đã bênh vực Ngô Bảo Châu để chống chế độ bằng được. Khi Ngô Bảo Châu đã rất láo viết trên facebook về Bác Hồ: “Có quý mến ai thì mong họ thoát khỏi vòng luân hồi, đừng bắt họ sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”, tôi cũng đã viết phê phán bằng bút danh Đông La đàng hoàng. Do bị phản ứng dữ đội từ dư luận, Châu đã phải xoá đi. Thực chất Châu không viết về Đạo Phật mà mượn Đạo Phật để chống lại cả sự nghiệp cách mạng của dân ta và Bác Hồ. Vì là những kẻ phản động nên Phùng Hoài Ngọc và Phạm Lưu Vũ đã hả hê về điều đó, nên đã giả ngu để cho “Trâu giỏi toán” chỉ bàn về sự siêu thoát của Bác Hồ theo Đạo Phật, và “có 1 kiến thức vững vàng về Phật giáo”!
Phạm Lưu Vũ còn cực kỳ lưu manh, láo lếu khi bịa đặt cái ý: “Mới đây, sau nhiều lần năn nỉ, kể công như con chó, nó rốt cuộc đã được các ông Hữu Thỉnh, Nguyễn Quang Thiều, Trần Đăng Khoa… kết nạp vào HNVVN”. Thằng lưu manh này đâu biết rằng tôi cũng như bao người sáng tác thực sự rất thích cái danh “Nhà Văn VN”, nhưng biết cái Hội Nhà Văn VN đã có rất nhiều nhố nhăng, biết cái cơ cấu tổ chức của nó có rất nhiều kẻ bất tài, lưu manh, có tin đồn phải đút tiền mới được vào Hội, nên tôi đã không có ý định làm đơn xin vào. Rồi đúng là số tôi thế nào thì thực tế phải là như thế, thú vị là đến một thời điểm, kết nạp tôi vào Hội như là một nhiệm vụ chính trị của Ban Lãnh đạo HNVVN. Nhà Văn Đào Thắng trong Ban Chấp hành từ HN đã phải bay vào SG tìm gặp tôi, khuyên tôi làm đơn, rồi chuyển cho tôi một bộ hồ sơ. Tôi đã nghe theo anh Đào Thắng, làm đơn, nhưng rồi bọn bất tài lưu manh trong các khâu xét duyệt đã loại tôi, nên tôi mới bực mình viết đơn kiện, và phải năm sau tôi mới được kếp nạp vào Hội. Khi họp ở Tam Đảo, chính Trần Đăng Khoa kể công với tôi: “Khi xét duyệt anh, tôi phải trực tiếp chỉ đạo đấy!”
Như vậy, thằng lưu manh Phạm Lưu Vũ đã đểu cáng bịa đặt đến mức nào?
***
Gần đây tôi đã ba bốn lần viết về thằng lưu manh Phạm Lưu Vũ. Nay xin nhắc lại chút.
Gần ba chục năm trước, khi rất thân nhau, tôi đã bình bài “Bầy chó của tôi” của Nguyễn Quang Thiều. Với đoạn thơ:
Bầy cho gầy, bẩn thỉu, ốm đau
Ngày lùng sục kiếm ăn
Liếm cả vào lưỡi dao sắc ngọt
Lưỡi bị cứa máu trào ra ở đó
Con đến sau lại liếm máu bầy mình
(Tập Sự mất ngủ của lửa)
Tôi đã bình rằng, ở đây ta không thể nói Nguyễn Quang Thiều “vịnh” bầy chó được, mà Thiều đã dựng lên những cảnh tượng, đó chính là những biểu tượng của thơ ca, là cái cớ cho tác giả muốn biểu đạt những ý tưởng về sự đấu tranh sinh tồn của cả thế giới sự sống.
Tôi viết vậy là có sự thiên vị, cũng vì hồi 1989 đất nước ta đúng là khốn khổ quá. Nhưng đến hôm nay, đọc kỹ hơn thì tôi thấy Thiều không phải viết về “sự đấu tranh sinh tồn của cả thế giới sự sống” như tôi mong có ở thơ Thiều, mà chính là Thiều viết thế để chống chế độ, đã ám chỉ cuộc mưu sinh của dân Việt man rợ như đàn chó tranh ăn. So với thực tế, dân ta hồi đó khổ thật nhưng không có cảnh kiếm ăn tàn khốc như vậy, về mặt lương tri thì Thiều đã viết sai sự thật, còn so với mức sống chung của người dân VN hôm nay thì Thiều đã chứng tỏ tầm nhìn thiển cận, hạn hẹp, không vượt qua được tầm nhìn của đàn chó trong cái ngõ hẹp nhà mình.
Sau đó rất nhiều năm, Nguyễn Quang Thiều và Phạm Lưu Vũ mới nhận ra nhau, đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Phạm Lưu Vũ cũng bắt chước tôi bình bài “Bầy chó” của Nguyễn Quang Thiều. Phạm Lưu Vũ đã tâm sự rằng bây giờ mới đủ “duyên”. Viết vậy là xạo, Thiều và Vũ hai thằng bằng tuổi nhau, Vũ chắc chắn biết về Thiều nhưng vì quá đố kỵ, quá cay cú khi Thiều quá thành công còn mình thì bị công an đưa vào sổ đen. Phạm Lưu Vũ bây giờ mới nhận ra, không ngờ cái sự phản động của Thiều lại giống mình đến thế, nên cho rằng “giờ Thiều mới… chín”. Vì vậy, Vũ đã hả hê tuỳ tiện tâng bốc thơ Thiều thế này: “Bài thơ tả bầy chó của Thiều hay đến kinh người. Mỗi lần sủa là một lần lóe chớp, không lần nào giống với lần nào. Sủa lần đầu là kiếp súc sinh, sủa lần sau là kiếp con người, sủa lần tiếp theo là hiền nhân quân tử, sủa tiếp nữa là triết gia, thi sĩ… cứ thế sủa cho tới bậc… thánh nhân”. Viết vậy, Phạm Lưu Vũ đúng là mất dạy hết nấc, ngu xuẩn hết nấc, trái Đạo hết nấc, bởi theo Đạo Phật, chúng sinh phải tích nghiệp thiện tỷ tỷ kiếp mới có thể đạt được quả vị thánh, chứ không phải chỉ sủa như chó tranh ăn điên cuồng là sẽ thành thánh!
Đáp lại sự tâng bốc của Phạm Lưu Vũ, theo Nhà Văn Chiến sĩ Trúc Phương cho biết, Nguyễn Quang Thiều đã cướp quyền duyệt bài của TBT Báo Văn nghệ, đã cho in sớm truyện “Ba viên xá lợi” cực kỳ phản động của Phạm Lưu Vũ.
***
Truyện “Ba viên xá lợi” Vũ viết về Lương, một người “lính Bắc kỳ” chiến đấu ở vùng đồng bằng “Nam kỳ”. Đến những ngày cuối cùng của chiến tranh, Lương bị rắn choàm quạp rất độc cắn, nhưng không chết bởi được ban cho phước lành từ một sĩ quan Ngụỵ, đã tận tình cứu chữa, và chỉ đường cho trở về đơn vị. Còn người sĩ quan Ngụỵ khi thấy “Sài Gòn đã thất thủ”, đã ăn mặc chỉnh tề, mang súng ngắn ra bờ suối, tự sát!”
Không như truyện “Chị Cả Bống”, Phạm Lưu Vũ viết để chửi chế độ tàn ác, đã trắng trợn viết “công an”, “uỷ ban” và “luật pháp” đã bao che cho các BS ở bệnh viện ngang nhiên mổ bụng xác chết của con chị Cả Bống để lấy mật bán chác ăn chia, truyện “Ba viên xá lợi” Phạm Lưu Vũ viết cao tay, kín đáo hơn. Phạm Lưu Vũ đã cho người sĩ quan Ngụỵ như thuộc đội quân nhà Phật, đã từ bi, vị tha cứu chữa cho kẻ thù. Nhưng cái tứ của truyện ngắn, Phạm Lưu Vũ đã thể hiện qua hành động tự sát của người sĩ quan Ngụy. Một người từ bi, vị tha lại tự sát trước một sự chiến thắng thì chiến thắng đó chỉ có thể là chiến thắng của một đội quân phi nghĩa. Phạm Lưu Vũ do mù lương tri nên đã lộn ngược chính danh, chính nghĩa như vậy. Nhân danh viết theo ánh sáng của Phật Pháp lại vô minh, xuyên tạc lịch sử, Phạm Lưu Vũ đã làm ô uế Đạo Phật khi núp bóng Phật để chống phá chế độ, khơi dậy hận thù, chống phá cuộc sống yên bình của nhân dân.
Để khách quan, tôi sẽ đưa ra những ý kiến của những ông chủ Mỹ đã nặn ra chế độ VNCH, nói về chế độ và “đội quân Nhà Phật” của Phạm Lưu Vũ xem nó chính danh, chính nghĩa ra sao?
Tổng thống Donald Trump, khi trả lời phỏng vấn của Piers Morgan, nhân dịp thăm Anh (6-2019),
đã cho cuộc chiến mà Mỹ thế chân Pháp ở VN là một cuộc chiến tồi tệ (I thought it was a terrible war).
Tổng thống John F. Kennedy, khi còn là thượng nghị sĩ, tuyên bố vào ngày 1/6/1956:
“Nếu chúng ta không phải là cha mẹ của nước Việt Nam bé nhỏ [chỉ Việt Nam Cộng hòa] thì chắc chắn chúng ta cũng là cha mẹ đỡ đầu của nó. Chúng ta là chủ tọa khi nó ra đời, chúng ta viện trợ để nó sống, chúng ta giúp định hình tương lai của nó (…). Đó là con đẻ của chúng ta - chúng ta không thể bỏ rơi nó…”.
Cựu bộ trưởng quốc phòng Mỹ Robert McNamara, “công trình sư” của Mỹ trong chiến tranh VN, trong hồi ký của mình đã phải thú nhận: “Chúng tôi đã sai lầm, sai lầm khủng khiếp!”
Maxwell Taylor, từng là đại sứ Hoa Kỳ tại VNCH, đã nói: “Tất cả chúng ta đều có phần của mình trong thất bại của Mỹ ở Việt Nam và chẳng có gì là tốt đẹp cả. Không hề có một anh hùng nào mà toàn là những kẻ ngu xuẩn. Chính tôi cũng nằm trong số đó”. (We all have a share in it, and none of it is good. There are no heroes, just bums. I include myself in that.
Về các lãnh tụ VNCH, theo "Fire In The Lake" by Frances Fitgerald, Vintage Books, New York 1985, pp. 134-139, khi viết về Ngô Đình Diệm, tác giả viết: “Đối với hắn, thế giới hiện đại là Sài-Gòn, cái thành phố ký sinh trùng đó đã trở nên béo mập bởi máu của thôn quê và lợi lộc của Tây phương. (For him, the modern world was Saigon, that parasite city that fattened from the blood of the countryside and the lucre of the West)”. Còn Nguyễn Văn Thiệu, Henry Kissinger trong hồi ký của mình đã cho rằng: “Nguyễn Văn Thiệu đã điều hành quốc sự theo một kiểu "tàn bạo", "xấc láo", "ích kỷ, độc ác" với những "thủ đoạn gần như điên cuồng" khi làm việc với người Mỹ”. Kissinger cũng tiết lộ rằng, khi nói về việc Nguyễn Văn Thiệu ngăn cản Mỹ ký hiệp định Paris, Tổng thống Nixon đã giận dữ thốt lên: "Ông sẽ hiểu thế nào là sự tàn bạo nếu tên đểu giả đó không chịu chấp thuận. Ông hãy tin lời tôi."
Về phía chế độ VNCH, Nguyễn Văn Thiệu cũng đã thú nhận tính chất đánh thuê vì tiền: "Nếu Mỹ mà không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau 3 giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi dinh Độc Lập!"
Khi gặp lại những người VNCH tỵ nạn tại quận Cam năm 1990, Nguyễn Văn Thiệu nói toạc móng heo thân phận nô lệ của VNCH: “Nguyên nhân mất nước là bởi vì mình chịu một cái sự nô lệ về viện trợ”. Tướng Nguyễn Cao Kỳ, năm 2005, khi về Việt Nam và trả lời phỏng vấn của báo Thanh Niên, đã nói: "Mỹ luôn luôn đứng ra trước sân khấu, làm "kép nhất". Vì vậy ai cũng cho rằng đây là cuộc chiến tranh của người Mỹ và chúng tôi là những kẻ đánh thuê".
Những phát ngôn của những nhân vật chóp bu phía Mỹ và VNCH ở trên đã như những cái tát giáng thẳng vào miệng lưỡi kẻ nói ngược như Phạm Lưu Vũ.
Cựu Tổng thống Bill Clinton, người từng phản đối chiến tranh ở Việt Nam, khi phát biểu trước sinh viên Hà Nội, nói: "Bình thường hóa quan hệ giữa Mỹ và Việt Nam là một trong những khoảnh khắc đáng tự hào nhất trong suốt nhiệm kỳ tổng thống của tôi".
Như vậy, quan hệ với một nước VN thống nhất là một niềm tự hào của cựu TT Clinton thì chắc chắn nước VN đó không thể như bịa đặt một cách lưu manh trong truyện của Phạm Lưu Vũ, đã khiến một người có tâm Phật không thể chung sống, phải tự sát!
***
Báo Văn nghệ TP HCM là một tờ báo đi đầu và quyết liệt nhất chống bọn trí thức, nhà văn thoái hoá, lật sử, phản văn chương, cơ hội, đón gió, trở cờ, phản bội và phản động, tờ báo mà có thời kỳ gần nửa năm liên tục số nào cũng đăng bài của tôi. Một lần, trong một bữa tiệc liên hoan cuối năm, tôi rất bất ngờ khi bà Thân Thị Thư, Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy TPHCM, đã cầm ly rượu đến cụng ly, làm quen với tôi. Bà nói: “Em cảm ơn anh vì các bài viết của anh trên Báo VN.TPHCM mà em được cấp trên khen đấy!” Chưa hết, một phần các bài tôi viết trên báo VNTPHCM đã được tôi chọn in trong cuốn “Bóng tối của ánh sáng”, cuốn đã được một cơ quan của Trung ương “giành in”, mà “nhân viên” phải mang sách tôi đi in chính là Ban Lãnh đạo Hội Nhà Văn VN. In xong, tôi cũng lại phải “đấu tranh” một chút, cuốn sách của tôi đã được giải thưởng của Liên hiệp các Hội Văn học, Nghệ thuật VN, một cơ quan cấp trên của HNVVN!
Như vậy chỉ có bọn ngu xuẩn, lưu manh và cực kỳ phản động như Phùng Hoài Ngọc và Phạm Lưu Vũ mới viết về tôi và Báo Văn nghệ TPHCM như trên.
***
Với việc bịa đặt, xúc phạm danh dự cá nhân tôi như vậy, nếu pháp luật nghiêm, tôi đi kiện thì cả Phùng Hoài Ngọc và Phạm Lưu Vũ sẽ rũ tù! Tiếc là các điều luật đã rất đầy đủ nhưng thực tế nhân quyền, danh dự ở xã hội VN chưa được pháp luật coi trọng, nên có kiện thì sẽ phí công thôi. Vì thực tế ngay đến TBT Nguyễn Phú Trọng cũng bị bọn Nguyễn Khắc Mai, Nguyễn Quang A chửi là lú lẫn, đòi thanh tra tài sản, thậm chí còn đòi bắt tù, nhưng không có cơ quan luật pháp nào bảo vệ danh dự cho đ/c TBT cả.
Còn danh dự Báo Văn ngệ TPHCM quan trọng hơn danh dự một cá nhân. Vì vậy, tôi rất mong Báo Văn nghệ TPHCM kiện Phùng Hoài Ngọc đã viết: “…vì sao TP.HCM lại xài một chiêu thức quá cũ thời thực dân nửa phong kiến mà nhà văn Nam Cao đã phơi bày trong thiên truyện bất hủ của ông: nhân vật CHÍ PHÈO từ hơn nửa thế kỷ trước”; và kiện Phạm Lưu Vũ khi viết: “cái bãi bẩn thỉu có tên “Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh”; và “cái tòa báo lá cải khốn nạn ấy”.
(Phần sau sẽ viết về bài của Nguyễn Trọng Tạo).
12-2-2022
ĐÔNG LA