Trang

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2022

VÀI Ý VỀ SỰ CỰC KỲ NGU VÀ LÁO CỦA ÔNG GS NGUYỄN ĐÌNH CỐNG

 ĐÔNG LA

VÀI Ý VỀ SỰ CỰC KỲ NGU VÀ LÁO CỦA ÔNG GS NGUYỄN ĐÌNH CỐNG
Tôi đã viết rất nhiều về nhiều lĩnh vực, Mai Nam Thắng (đại tá, nhà thơ), trong một hội nghị của Hội đồng Lý luận Phê bình VHNT Trung ương ngồi bên tôi, nói: “Người ta đồn phải có một tập đoàn mang danh Đông La mới viết được như thế”. Tôi bảo: “Nếu đúng có một tập đoàn như vậy mà không có tôi thì cũng đếch viết được”. Thực tế tôi lại không phải là người ham hố chuyện phê phán người khác, nhưng người ta cứ chuyển thông tin đến cho tôi, mà khổ cái, tôi đã thấy sai trái thì lại không thể không lên tiếng. Suốt cả trên hai chục năm đã là như thế. Như vừa rồi một cô bạn đọc cứ gởi những đường link năn nỉ tôi viết về “thằng bin” (Nguyễn Đình Bin), và mới hôm qua, nhân tôi viết về giáo dục, một bạn lại muốn tôi viết về “thằng cống” (GS Nguyễn Đình Cống). Bạn ấy nhắn tin: “Chú ơi chú đánh giá sao về bài viết "Đổi mới giáo dục" của ông Nguyễn Đình Cống?” và gởi đường link dẫn đến bài “AI VÀ CÁI GÌ GÂY RA TỆ NẠN GIÁO DUC” mà ông Cống đã viết trên facebook. Tôi vô đọc lướt, trả lời: “nói về thực trạng thì có cái đúng, nhưng về nguyên nhân thì rất ngu, tôi đã viết nhiều về thằng già này rồi”/ “Vâng! bài chú viết lâu chưa ạ. Điều tệ là ông ta phỉ nhổ vào cuộc kháng chiến của dân tộc”/ “tôi sẽ đăng lại vài bài về thằng già này”/ “Vâng , chú”.
Trong bài mới viết về giáo dục, Nguyễn Đình Cống chửi CNML (Chủ nghĩa Mác-Lê) là chính, và công khai kết tội “những người lãnh đạo cao cấp nhất của đảng và nhà nước”. Cụ thể ông ta viết: “CNML, ngoài một số điều tốt đẹp dùng để tuyên truyền thì nó chứa những điều trái với Đạo Trời, không thuận lòng người. Đó là những độc hại do sự tàn bạo, dối trá của chuyên chính vô sán cùng với độc quyền đảng trị. Còn việc ai phải chịu trách nhiệm chinh? Đó là những người lãnh đạo cao cấp nhất của đảng và nhà nước”.
Vậy hôm nay, bắt chước anh Nguyễn Văn Lưu, tôi sẽ “chỉ điểm” sự phản động của Nguyễn Đình Cống cho các vị lãnh đạo và cơ quan chức năng xử lý. Nếu lại “im lặng đáng sợ” thì hoặc Nguyễn Đình Cống đúng, hoặc với vụ “Nguyễn Đình Cống” này cũng như nhiều chuyện tôi đã viết, pháp luật VN đã tỏ ra bất lực.
Có điều, Nguyễn Đình Cống không thể đúng được. Khi viết về Triết học Mác thì Nguyễn Đình Cống dốt ngang Trần Mạnh Hảo. Có thể do làm về bê tông, cầu cống, đầu óc ông GS đã hoá đặc như bê tông rồi.
***
Nguyễn Đình Cống viết: “Bản chất của CNML là làm cách mạng để tiêu diệt giai cấp hữu sản, để chôn vùi chế độ tư bản, để công hữu hóa toàn bộ tư liệu sản xuất, để thiết lập nền chuyên chính vô sản với độc quyền lãnh đạo của đảng cộng sản”.

Viết vậy, Nguyễn Đình Cống đã nhai lại như con vẹt những luận điệu xuyên tạc Mác để chống Mác. Sự thực, Chủ nghĩa Mác như tôi đã viết:
“Trong Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản, Mác và Ăngghen viết: “Đặc trưng của chủ nghĩa cộng sản không phải là xóa bỏ chế độ sở hữu nói chung, mà là xóa bỏ chế độ sở hữu tư sản... là biểu hiện cuối cùng và đầy đủ nhất... trên cơ sở những người này bóc lột những người kia” (Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản, Nxb Chính trị Quốc gia, H., 1998, tr.107); “Chủ nghĩa cộng sản không tước bỏ của ai cái khả năng chiếm hữu những sản phẩm xã hội cả. Chủ nghĩa cộng sản chỉ tước bỏ quyền dùng sự chiếm hữu ấy để nô dịch lao động của người khác” (Sđd, tr.114), rồi: “Cái sở hữu làm ra, kiếm được một cách lương thiện... chúng tôi có cần gì phải xóa bỏ cái đó” (Sđd, tr.108).

Như vậy, nội hàm chính của khái niệm “đấu tranh giai cấp” chính là “tước bỏ quyền dùng sự chiếm hữu để nô dịch người khác”, “Lật đổ sự thống trị”, xóa bỏ chế độ “Người bóc lột người”.
***
Tôi đã viết mấy bài về Nguyễn Đình Cống. Hôm nay chỉ nhắc lại mấy ý.
Nguyễn Đình Cống viết:
“Khi ĐCS còn trong giai đoạn vận động làm CM, để lôi kéo được đông đảo quần chúng đi theo thì có nhu cầu tuyên truyền về sự chính nghĩa, về lực lượng hùng hậu, về tài năng và đạo đức của lãnh tụ, về tương lai tươi sáng của xã hội. Những thứ đó phần lớn là chưa có thật, phải dùng lối ngụy biện để bịa ra, bịa một thời gian dài rồi người nói và người nghe đều tưởng như thế thật”.
Theo cái nhìn của lương tri, cuộc cách mạng giành lại nền độc lập, chủ quyền đất nước tất phải là chính nghĩa; tài năng và đạo đức của lãnh tụ Hồ Chí Minh cũng là sự thật; Nguyễn Đình Cống thật láo xược khi cho là “phần lớn là chưa có thật”.
***
Về Bác Hồ, để trở thành lãnh tụ kính yêu, ngoài thiên tài, Bác Hồ cũng phải có một cái Đức cao cả. Chỉ như vậy Bác mới thu phục được nhân tâm của cả một dân tộc. Trường hợp Giáo sư Bác sĩ Tôn Thất Tùng theo cách mạng có thể là thí dụ điển hình.


Trong một cuộc phỏng vấn của báo Pháp, ông cho biết dù xuất thân từ một gia đình quý tộc nhà Nguyễn, từ nhỏ ông đã rất sợ người Pháp vì chứng kiến cảnh binh lính Pháp đánh đập dân An Nam. Lớn lên, ông càng thấy sự phân biệt giữa người Pháp và người Việt. Nhưng những ai đỗ đạt và có tài năng như ông thì sẽ bị mua chuộc để phục vụ cho chế độ bảo hộ. Từ khi còn là học sinh ông đã hâm mộ nhà cách mạng Nguyễn Ái Quốc. Lần đầu tiên ông gặp Việt Minh là được họ mời đi chữa bệnh cho một ông cụ già mà ông rất ấn tượng bởi cụ có “hai con mắt rất sáng”. Ông thấy cụ là một con người khác thường, kỳ lạ, có sức mạnh vô hình lôi cuốn ông. Sau thì ông được biết đó chính là Chủ tịch Hồ Chí Minh. Ông đã gọi Chủ tịch là “cụ” xưng “con” vì cảm thấy trước Người, ông bé nhỏ như đứa con nít. Vì cảm phục tinh thần yêu nước, con đường cứu nước của Bác, ông đã dễ dàng từ bỏ hết cuộc sống sang trọng, tiện nghi vào rừng theo kháng chiến, mang theo người vợ mới cưới mới 16 tuổi và đứa con mới 6 tháng. Ông kể Bác thường không nói chuyện chính trị mà chỉ nói chuyện đạo đức bình thường, nghi Bác chính là Nguyễn Ái Quốc, nhiều lần tính hỏi nhưng gặp Bác lại sợ. Ông nói: “có cái gì đó, cái thương, cái nể lắm, làm cho tôi gắn bó với ông cụ lắm”.
Với phát minh “cắt gan có kế hoạch”, GS Bác sĩ Tôn Thất Tùng đã được bầu là Viện sĩ Viện Hàn lâm Y học nhiều nước. Ngót một phần tư thế kỷ, ông đã sống, làm việc và trưởng thành dưới sự quan tâm ân cần của Bác Hồ. Khi nghe tin Bác mất ông đã viết những dòng vô cùng xúc động như sau:
“Bác ơi! Công ơn Bác với con thật như trời, như bể. Con nhắc lại mấy kỷ niệm đánh dấu từng chặng đời con, để ghi vào lòng, tạc vào dạ rằng, chính Bác là người đã thay đổi đời con, quyết định cả sự nghiệp khoa học của con. Bác là cha, người thầy đã tái sinh và dạy dỗ con”.
Việc khâm phục và kính trọng những bậc vĩ nhân có công với dân tộc là lẽ tự nhiên với những người có lương tri và thiện tính. Vậy mà Nguyễn Đình Cống cho tài năng và đạo đức của lãnh tụ “phần lớn là chưa có thật” thì ông ta đúng là một kẻ bất lương.
***
Chi với con mắt mù lịch sử, phản động, Nguyễn Đình Cống đã nhai lại những luận điệu xuyên tạc như thế này:
“Trong lúc cần duy trì chế độ và sự thống trị của mình Đảng lại phải ngụy biện, phải gian dối trong tuyên truyền. Sau 1954 đất nước bị chia cắt. Thống nhất là nguyện vọng của toàn dân. Cả hai Hiệp định Genève và Paris đều ghi là sẽ thống nhất bằng đường lối hòa bình, thông qua tổng tuyển cử. Thế nhưng cả 2 hiệp định đều bị phá hoại, dẫn tới cuộc chiến tàn khốc 20 năm và ĐCS đã thắng trong cuộc chiến đó. Ai đã phá hoại hiệp định. Chúng ta dựa vào một phần sự thật để tuyên truyền là chính Mỹ-Ngụy (Diệm, Thiệu) phá hoại hiệp định và gây chiến tranh, nhưng phía bên kia và phần lớn thế giới lại nêu đầy đủ chứng cứ là chính Bắc Việt mới là bên phá hoại hiệp định trước tiên và chủ động gây chiến”.
Sự thật, Việt Nam Cộng hòa, hậu thân của Quốc gia Việt Nam, với sự giật dây của Mỹ, đã vi phạm Hiệp định Genève, từ chối tổ chức tổng tuyển cử thống nhất đất nước; rồi trở thành cái cầu bắc cho Mỹ và chư hầu trực tiếp tham chiến tại VN. Để khách quan, tôi trích dẫn chính “tài liệu phía bên kia”.
Theo https://vi.wikipedia.org/, về Ngô Đình Diệm, trong chuyện “Từ chối tổng tuyển cử”, viết:
“Theo Mortimer T. Cohen thì Ngô Đình Diệm không chấp nhận tổng tuyển cử, vì ông biết rằng mình sẽ thua. Không ai có thể thắng cử trước Hồ Chí Minh, vì ông là một George Washington của Việt Nam”; “Báo cáo của CIA gửi Tổng thống Mỹ Eisenhower cũng cho rằng khoảng 80% dân số Việt Nam sẽ bầu cho Hồ Chí Minh nếu mở cuộc tổng tuyển cử”; “Năm 1956, Ngoại trưởng Allen Dulles đệ trình lên Tổng thống Mỹ Eisenhower báo cáo tiên đoán nếu bầu cử diễn ra thì "thắng lợi của Hồ Chí Minh sẽ như nước triều dâng không thể cản nổi". Trong tình thế này, Ngô Đình Diệm chỉ có một lối thoát là tuyên bố không thi hành Hiệp định Genève. Được Mỹ khuyến khích, Ngô Đình Diệm kiên quyết từ chối tuyển cử. Theo Cecil B. Currey, Mỹ muốn có một chính phủ chống Cộng tồn tại ở miền Nam Việt Nam, bất kể chính phủ đó có tôn trọng nền dân chủ hay không”.
Chính TT Mỹ Eisenhower cũng tự tay viết: “… nếu các cuộc bầu cử được tổ chức vào thời điểm xảy ra giao tranh, có thể 80 phần trăm dân số sẽ bầu cho Hồ Chí Minh Cộng sản làm lãnh đạo của họ chứ không phải Quốc trưởng Bảo Đại. Thật vậy, việc Bảo Đại thiếu khả năng lãnh đạo và động lực là một yếu tố khiến người Việt Nam cảm thấy phổ biến rằng họ không có gì để đấu tranh”. (… had elections been held as of the time of the fighting, possibly 80 per cent of the population would have voted for the Communist Ho Chi Minh as their leader rather than Chief of State Bao Dai. Indeed, the lack of leadership and drive on the part of Bao Dai was a factor in the feeling prevalent among Vietnamese that they had nothing to fight for). (Nguồn: Dwight D. Eisenhower, Nhiệm vụ thay đổi, 1953-56 (Garden City, NY: Doubleday & Compnay, Inc., 1963), tr. 372).
Vậy mà Nguyễn Đình Cống viết: “… nhưng phía bên kia và phần lớn thế giới lại nêu đầy đủ chứng cứ là chính Bắc Việt mới là bên phá hoại hiệp định trước tiên và chủ động gây chiến”, chứng tỏ ông ta hiện nguyên hình là một kẻ phản động ngu xuẩn, điên cuồng. Những đoạn tài liệu của chính phía Mỹ trên y như những cái tát vả vào mồm một thằng già đã trắng trợn xuyên tạc sự thật.
***
Chưa hết, không ngờ một GS, từng là trưởng khoa tại một trường đại học “dưới chế độ XHCN”, lại có một lý sự kỳ quái như thế này:
“Thực chất là chế độ Diệm đàn áp cộng sản nhưng người ta lại dùng cách đánh tráo khái niệm để ngụy biện thành “Đàn áp những người yêu nước, đàn áp nhân dân”. Đánh tráo như vậy nhằm kích động hận thù dân tộc”.
Chỉ là một kẻ thù điên cuồng của chế độ, một kẻ bất lương mới có một cái nhìn lộn ngược chính, tà, thiện, ác như vậy.
Trước bao linh hồn của các chiến sĩ hy sinh trong tù ngục, trước bao linh hồn các chiến sĩ hy sinh trong hai cuộc kháng chiến khốc liệt để có được ngày hòa bình hôm nay, trong đó có đồng đội của tôi, tôi không chửi Nguyễn Đình Cống là một “thằng già láo” thì tôi không còn là tôi nữa!
“Thằng già” này cần phải hiểu lý lẽ của lương tri, bất cứ ai chống lại sự bán nước, chống lại sự xâm lược của ngoại bang tất sẽ là người yêu nước. Ngày 8 tháng 3 năm 1949, Tổng thống Pháp Vincent Auriol và Cựu hoàng Bảo Đại đã ký Hiệp ước Elysée, thành lập Quốc gia Việt Nam trong khối Liên hiệp Pháp, thực chất là con bài giúp Pháp thuyết phục Mỹ viện trợ kinh tế và quân sự để có thể tiếp tục đứng chân tại Đông Dương. Khi Pháp thua tại Điện Biên Phủ, Eisenhower muốn có một chính phủ khác chính phủ của một ông Vua bù nhìn để làm giảm sự hấp dẫn của Hồ Chí Minh, Ngô Đình Diệm đã được Mỹ chọn là quân bài giúp Mỹ thế chân Pháp. Bảo Đại đã phải cho Diệm một chức vụ Thủ tướng. Nhưng chỉ hơn 1 năm sau, Diệm đã dùng tiền của CIA tổ chức cuộc Trưng Cầu Dân Ý gian lận để phế bỏ Bảo Đại và lên làm TổngThống. Hãy xem đoạn văn dưới đây gởi những quan thầy Pháp của Ngô Đình Thục, anh ruột Ngô Đình Diệm, người đã dựa vào thế lực công giáo, giúp em mình đoạt quyền từ Bảo Đại, để xem rõ hơn cái tính “chính nghĩa” của Ngô Đình Diệm:
"...Với tư cách là người con của một gia đình mà thân phụ tôi đã phục vụ nước Pháp ngay từ khi Pháp mới đến An-nam, và đã nhiều lần đưa mạng sống cho nước Pháp trong các cuộc hành quân mà cha tôi (Ngô Đình Khả) cầm đầu, dưới quyền Nguyễn Thân, chống lại các kẻ nổi loạn do Phan Đình Phùng chỉ huy, tại Nghệ-an và Hà-tịnh.
Có thể tôi lầm, tuy nhiên, thưa Đô Đốc, tôi xin thú thực là không tin – cho đến khi được chứng minh ngược lại – rằng các em tôi đã phản lại truyền thống của gia đình chúng tôi đến như thế, một gia đình đã tự mình gắn liền với nước Pháp từ lúc ban đầu, trong khi ông cha của những quan lại bây giờ hầu hết đều chống lại Pháp...."(http://www.sachhiem.net/TCN/TCNls/TCNls06.php)
Về sự thế chân Pháp duy trì cuộc chiến ở VN, Cựu bộ trưởng quốc phòng Mỹ Robert McNamara, “công trình sư” của Mỹ trong chiến tranh VN trong hồi ký của mình đã phải thú nhận: “Chúng tôi đã sai lầm, sai lầm khủng khiếp!” Maxwell Taylor, từng là đại sứ Hoa Kỳ tại VNCH, đã nói: “Tất cả chúng ta đều có phần của mình trong thất bại của Mỹ ở Việt Nam và chẳng có gì là tốt đẹp cả. Không hề có một anh hùng nào mà toàn là những kẻ ngu xuẩn. Chính tôi cũng nằm trong số đó”. (We all have a share in it, and none of it is good. There are no heroes, just bums. I include myself in that.https://en.wikiquote.org/wiki/Maxwell_D._Taylor)
Vậy có lẽ nào những người cộng sản tiến hành cuộc chiến giành lại chủ quyền đất nước, chống Diệm, chống lại cuộc chiến mà những người gây ra đã tự thừa nhận sai lầm như trên lại không phải là “người yêu nước” như cái nhìn thù địch, ngu xuẩn của Nguyễn Đình Cống?
14-12-2022
ĐÔNG LA