Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

NHƯ MỘT SỰ XẾP ĐẶT



ĐÔNG LA
NHƯ MỘT SỰ XẾP ĐẶT
Chúng mình đã đến với nhau
Lạ lùng như một sự xết đặt
Bỗng ở đâu về cái lực vô hình kỳ diệu
Nhanh hơn cả sóng âm sóng ánh sáng
Mạnh hơn cả vạn lần sấm chớp bão giông

Bỗng giật mình thấy trước phút gặp em anh chỉ là
                                                     một kẻ ngủ mơ
Phải ta đã quên mình trong những bận rộn bon
                     chen, những ưu phiền thường nhật 
Em chợt đến và anh bừng tỉnh giấc
Cuộc sống này bỗng quyến rũ đến thế ư!

Em đã đến từ đâu hỡi nửa cuộc đời
                                                mà anh chưa biết?
Phải từ một thiên hà xa xôi hay từ thời A-đam,
                                  Ê-va lần đầu tiên gặp mặt?
Từ cái hôn đầu tiên của con người
                                làm rung rinh mặt đất?
Trong ánh mắt em nhìn có một phần ánh
                                                     mắt của Ê-va!

Còn anh em ơi!
Anh chỉ biết và anh chỉ biết
Chúng mình đã đến với nhau từ hai đầu
                                              của một dải dất
Chiếc khăn quàng mầu xanh của nữ thần
                              bỏ quên khi tắm biển Đông
Từ tiếng khóc oa oa anh vội vàng chạy qua
                                    tuổi thơ để đến bên em
Anh mang đến em cái tuổi xuân có ùng
                                   oàng tiếng bom, tiếng đạn
Có dính máu và mồ hôi của bao nhiêu chiến trận
Có mùi vị của những dòng sông, của
                                                những cánh rừng

Có phải trong cơn mơ anh đã từng gặp em?
Em ở đâu giữa chốn phồn hoa, cao sang, đài các?
Trong chốn ngục tù của những định
                                                   kiến lạnh tanh?

Nhưng ta đã đến với nhau rồi chẳng cần
                                             tính toán nghĩ suy
Như Tổ Tiên ngày nào từng đến với nhau trong
                                   vườn Địa Đàng của Chúa
Tất cả những cách ngăn cháy rụi ra tro
                                             trong khoảnh khắc
Trong vòng ôm đầu tiên

Anh đã thức dậy rồi trong vòng ôm đầu tiên
Không gian bỗng tinh khôi như lần đầu gặp mặt
Ta hãy hôn nhau cho rung rinh mặt đất
Cho chốn Địa Đàng hiện ngay giữa trần gian!
1984

ĐÔNG LA
ĐỨA CON NGÀY TOÀN THẮNG
(Giải thưởng cuộc thi Thơ của HNV TPHCM năm 1986)

 
(Bà nội lần đầu vào Sài Gòn bế cháu)
Con của ba ơi con chưa ra đời!
Trong bụng mẹ tiếng tim con khe khẽ
Mỗi cựa quậy từ phôi thai nhè nhẹ
Ba đọc được niềm vui trong mắt mẹ con cười

Con của ba ơi con vẫn chưa ra đời
Tháng cuối thai kỳ từng giây ba nóng ruột
Ôi nỗi mong nào bằng lần đầu tiên được gặp
Sự sống của chính mình ở tiếp đời sau

Có một lần con ơi cách đây mười năm
Niềm mong ước cũng đốt tim ba từng phút
Rừng cao su dập dồn pháo trút
Tin chiến thắng về khắp chốn, khắp nơi

Đất nước mình như bà mẹ con ơi!
Ba muơi năm hoài thai đứa-con-ngày-toàn-thắng
Trên vai mẹ luôn trĩu oằn gánh nặng
Cũng vuông tròn và cũng những lần sa

Ngày ấy ba về đầy cờ, đầy hoa
Dưới gót giầy ngổn ngang mảnh đạn bom sạm khói
Ngổn ngang áo quần những người lính trần hoảng hốt
Nhưng nơi chiến trường nhiều lắm những đau thương

Dọc chặng đường ba về thăm quê hương
Thấy đất mẹ thương tích đầy cơ thể
Chiến tranh, chiến tranh, ôi chiến tranh là thế!
Hòa bình này đổi mấy thế hệ máu xương?

Con của ba ơi con vô tận yêu thương!
Ngày ấy ba là một phần li ti của ngày-toàn-thắng
Mười năm sau trên thành phố đầy nắng
Con sinh ra là một phần li ti của hòa bình

Ba ước ao con sẽ thật khỏe thật xinh
Con hãy là một kỹ sư, một người thợ tài ba
                                             dựng xây đất nước
Như ngày chiến thắng Điện Biên ông nội con ao ước
Đừng xảy ra chiến tranh đã như thế bao giờ!
1985