Thứ Hai, 3 tháng 11, 2025

LÊ XUÂN BỊ NGUYỄN QUỐC CHÍNH DẮT MŨI NHƯ THẾ NÀO?

LÊ XUÂN BỊ NGUYỄN QUỐC CHÍNH DẮT MŨI NHƯ THẾ NÀO?

Dưới bài Nguyễn Quốc Chính viết trên fb ngày 30-7-2025 “VĂN HOÁ PHẢN BIỆN KHÔNG CHẤP NHẬN THOÁ MẠ VÀ PHỈ BÁNG”, Lê Xuân đã vào bình luận về tôi:
“Phê bình, phản biện của Đông La là lối phê bình “chụp mũ”, “chỉ điểm “ nặng về đố kỵ , nặng về cái TÔI, ít chất học thuật và khoa học. Mượn ngôn ngữ chợ búa để thoá mạ người khác mình ko yêu thich. Mượn đạo mượn Phật, mượn điều luật này nọ để phán xét, kết án người đối lập như một vị quan tòa. NQC nói đúng: ĐL nên học lại tiếng Việt và biết bao điều khác rồi hãy phản biện… Buồn cho một kẻ hay “đá bạn” như thế”.



Viết vậy, chính Lê Xuân đã phạm pháp khi vu khống tôi “chụp mũ” vì khi phê phán ai tôi đều có chứng cớ, lý lẽ đầy đủ, viết vậy chứng tỏ Lê Xuân quá dốt không hiểu gì. Lê Xuân cho tôi phê phán những sai phạm là “chỉ điểm” cho cơ quan chức năng và những người có chức trách thực thi pháp luật của Nhà nước VN. Hai chữ “chỉ điểm” này Lê Xuân đã bắt chước Phạm Xuân Nguyên, người đã dùng lần đầu để chỉ Nhà LLPB Nguyễn Văn Lưu phê phán Luận văn của cô Nhã Thuyên. “Chỉ điểm” thường được dùng trong thời gian trước đây nước ta bị đô hộ, chỉ chuyện những người “Việt gian”, những kẻ phản bội dân tộc ,chỉ điểm cho quân xâm lược. Như vậy Lê Xuân vì ngu đã trở thành kẻ phản động như Phạm Xuân Nguyên vì viết người ta chỉ điểm là đã ví những cá nhân và cơ quan thực thi pháp luật của nhà nước VN như quân xâm lược. Lê Xuân viết tôi viết phê bình “nặng về đố kỵ, nặng về cái TÔI, ít chất học thuật và khoa học” cũng phạm tội vu khống, vì dốt đã không hiểu nổi những lý lẽ học thuật và khoa học mà tôi đã viết, để Nguyễn Quốc Chính dắt mũi như con bò. Bởi vì trong bài viết đó tôi không chỉ dựa vào Phật giáo mà còn dựa vào cả khoa học tự nhiên là Thuyết Tương đối hẹp của Einstein.
Nhưng Lê Xuân là ai?
***
Đã rất lâu rồi, tôi không nhớ chi tiết, trong một cuộc gặp gỡ của giới văn chương ở TPHCM, một người đến làm quen với tôi, tự giới thiệu là Lê Xuân, kể câu chuyện rất ấn tượng với tôi về nhân cách Nguyễn Huy Thiệp bất hảo ngang với Bảo Ninh mà GS Nguyễn Cảnh Toàn cho biết Bảo Ninh khi ở Viện Sinh học đã bỏ thuốc độc vào thí nghiệm của bạn để hại bạn, bị công an điều tra, bị đuổi việc. Lê Xuân kể chuyện NHT từng làm ở nhà xuất bản in sách giáo khoa nhưng lại chở hàng xe sách mới in bán cho dân làm pháo.
Dần dần chuyện NHT bán sách làm pháo thì như đóng đinh trong đầu, còn Lê Xuân ở cấp độ tôi không giao du nên gần như quên hoàn toàn.
Bất ngờ, 18/2/22, tôi nhận tin nhắn của người tên Lê Xuân: “Chúc anh ngày mới an vui. Rất thích đọc các bài phản biện của anh về VHNT và về một số tác giả …”. Tôi mới nhớ ra hỏi: “có phải tôi đã gặp anh ở TPHCM, anh nói chuyện Nguyễn Huy Thiệp bán sách giáo khoa phải không?”. Lê Xuân : “Đúng vậy anh. Năm 2015 tôi dự hội thảo gặp anh, anh Hiếu (Nhà Thơ Nguyễn Chí Hiếu), anh Thịnh (Nhà Văn BS Nguyễn Văn Thịnh) … có chụp hình lưu niệm. Rất ngưỡng mộ anh về loạt bài phản biện với những sai trái của một số văn nghệ sĩ. Mình và Nguyễn Văn Lưu cùng học với nhau từ phổ thông, cùng quan điểm chống lại Nguyễn Huy Thiêp… Hẹn ngày gặp nhau”.



Một năm sau, Lê Xuân lại nhắn tin: “Hu hu… hẹn ngày gặp nhau ở Tp HCM hay Cần Thơ anh nhé. Caphe rồi tào lao chuyện văn chuyện đời cho vui…”. Đông La: “chắc có thần giao cách cảm, tôi mới nhớ và tìm kiếm chuyện anh viết về thằng cha Nguyễn Huy Thiệp bán sách GK làm pháo”. Lê Xuân: “Nó còn mở quán “ thịt chó ôm” mượn mấy bộ áo dân tộc cho mấy em người kinh bán hàng. Phía trước có tượng Phật. Thế mà bao nhiêu văn nghệ sĩ tung hô. Nó chửi hết các nhà văn, nhà thơ và cho cuộc chiến tranh chống Mỹ của dân tộc là “buồn nôn”. Nó chửi cả anh hùng dân tộc Quang Trung, Lê Lợi… cả chúa Je su nữa …”




Vậy mà, tôi đúng là té ngửa, thấy Lê Xuân viết ngược lại về tôi hoàn toàn trên trang fb của Nguyễn Quốc Chính. Thật kinh tởm loại người này, trước mình thì nó thơn thớt nói cười, sau lưng thì nó như đâm dao mình!
***
Nếu tôi sai, Lê Xuân có thể thay đổi thái độ đối với tôi như trên, đàng hoàng hơn, khí phách hơn có thể viết bài phê phán tôi với đầy đủ chứng cớ và lý lẽ, còn viết sai hoàn toàn về tôi, cho tôi “chụp mũ”, “chỉ điểm” như trên thì đúng là vì ngu dốt, không hiểu lý lẽ tôi viết, đã trở thành một con bò để một thằng ngu dốt, lưu manh như thằng Nguyễn Quốc Chính dắt mũi.
Thằng Nguyễn Quốc Chính vì ham thể hiện nhưng lại chỉ biết mặt chữ mà mù tri thức, lại là kẻ thuộc hạng du côn, lưu manh chữ nghĩa nên nó đã hung hãn phê phán rất nhiều điều thuộc về tri thức cao sâu mà tôi đã viết, khổ cái chỉ những người đủ trình độ mới nhận ra, còn với đa số đám đông, vì nó “gãi đúng chỗ ngứa”, đã bầy đàn theo nhau để nó dắt mũi như bò, trong đó có Lê Xuân.
Sự sai phạm của thằng Chính nhiều như cỏ rác ngoài đời, nay tôi chỉ chỉ ra vài ý nó phê phán tôi hiểu về Đạo Phật, đã dắt mũi được Lê Xuân như thế nào.
***
Nhắc lại chuyện tôi phê phán Phạm Lưu Vũ khi nói ý: “Phật tính là dục tính, là tham, sân, si” là “đã biến Đạo Phật thành đạo tặc”. Để phê phán tôi hiểu sai về Đạo Phật, Nguyễn Quốc Chính viết:
“Phật tính có mặt trong mọi chúng sinh, kể cả những kẻ còn đầy tham – sân – si, chính vì vậy mới có lý do để tu tập và giác ngộ”. Thằng Vũ nói “Phật tính là tham sân si” rồi, vậy sao Nguyễn Quốc Chính viết những kẻ còn đầy tham, sân, si phải tu tập, tức loại bỏ tham, sân, si, để giác ngộ, để có được Phật tính? Vậy là thằng Vũ đã vả vào mồm Nguyễn Quốc Chính nhưng vì ngu Chính lại bảo vệ thằng Vũ; dù ý tôi sâu xa là giống ý Chính, Chính lại phê phán tôi, tức cũng tự vả mồm mình.
Chuyện thứ 2, Nguyễn Quốc Chính viết tôi đã:
“Công kích Thiền sư Thích Nhất Hạnh bằng lý luận non yếu
• Về dịch thuật Bát Nhã Tâm Kinh, Đông La dựa vào bản dịch tiếng Anh “Five skandhas are equally empty” rồi chê là “như cái thùng trống rỗng”, rồi dùng GS Lê Tự Hỷ để phản bác.
⟶ Nhưng lại hiểu sai luôn cả GS Lê Tự Hỷ...”
Một câu lảm nhảm, không hiểu nổi văn bản tôi viết, viết bừa, viết láo.
Tôi đã phê phán Thích Nhất Hạnh chê Tổ Sư Huyền Trang dịch sai “Bát Nhã Tâm Kinh” nên đã dịch lại, trong đó Thích Nhất Hạnh đã dịch “Five skandhas are equally empty” (Năm Uẩn đều trống rỗng). Tôi đã chê Thích Nhất Hạnh dịch 5 Uẩn như cái thùng trống rỗng chứ không phải như Nguyễn Quốc Chính viết tôi chê Thích Nhất Hạnh dịch “Bát Nhã Tâm Kinh” như cái thùng trống rỗng. Một câu của tôi nó đã không hiểu thì phê phán được gì?
Tôi đã viết, theo Đạo Phật, 5 Uẩn là 5 yếu tố tạo nên thân và tâm con người: Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức. Trong đó, Sắc là yếu tố tạo nên thân và sáu giác quan. Vì vậy, Sắc tạo nên thân thể con người thì Sắc chính là thịt, xương, v.v…, mà đã là thịt xương thì không thể “trống rỗng” như Thích Nhất Hạnh dịch được. Vì vậy tôi đã chê Thích Nhất Hạnh dịch 5 uẩn, trong đó có Sắc, là empty, tức trống rỗng như cái thùng trống rỗng hoàn toàn vô nghĩa, thực chất Thích Nhất Hạnh cũng không hiểu là gì.
Còn GS Lê Tự Hỷ thấy Thích Nhất Hạnh dịch “ ngũ-uẩn giai không” thành: “năm uẩn đều trống rỗng” (five Skandhas are equally empty), từ chữ Phạn ông GS cho rằng, “Không” trong tiếng Anh là emptiness, tức một danh từ chứ không phải empty là một tính từ như TNH dịch. Theo GS, “Không” không phải là không có gì cả, nên viết Không là “gì đó không có tự tính”, vì vậy ông cho rằng dịch “Không” là “trống rỗng” như Thích Nhất Hạnh là sai.
Vì ngu, đọc tôi viết không hiểu, Nguyễn Quốc Chính đã lảm nhảm, viết láo như trên.
Chưa hết, tôi còn dựa vào tri thức khoa học tự nhiên để viết về điều cao sâu này, chứ không phải như Lê Xuân viết bậy. Tôi đã viết: “Không” ở đây là tướng Không, trạng thái Không, theo con mắt khoa học hiện đại thì tướng Không chính là năng lượng. Thật kỳ diệu, chính Einstein đã phát minh ra công thức E = mc2 chứng thực lời trong kinh Phật nói trước hơn hai thiên kỷ rưỡi. Công thức này thể hiện sự tương đương giữa vật chất và năng lượng, cũng hàm nghĩa “Sắc bản chất chính là Không”, ngược lại, “Không bản chất cũng chính là Sắc”. “Sắc”, “Không” có thể chuyển hoá thành nhau.
***
Lê Xuân tâm sự học cùng Nguyễn Văn Lưu, chắc đã vào tuổi 80, vậy mà vì “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” lại để cho Nguyễn Quốc Chính, một thằng chọi con, một kẻ du côn lưu manh chữ nghĩa, dắt mũi. Buồn thay!!!

3-11-2025
ĐÔNG LA

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2025

MÀY BẢO THẰNG THIỀU VIẾT ĐI!

 MÀY BẢO THẰNG THIỀU VIẾT ĐI!

Tối qua, đọc tin thấy Trương Ngọc Ánh bị bắt mà giật mình, nhưng lại không bất ngờ vì thấy xã hội ta trình độ của dân chúng về luật pháp rất thấp. Nhưng luật pháp lại không nghiêm nên nhiều người phạm pháp mà không sao, nhiều chuyện phạm pháp xảy ra như là tất nhiên, như chuyện nhận phong bì chẳng hạn. Còn Trương Ngọc Ánh vì tham mà lừa đảo, chắc tưởng với sự nổi tiếng của mình thì không sao, nhưng đến ngày pháp luật nghiêm thì thấy là “có sao”.



Trước đó là thằng Shark Bình, chắc cũng nghĩ núp công nghệ cao lừa đảo thì không sao. Hôm qua thấy ảnh cô Phương Oanh chụp đen trắng mà đẹp quá, chắc chụp trước khi chồng không sao, nhưng buồn như điềm báo sẽ có ngày chồng bị bắt.



Có rất nhiều người trong giới nhà văn viết lật sử, xuyên tạc sự thật để “ngóng đô” của những thế lực chống VN ở nước ngoài, đã có người “sao”, nhưng còn rất nhiều người “không sao”. Nhà văn chửi bậy rất nhiều, thực ra là phạm pháp nhưng đa phần chẳng sao. Giới văn chương chữ nghĩa chính vì “văn mình vợ người” nên hay chửi nhau, đến nỗi một thời hay tếu táo, xây nhà cho giới văn chương thì không cần xây hố xí vì họ đã có mồm để đổ vào nhau. Cái này do “cái tôi” nhà văn cao, lại thường cảm tính chủ quan, nếu “trí cao” nói và viết đúng thì đúng là không sao, nhưng sự thật nhiều nhà văn lại “trí thấp”, tâm lại tối, nên đã phê phán sai, chửi sai, mà không biết rằng mình đã xuyên tạc, vu khống, tức đã phạm pháp vì xúc phạm danh dự công dân.
***
Sáng qua có mấy bạn trẻ mời tôi đến uống cà phê ở cái quán sau lưng, trong khuôn viên Dinh Độc lập, nơi một ông tướng công an ngoài Hà Nội vào từng mời tôi đến đó uống cà phê để tặng sách. Tôi nhớ khi chuyện trò với ông bạn về giới văn chương, về Nguyễn Quang Thiều, tôi đã nói “thực trạng cả xã hội ta giờ tôi bi quan quá”, không hiểu sao sáng qua tôi cũng nói với mấy anh bạn trẻ:
-Trong lĩnh vực văn chương, văn hóa nghệ thuật liên quan đến chính trị tư tưởng, lịch sử, giáo dục, tao thấy lo lắng quá. Ông Nguyễn Minh Thuyết từng có trong danh sách 72 người đòi lật chế độ lại được giao tổng chủ biên sách giáo khoa, ông Trần Đình Sử cũng vậy lại được giao chủ duyệt sách giáo khoa. (Tôi quay sang nói riêng với anh bạn ngồi bên: -Như mày từng nói Hội nhà Văn của chú đến 90% là phản động đấy, rồi nói tiếp với cả bàn). Nhưng thằng Thiều vừa rồi lại xin cho Hội Nhà Văn được viết học liệu về lịch sử cho học sinh học. Vậy nó định viết cái gì? Chọn ai viết?
Trong nhóm, một bạn 10 năm trước gặp tôi, từng đến nhà tôi chơi vợ tôi nhớ là đãi bún bò, còn là lính, nay là sếp, nói nhờ tôi viết về một con mụ đang quậy lắm.
Tôi nói:
-Tao viết thiên về tri thức học thuật, nó dạng hàng tôm hàng cá tao không thích viết. Với lại tao viết mà không ai làm trọng tài, xử lý, trên mạng cứ chửi qua, chửi lại, bọn du côn, lưu manh, ngu xuẩn lại đông, tao sao chửi lại, lại thành bia đỡ đạn. Như chuyện thằng Nguyễn Quốc Chính đang chửi tao là con la đây này. Tao dù sai thì nó phê phán tao, tao sẵn sàng chịu trách nhiệm, nhưng nó bảo tao là con la là đã phạm pháp vì xúc phạm danh dự công dân. Thực tế tao lại không sai, nên nó không chỉ phạm tội xúc phạm danh dự công dân mà còn phạm tội xuyên tạc, bịa đặt để vu khống người khác, còn phạm tội vì có nhiều quan điểm sai trái về chính trị, tư tưởng, lịch sử, văn chương nghệ thuật, luật pháp. Ví dụ như chuyện thằng Phạm Lưu Vũ đã nói ý là “Phật tính là dục tính, là tham sân si”, tao đã viết thằng Phạm Lưu Vũ nói vậy là đã biến Đạo Phật thành đạo tặc. Thằng Nguyễn Quốc Chính đã viết tao phê phán sai thằng Vũ, cho tao hiểu sai về Phật giáo.
Nhưng thằng Chính lại lý lẽ là Phật tính có mặt trong mọi chúng sinh, kể cả những kẻ còn đầy tham – sân – si, chính vì vậy mới phải tu tập để giác ngộ.
Như vậy ý thằng Chính nghĩa là gì, nghĩa là nó cho những kẻ còn đầy tham – sân – si thì phải tu tập mới giác ngộ, mới có được Phật tính, tức là nó cũng cho thằng Vũ nói “Phật tính là dục tính, là tham sân si” là sai. Vậy theo lý lẽ của chính thằng Chính thì tao đã phê phán thằng Vũ đúng, nhưng nó lại bảo tao phê phán sai, tức thằng Chính đã tự vả vào mồm mình.
Một thằng ngu dốt đến độ đọc một câu tao viết cũng hiểu sai, nhưng lại hung hãn, liều mạng phê phán rất nhiều điều cao sâu tao viết về tri thức. Nó viết ý “VĂN HOÁ PHẢN BIỆN KHÔNG CHẤP NHẬN THOÁ MẠ VÀ PHỈ BÁNG” là đúng, nhưng tỏ thái độ khi phê phán cái sai, cái xấu, cái ác đúng thì không phải là “thóa mạ, phỉ báng”. Như thằng Nguyễn Quốc Chính ngu dốt thật, lại phạm pháp vì ngu dốt, tao không bảo nó dốt thì chính tao phạm pháp vì biết tội mà không nói, tức đã bao che tội phạm.
***
Chuyện trò qua lại, tôi nói chuyện khác:
-Cái hôm tao được mời đến cuộc “gặp gỡ Nhà Văn Đông La” cái… nó cũng có mặt đấy. Khi ông Chủ tịch nhờ tao lên tiếng để định hướng dư luận, tao đề nghị ổng cho các báo phổ thông, nhất là các báo cho giới trẻ như Tiền phong, Tuổi trẻ, Thanh niên đăng bài của tao, sẽ có tác dụng hơn. Tao cũng muốn các cơ quan báo chí chịu trách nhiệm cùng tao. Chứ mình tao sao chửi lại bọn du côn, lưu manh đông như kiến cỏ trên internet. Nhưng ông ấy bảo, muốn tao độc lập lên tiếng để khách quan hơn, nếu tao viết đăng báo thì bọn chống phá lại bảo tao cũng chỉ là một cái loa tuyên truyền thôi.
Anh bạn ngồi bên tôi nói:
-Ông thấy nói thế là đúng.
-Đúng nhưng tao phải chịu trận. Người ta thường nói “chính danh ngôn thuận”, đăng báo nhà nước là chính danh, còn đăng trang cá nhân chỉ là ý cá nhân. Bọn lưu manh thường ngu, tao viết dù có đúng, có hay đến mấy chúng cũng sao hiểu. Vậy là chúng tha hồ chửi láo, cứ vậy với đám đông sẽ thành dư luận, tao lại thành ra người xấu.
***
Không chỉ với đám đông xa lạ, mà ngay cả với người từng hâm mộ tôi, từng xán đến xin làm quen với tôi ngoài đời, rồi cả trên fb, đó là ông Nhà Văn Lê Xuân, hình như ở dưới miền Tây. Hôm kia, vào trang fb của thằng Nguyễn Quốc Chính, tôi đã ngã ngửa khi thấy ông Lê Xuân này cũng đã bị thằng Chính dắt mũi như con bò, cũng vì ngu mà chửi tôi theo thằng Chính, tức ông Lê Xuân cũng đã phạm tội vu khống, xúc phạm danh dự công dân.
Vậy để bài sau tôi sẽ viết ông Lê Xuân bị thằng Chính dắt mũi như thế nào.
Còn hôm qua, lúc ra về, khi ra bãi xe, anh bạn trẻ ngồi bên tôi trong quán đi cùng tôi, năn nỉ:
-Chú ráng viết về con mụ đó nhé.
Tôi nói giỡn:
-Mày bảo báo công an viết đi, rồi cả hệ thống báo chí nhà nước sao không viết bảo vệ Nhà nước? À mày bảo thằng Thiều viết đi, nó là Chủ tịch Hội Nhà Văn VN, hội của những chiến sĩ trên mặt trận văn hóa đấy. Nó đang xin được thắp đuốc văn hóa soi đường đi cho chế độ đấy. Nó không chỉ làm chủ tịch, nó còn làm Bí thư Đảng Đoàn HNV, nó không viết chống bọn chống phá, phản động thì chế độ sụp rồi thì còn đâu chế độ cho nó đốt đuốc văn hóa soi đường?

1-11-2025
ĐÔNG LA

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2025

NGUYỄN QUỐC CHÍNH ĐÃ NHÌN NGƯỜI THÀNH VẬT NHƯ THẾ NÀO?

 NGUYỄN QUỐC CHÍNH ĐÃ NHÌN NGƯỜI THÀNH VẬT NHƯ THẾ NÀO?

Ngày 19-8-2025, tôi đã viết trên fb: “Tranh luận về tri thức cao siêu với người có học, có trí còn khó nếu họ chưa đủ thông thái để hiểu, Nguyễn Quốc Chính lại đọc một câu của tôi cũng không hiểu, đã phê phán tùy tiện, nhăng cuội, làm sao có thể đối thoại đây? Làm sao ta có thể tranh luận với một kẻ vô trí, trí tuệ như con vật? Tôi thấy, tốt nhất là sống trong một xã hội có pháp luật thì nên nhờ pháp luật, cần viết đơn trình bầy với các cơ quan chức năng”.
Tôi gần như đã quên điều mình viết, nhưng có một bạn đọc, vừa vì quý mến tôi, vừa vì nhiệm vụ lại mời tôi uống cà phê bảo tôi “chú viết rõ hơn về Nguyễn Quốc Chính đi”.
Thật mừng là anh bạn trẻ đã nhận ra vấn đề, vì đôi lúc tôi nản vì các cơ quan chức năng thường coi trọng xử lý chuyện giết người, mất của, còn chuyện giết chế độ, mất nước thì có rất nhiều chuyện lại không được chú trọng.
Tôi cứ nghĩ Nguyễn Quốc Chính chỉ là dạng cắc ké, kỳ nhông, nhưng rồi giật mình thấy trang fb của Chính đã có tới 127.000 người theo dõi, bằng non nửa “đàn anh” Huy Đức của Chính rồi. Có hiện tượng nguy hiểm ở chỗ những kẻ sai trái, chống phá biết “gãi đúng chỗ ngứa” của đám đông, nên người đọc chúng viết rất nhiều. Huy Đức, Phạm Chí Dũng, Trương Châu Hữu Danh, v.v… trước khi bị bắt cũng có rất nhiều người đọc họ viết. Mới đây Nguyễn Quốc Chính tự hào khoe fb của mình đã có 127.000 người theo dõi, đúng là điếc không sợ súng, không nhận ra đó có thể là điềm báo cho hậu họa của mình. 127.000 người đọc Chính, ủng hộ Chính, nếu cũng xuống đường nổi loạn như Bangdalesh, Nepal mới diễn ra thì VN ta cũng mệt.
***
Theo yêu cầu của anh bạn trẻ, tôi tìm hiểu thêm chút về Nguyễn Quốc Chính thì không ngờ nó thật ngu xuẩn và láo xược, ngày 21-9-2025, nó đã viết trên fb bài “LẠI NÓI CHUYỆN CON LA”.




Với đầu óc của một con vật, Nguyễn Quốc Chính không biết rằng tôi từng được những nhà thơ, nhà văn hàng đầu VN công nhận tài năng. Chế Lan Viên ngay lần đầu đọc những bài thơ đầu tay của tôi đã đề nghị tôi được Giải thưởng trong Cuộc thi Thơ của Hội Nhà Văn TPHCM 1986; Nguyễn Khải một lần nói về một truyện ngắn của tôi: “Một đời may ra mới viết được vài cái thế này”; một lần đọc tập truyện thiếu nhi của tôi ông bảo “đọc đi rồi lại phải đọc lại”. Đến nay, dù còn chịu nhiều bất công, nhưng tôi đã có tới 5 lần được nhận giải thưởng và tặng thưởng, cả về nghiên cứu khoa học lẫn sáng tác văn chương. Đã có không biết bao nhiêu nhà văn, nhà thơ, nhà LLPB, các GS, TS, v.v… khen ngợi tôi, riêng thần tượng Nguyễn Quang Thiều của Chính còn từng gọi điện nói “đến bài này thì thơ ông hay hơn CLV rồi!”
Như vậy, chỉ có đầu óc của một con vật nên Nguyễn Quốc Chính mới nhìn tôi thành con vật như thế. Khi ví tôi là con vật như vậy, Nguyễn Quốc Chính đã ngang nhiên phạm pháp, xúc phạm danh dự công dân. Rất mong các cơ quan chức năng xem xét.
***
Đặc biệt, trong bài viết, Nguyễn Quốc Chính còn thể hiện nhận thức về văn chương nghệ thuật với cái nhìn của một kẻ bất lương, thất đức, chống phá, nổi loạn.
Nguyễn Quốc Chính viết tôi “Lẫn lộn giữa đạo đức và nghệ thuật”: “Con la thường quy chiếu mọi đánh giá về tác phẩm vào chuyện “cái tâm có sáng hay không”. Nhưng nghệ thuật không chỉ đo bằng đạo đức”.
Văn chương đúng không phải là bài giảng đơn giản, thô sơ, thô thiển về đạo đức và luân lý, nhưng một trong những sứ mệnh quan trọng nhất của văn chương chính là hướng thiện. Có viết về cái xấu, cái ác cũng là để hướng thiện, để con người nhân bản hơn, nhân ái hơn, có đạo đức hơn. Một thời người ta thường gọi nhà văn là “kỹ sư tâm hồn”, còn nói theo các cụ là “văn dĩ tải đạo”, đạo ở đây là đạo lý, đạo đức. Nguyễn Quốc Chính đúng là thất đức khi cho tôi “Lẫn lộn giữa đạo đức và nghệ thuật”, “thường quy chiếu mọi đánh giá về tác phẩm vào chuyện “cái tâm có sáng hay không””, cho rằng “nghệ thuật không chỉ đo bằng đạo đức”. Theo Nguyễn Du, “chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”, văn chương không phải “không chỉ” mà buộc phải đo bằng đạo đức, dù nhà văn có tài đến mấy mà bất lương, thất đức thì cũng vất đi!
***
Nguyễn Quốc Chính viết: “Bảo Ninh có thể bịa, Nguyễn Huy Thiệp có thể phóng đại, Nguyễn Quang Thiều có thể siêu thực – nhưng chính sự vượt thoát khỏi “đúng – sai” kiểu hồ sơ sự thật mới làm nên nghệ thuật”.
Sáng tác văn chương đúng là không phải viết sử, ghi nhật ký, không phải copy sự thật, mà sáng tác là hư cấu. Nhưng, lại phải theo các cụ, “chân” đứng đầu trong ba phẩm chất “chân, thiện, mỹ” để xác định giá trị một tác phẩm văn chương hiện thực. Văn chương hiện thực, nhất là lại liên quan đến lịch sử, dù hư cấu nhưng phải tôn trọng hiện thực, tôn trọng cái bản chất của hiện thực. Nguyễn Huy Thiệp từng viết truyện “Phẩm tiết” ca ngợi Nguyễn Ánh, viết Vua Quang Trung như du côn, giặc cỏ, góp phần làm Trần Độ, Nguyên Ngọc mất chức. Trần Độ cũng phải công nhận NHT viết sai về lịch sử. Bảo Ninh cũng thừa nhận mình viết sai sự thật, tức xuyên tạc, khi viết “Nỗi buồn chiến tranh”. Nguyễn Quang Thiều cũng sáng tác thơ có hệ thống xuyên tạc sự thật. Nhưng Nguyễn Quốc Chính lại ca ngợi cả ba người, bởi cho rằng “sự vượt thoát khỏi “đúng – sai” mới làm nên nghệ thuật”. Như vậy, Nguyễn Quốc Chính đã hiện nguyên hình là kẻ ngu xuẩn, vô học, thiếu lương tri, bất lương.
***
Nguyễn Quốc Chính viết: “Nhà văn có quyền nhìn chiến tranh bằng nỗi buồn, bằng sự mệt mỏi, thậm chí bằng hoài nghi – đó là quyền tự do sáng tạo”; “Con la xem Nỗi buồn chiến tranh như một “tội đồ văn học”, vì dám mô tả chiến tranh bằng nỗi buồn, bằng sự bi lụy, bằng những góc tối. Nhưng con la quên rằng, chính sự đa dạng ấy mới làm nên giá trị nhân bản của văn học”.
Sự đa dạng gồm những điều tốt đẹp thì đúng là tốt đẹp, như bữa tiệc có nhiều món ngon, nhưng đa dạng mà lẫn vào cái sai, cái xấu, cái ác thì như các cụ nói là “con sâu làm rầu nồi canh”. Một bữa tiệc lẫn rác rưởi, xú uế thì không ai có thể chấp nhận, nhưng Nguyễn Quốc Chính vì thiếu lương tri nên chấp nhận bữa tiệc văn chương lẫn rác rưởi, xú uế, đã không nhận ra Bảo Ninh viết “Nỗi buồn chiến tranh” không chỉ viết “nỗi buồn, bi lụy, góc tối” của chiến tranh mà là xuyên tạc sự thật, nên hoàn toàn không phải là “đa dạng nhân bản”. Viết Bảo Ninh xuyên tạc bởi đã viết những chiến sĩ của Quân đội Nhân dân Việt Nam anh hùng, những Chiến sĩ Giải phóng toàn là hiếp dân lành, hành lạc tập thể, hút cần sa, trốn chạy, chôn sống tù binh, v.v…
Nguyễn Quốc Chính không hiểu gì về văn chương nên không nhận ra cái tứ của các tác giả cài đặt trong tác phẩm, với Bảo Ninh cũng như Nguyễn Huy Thiệp, Nguyễn Quang Thiều “cái tứ” đó chính là sự cơ hội, đón gió, trở cờ, phản trắc để “ngóng đô” như Goocbachov từng ngóng đô của Mỹ trong kế hoạch Harvard. Cuối cùng LX tan vỡ, còn Goocbachov được “đô” của Giải Nobel. Cũng như Goocbachov, Bảo Ninh được Mỹ trao gỉải thưởng khoảng 40.000 USD; Nguyễn Huy Thiệp khoe Pháp trả nhuận bút khoảng 80.000 USD, còn Nguyễn Quang Thiều không biết lương bao nhiêu, vẽ tranh bán được bao nhiêu, đã đóng bao nhiêu thuế thu nhập mà xe hơi, nhà lầu, 2 con du học Mỹ? Vì vậy, viết ngóng “đô” đã trở thành khuynh hướng của nhiều kẻ như những con thiêu thân trong giới văn chương, chúng sẵn sàng lật sử, chửi cha, ông, tổ quốc mình.
***
Với “Nỗi buồn chiến tranh”, tôi không phê phán vì thiên kiến cá nhân, mà không chỉ tôi phê phán, Nguyễn Quốc Chính vì thiếu lương tri nên đã mù điếc không đọc những gì liên quan đến “Nỗi buồn chiến tranh”.
Năm 1991, khi trao giải hàng năm của Hội Nhà Văn VN cho “Thân phận của tình yêu” (Nỗi buồn chiến tranh), bị dư luận phản đối dữ dội, nhất là các tướng lĩnh, Lãnh đạo HNVVN và những người trao giải đã thừa nhận sai lầm, Ban Chấp hành Hội Nhà văn VN khóa IV phải viết tự phê bình, đọc trong Báo cáo trước Đại hội lần thứ V mà ông Nguyễn Quang Sáng đã trả lời phỏng vấn, được đăng trên Báo Công an TPHCM, số 478, ra ngày 13-9-1995.
Cụ thể Nhà văn Nguyễn Quang Sáng nói: “… tác giả (Bảo Ninh) sẽ phản lại đồng đội mình, tả họ như là hy sinh vô ích… miêu tả cuộc kháng chiến chống Mỹ xóa ranh giới giữa chiến tranh chính nghĩa và phi nghĩa; thêm nữa, chính tác giả cuốn sách khi trả lời nước ngoài phỏng vấn cũng bộc lộ những quan điểm sai trái. …” (Báo Công an thành phố Hồ Chí Minh, Tp.HCM (13-9-1995).
Nhà Văn Nguyễn Khải trả lời phỏng vấn:
“…Sau khi giải thưởng được công bố, sự phản ứng của dư luận bạn đọc là tức thì … Nhiều bạn bè trong quân đội đã gặp tôi để bày tỏ sự phản đối việc trao giải của Hội Nhà văn cho Nỗi buồn chiến tranh. … Hội Nhà văn lại tuyên dương một cuốn sách viết về chiến tranh với một tâm trạng và cách nhìn của một người bi quan thì thật hết sức lạ lùng. Các anh ấy có quyền hỏi chúng tôi: Vậy chúng tôi là những người như thế nào? Chúng tôi muốn gì? Nghe xong mà tôi ớn lạnh cả người”. (Báo Công an thành phố Hồ Chí Minh, 20-9-1995).
Nhà văn Vũ Tú Nam, nguyên Tổng thư ký Hội Nhà văn Việt Nam khóa IV, cũng đã trả lời phỏng vấn của Báo Công an thành phố HCM: “Tôi hoàn toàn nhất trí … việc tự phê bình của tập thể Ban Chấp hành Hội Nhà văn khóa IV trong Báo cáo trước Đại hội lần thứ V mà anh Nguyễn Quang Sáng đã nêu lên trên quý Báo, số 478, ra ngày 13-9-1995… Sự mơ hồ của tác giả giữa chiến tranh chính nghĩa và phi nghĩa… chỉ thấy sự mất mát riêng tư mà không thấy chiến thắng lớn lao … cái nhìn u ám của tác giả đã khiến cuốn sách phản ánh méo mó cuộc chiến đấu thiêng liêng của dân tộc. Sự phê phán của công luận sau đó là chính đáng…” (Trích từ tập tài liệu “Đời sống văn nghệ thời đầu đổi mới” do Lại Nguyên Ân và Nguyễn Thị Bình cùng một số sinh viên, nghiên cứu sinh thực hiện cuối năm 2006).
***
Nguyễn Quốc Chính còn thể hiện nhiều sai trái về văn chương nghệ khác nữa và cả về chính trị, tư tưởng, luật pháp.
Ngày 23-8, trên fb, Nguyễn Quốc Chính viết bài “NGƯỜI CÓ TÂM & TẦM VỚI CON CHỮ” để tâng bốc Nguyễn Quang Thiều.



Chính viết: “Nguyễn Quang Thiều lớn lên trong một không gian văn hóa thấm đẫm ca dao, tục ngữ, hát trống quân, những buổi chợ quê và tiếng gà trưa gọi hồn người xa xứ. Cái nền văn hóa dân gian ấy sau này trở thành “dòng chảy ngầm” trong thơ ông”. Viết vậy Chính như vả vào mồm NQT, vì NQT từng chê bai cái “dân gian” ấy khi tuyên bố: “Thơ Việt như dàn đồng ca tẻ nhạt, chưa vượt qua được vũng bùn tiểu nông”, điều đã bị Trần Mạnh Hảo công kích dữ dội. Chính cũng thần phục chuyện Nguyễn Quang Thiều “nhiều lần khẳng định”: “Văn học là một văn bản ngoại giao đặc biệt, đưa con người xích lại gần nhau hơn”.
Thực tế Nguyễn Quang Thiều chỉ hướng về phía Mỹ, đã tâm sự là đã sáng tác tập “Lò mổ” theo nhà thơ Mỹ Walt Whitman”, trong Lễ phát động Cuộc vận động sáng tác Văn học Thiếu nhi cũng lấy Nhà Văn Mỹ Toni Morrison làm chuẩn mực. Ngược lại, Nguyễn Quang Thiều đã viết bài thơ “Kẻ phản bội tổ quốc” chứng tỏ mình “xa” Trung Quốc và mong được “gần” Mỹ, đặc biệt bậy bạ khi Thiều xuyên tạc cho TQ xâm lược VN “bởi có những kẻ phản bội dân tộc”. Đúng là thơ Thiều đã được gần thế giới khi Việt Tân vồ lấy bài thơ của Thiều để đăng.
NQT cũng đưa dân Việt gần với thế giới hơn bằng cách viết những hình ảnh xuyên tạc cuộc sống của người dân và thể chế chính trị ở Việt Nam, cho cuộc sống dân Việt dẫm chân tại chỗ, trên quê hương, đất nước mình toàn cảnh tan vỡ, sụp đổ, viết “Cố hương mê mẩn và lạc đường/ Trong những cánh rừng đầy quỷ”, cho rằng ở VN chỉ những người mù mới không bị lạc đường, người dân Việt đã bị “lạc ngay trước cửa ngõ nhà mình, v.v… Như vậy, Nguyễn Quốc Chính đã hoàn toàn nịnh hót, tâng bốc Nguyễn Quang Thiều, sai hoàn toàn với tư tưởng và sáng tác của Thiều.
***
Khi Huy Đức bị bắt, ngày 3-9, trên fb, Nguyễn Quốc Chính viết: “chúng ta đang sống trong không gian nào cho tự do ngôn luận?”, nghĩa là Chính đã cho Pháp luật VN đã xâm phạm quyền tự do ngôn luận của Huy Đức chứ không phải bắt Huy Đức vì phạm pháp. Nguyễn Quốc Chính cũng cho rằng Huy Đức không phạm pháp mà, ngày 16-7, trên fb viết ca ngợi Huy Đức nói thật, tố Công an VN “dẫn” Huy Đức đi sai trái: “Không phải lúc nào nói thật cũng được khuyến khích. Và không phải ai từng dám nói thật, cũng sẽ được bảo vệ.
Đây là một bài viết mà gã dành cho Huy Đức – một người từng soi rọi bóng tối bằng chữ nghĩa, rồi bị dẫn đi trong im lặng”.
***
Tóm lại, tôi đã sai khi luôn coi thường Nguyễn Quốc Chính chỉ là hạng kỳ nhông, cắc ké, nhưng với rất nhiều sai phạm và trang fb với 127.000 người theo dõi, Nguyễn Quốc Chính thực sự là kẻ nguy hiểm.
Vì vậy, tôi sẽ làm đơn gởi cơ quan chức năng, từ từ tôi sẽ công khai, đăng cho mọi người đọc chứ không có gì khuất tất mà phải giấu diếm.

30-10-2025
ĐÔNG LA

TÂM SỰ TIẾP CUỘC ĐỜI

 TÂM SỰ TIẾP CUỘC ĐỜI

Hôm nay Chủ nhật, lại tâm sự tiếp.
Bài vừa rồi tôi viết chút tâm sự cuộc đời không ngờ có nhiều người like và khen tôi hết lời, GSTS Nguyễn Cảnh Toàn cũng chia sẻ trên fb và viết những điều rất tốt đẹp về tôi nên cũng nhiều người có phần vì quý trọng anh mà cũng like và khen tôi hết lời, có người khen tôi là “Có khí chất của người anh hùng!”.
Thú vị là trong số người like có những người quen thân với tôi ngoài đời, từng chứng kiến những chuyện tôi kể. Như Nhà Thơ Nguyễn Ngọc Thu là ông anh cùng làng. Hôm tôi bị cướp công ở Viện Dược, đã sang “Trường Nhân văn” tâm sự với anh Thu, chính anh Thu đã bảo tôi đi LX:
-Bây giờ đang có phong trào đi LX kiếm tiền, hay chú đi LX đi, nhưng phải thi tiếng Nga. Chú thông minh thế ôn mấy tháng làm gì mà không đậu.
Tôi nghe lời anh Thu, nhưng không ngờ nộp hồ sơ thì được báo tuần sau đi thi Tiếng Nga ngay. Tôi điếng người, nhưng rồi chỉ học 1 tuần mà tôi đã thi đậu tiếng Nga, mà lại qua bà LX trực tiếp phỏng vấn không lách được, chuyện vô lý như “xuyên hầm lượng tử’: một quả bóng từ thung lũng bên này có thể tự vượt đồi lăn sang thung lũng bên kia. Nhưng sự thật tôi đã làm được, chính là do anh chàng Khải “sinh viên tiếng Nga giỏi nhất Trường Sư Phạm” đã dạy và mách cho tôi, khi thi người ta hay hỏi về cá nhân và hỏi về LX, anh cứ học thuộc mấy câu đó, khi trả lời nói ra hết, hết giờ luôn, là có thể đậu. Lúc thi đã diễn ra đúng như vậy. Bà người LX hỏi tôi làm ở đâu, đã đi LX chưa, tôi trả lời là làm nghiên cứu ở Viện Dược, mới chiết xuất thành công hoạt chất chống ung thư, tôi chưa được đi LX nhưng tôi còn là nhà văn nên rất thích đi LX, vì LX là đất nước của Levtonstoi, Doxtoievxki, Solokhov, Pautovxki, Levitan… Tôi nói một mạch, bà LX ngây người nghe , toàn chuyện ấn tượng nên bả cho tôi đậu luôn.
***
Thú vị là trong số người like kỳ này có mấy người là bạn học đại học của tôi, có Ân là người về cùng Viện Công nghiệp dược với tôi luôn.



Tôi lại hay khoe tài giỏi, mấy ông bạn cùng học có thể cười, bởi hồi học đại học vì gián đoạn đi lính, lại học hệ 10 năm học cùng bọn “Miền Nam” hệ 12 năm, mà tôi lại có máu nghệ sĩ học tùy hứng không chăm ngoan, nên dù thông minh đến mấy tôi cũng không thể giỏi nhất được mà chỉ học khá bình thường thôi. Nhưng phải trải đời người ta mới biết học giỏi chăm ngoan có phần khác với thông minh. Chịu khó học, thuộc bài, thi điểm cao là học giỏi, nhưng đi làm thì không cần thuộc bài vì cần thì tra tài liệu, nhưng thực tế có những bài toán đặt ra không có lời giải trong sách thì chỉ người thông minh mới giải được, chứ không phải là người thuộc bài. Có nhiều chuyện tôi đã chứng tỏ mình là như thế.
***
Tôi từng kể mình là chủ nhiệm đề tài chiết xuất được chất chống ung thư rồi bị cướp công, có điều những người cùng lớp cùng về cơ quan với tôi thì không biết, có thể cho tôi là xạo, nhưng khi tôi làm đề tài đó thì phòng nghiên cứu của chúng tôi đã tan nát, mấy đứa lớp tôi người về các xí nghiệp dược, người về Phân viện Khoa học Việt Nam, người đi nước ngoài, ở Viện Dược chỉ còn tôi và một người. Khi giao đề tài, viện toàn dược sĩ học bào chế nên ngại chuyện nghiên cứu nên tôi mới được năn nỉ nhận đề tài. Đề tài có vẻ khó vì tỷ lệ hoạt chất là 1 phần vạn, tức 10 tấn dược liệu là cây dừa cạn (như trà) mới chiết ra một ký Vinblastine, giá hàng triệu “đô”/ 1 ký, hoạt chất lại có trong một hỗn hợp nhiều chất làm sao “nhặt” riêng ra được. Nhưng bắt tay làm thì thực ra chỉ phức tạp, tỉ mỉ, nhưng không khó vì đã có tài liệu, có quy trình, đúng là cứ học giỏi chăm ngoan là làm được. Khi nhóm tôi làm thành công ở quy mô phòng thí nghiệm, tôi đã trình bầy trước Viện rồi đi phép ra Bắc, vào chuẩn bị làm quy mô lớn hơn thì được báo con mụ viện trưởng mới lên thay đã loại tôi. Có nguyên do sâu xa là tôi từng viết truyện ngắn bênh vực bác Sử là viện trưởng đầu tiên, bị chơi xấu đẩy về hưu. Mụ viện trưởng mới ở phe chống bác, thế nó mạnh vì có chị ruột làm Thứ trưởng Bộ YT, thằng Huy Đức viết hồi trong rừng bả từng được mai mối cho ông VVK. Tại phòng con mụ viện trưởng hôm đó tôi đã bật khóc vì bị giật khỏi tay cái đề tài tôi đang làm dở dang, đã gắn bó và thấy nó như con mình. Tôi nghĩ mình kiện sẽ thắng nhưng sẽ tiêu tốn cả cuộc đời mất, trong khi hai đứa con, đứa lớn con trai 4 tuổi, đứa nhỏ con gái mới 1 tuổi, kiếm tiền nuôi chúng quan trọng hơn. Tôi tính nóng như lửa, nhưng cắn răng im lặng ra về, chịu thua hoàn toàn. Nhưng hình như Trời có mắt, con mụ đó sau đó đã bị tai nạn gãy xương đòn gần cổ, y như thằng Thiều mấy chục năm sau, sau khi có ý hại tôi cũng bị tai nạn gãy xương đòn?
***
Bài trước tôi kể tôi dốc sức để được đi LX nhưng rồi lại như trốn chạy về, đúng ngày cha tôi mất, đời tôi đúng là rơi xuống đáy. Tôi đã viết về quê chịu tang cha xong, vào SG mới đến nhà anh Thái Thăng Long chơi, thực ra là ngược lại, vì ngày ấy chưa có điện thoại di động, thông tin không truyền ngay như bây giờ. Sự thực, về SG, tôi viết thư, ở nhà nhận được thì anh trai tôi viết báo tin là “thày bị cảm, mất rồi!”, nên mấy ngày sau tôi mới biết. Tôi đã đến nhà anh Long chơi trước. Hôm ấy chị Lộc, con bác anh Long, mang con vịt quay đến nhà đãi ông em, vậy là tôi được chén luôn, anh Long mới giới thiệu tôi vì chị Lộc là Trưởng phòng tổ chức của một đại công ty. Tưởng chỉ giới thiệu chơi chơi, được tin cha mất tôi về quê, quên luôn chuyện đó. Khi trở lại SG, chưa biết sẽ làm việc gì, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của chị Lợi, vợ anh Long, “Chúng tao xin được việc cho mày mà không đi làm à?”. Tôi mới giật mình nhớ ra, liền đến chỗ đó là một Trung tâm Nghiên cứu của Công ty ở Gò Vấp.
Tiếp tôi là ông Giám đốc Trần Lâm Ban, anh ruột ông GS Trần Lâm Biền hay xuất hiện trên tivi nói về chùa chiền.



Sau ít ngày thì ông Ban giao cho tôi thay ông Kiên làm cái đề tài “cháy nổ” chết tiệt như đã kể. Việc rất đơn giản, trộn bột nhôm với bột phốt pho đỏ trong lò như bát quái, châm lửa cháy như que hàn là thành hoạt chất là Phốt phua Nhôm (AlP). Trộn bột parafin làm chất kết dính vào AlP và chất phụ trợ rồi dập thành sản phẩm dạng viên nén dùng để diệt sâu mọt, bảo quản nông sản trong kho tàng. Có hai việc mà hơn hai mươi năm cả ngành Nông dược VN, có cả Viện Hóa Công nghiệp, các trường Đại học Nông nghiệp,…, biết bao GS, TS mà vẫn không có ai giải quyết được, khi dập viên thuốc bột cứ dính ở chày trên, bị kẹt chầy; thứ hai là hoạt chất nó cứ tự cháy nổ.
Ngày đầu tôi đã dẫn nhóm của tôi lên xí nghiệp ở Dĩ An, thuộc Công ty, nơi làm việc, có một đội công nhân phụ việc mà người cầm đầu trông đô con như Lý Huỳnh. Tôi bảo ông Công, cán bộ trung cấp phụ việc tôi, tổng hợp một mẻ AlP, rồi cho vào thùng phuy, đậy nắp, không ngờ sáng sau đến nó đã nổ bay mái tôn xưởng sản xuất. Lần hai mang bột dập thử ở máy của một cơ sở cơ khí trên đường Bạch Đằng, Bình Thạnh, lúc về vứt bịch viên thuốc xuống con rạch, không ngờ lửa đã bùng cháy từ dưới nước cháy lên!
Như vậy đúng là không thể đùa được với lửa rồi!
***
Bản chất khoa học của công việc rất đơn giản, Phốt phua Nhôm (AlP) hút ẩm sinh ra khí Phốt phin (PH3) có tính khử mạnh, đạt nồng độ 27g/m3 là sẽ tự cháy trong không khí. Ông Giám đốc Ban từng cùng một đoàn đã sang tận Đức, nơi sản xuất được sản phẩm, tham quan, thấy họ cho vào công thức chất Cacbamat Amon khi hút ẩm sinh ra NH3 và CO2 có thể chống cháy, nhưng về VN bắt chước làm vẫn cháy nổ. Chắc do VN mình khí hậu nóng ẩm hơn. Tất cả đã rõ ràng, những người dạng học giỏi chăm ngoan dù có thuộc bài đến mấy cũng không thể làm được. Vậy là những người thông minh có đất để dụng võ.
***
Chế Lan Viên từng trích ý trong sáng tác “Kẻ đại giác sẽ đại mộng”, tức người sáng tác cần vốn sống và trải nghiệm mới có trí tưởng tượng, hư cấu tốt, nếu không sự tưởng tượng chủ quan hoặc chỉ lăng nhăng, hoặc quái dị. Nguyễn Quang Thiều có lẽ là ví dụ điển hình. Tôi thấy trong nghiên cứu khoa học cũng giống sáng tác ở chỗ phải cọ xát thực tế mới nảy ra được sáng kiến. Công trình được Giải Nobel Vật lý năm nay cũng được phát minh khi các nhà vật lý dày công làm thí nghiệm. Họ thấy trong mạch điện có lớp cách điện mỏng, tốc độ điện tử vượt qua lớp cách điện, qua đo điện áp, sẽ giảm theo nhiệt độ giảm, nhưng giảm nhiệt đến độ nhất định, tốc độ “vượt rào” của điện tử dừng lại, nhưng điện tử vẫn vượt qua được, đó chính là hiệu ứng xuyên hầm của điện tử. Thú vị là nếu bảo tồn được tính lượng tử thì mạch điện sẽ được dùng làm qubit cho máy tính lượng tử. Bài toán còn phải giải của các nhà công nghệ hiện nay là tính lượng tử qubit quá nhạy cảm, dù ở môi trường gần độ 0 tuyệt đối và chân không, nhưng vẫn dễ bị nhiễu, khi đó máy tính bị sập giống như chập mạch ở mạng vĩ mô vậy.
***
Nhớ lại công việc của tôi, không chỉ chuyện nổ bay mái tôn, bịch viên thuốc cháy từ dưới nước cháy lên, khi nghiền AlP trong máy nghiền bi nó cũng nổ như lựu đạn. Tôi nghĩ, không khéo mình chết mất tiêu thì còn đâu mà nghiên mới chả cứu, vì vậy chúng tôi mỗi lần làm thí nghiệm chỉ làm một lượng rất nhỏ thôi.
Rồi một sáng đẹp trời, chúng tôi nấu chảy parafin cho vào cái súng phun vào thùng phuy nằm ngang cho nó ngưng thành bột để làm chất kết dính khi dập viên. Nhưng chỉ được một lúc, không khí nóng nó không ngưng thành bột mà rơi xuống từng tảng bẹt bẹt. Tính tôi làm biếng, thấy vậy cực quá, đằng nào cũng trộn parafin vào bột AlP để dập viên, sao không rang AlP nóng lên, quẳng bố nó vào ngoáy như nấu cám heo cũng được, việc gì phải nấu chảy rồi phun mới phiếc cho mất công. Và rồi cái sự làm biếng buộc kẻ thông minh phải nghĩ cách như thế chính là chuyện đã giúp tôi thành công.
Tôi bảo ông Công:
-Ông rang cho tôi một mẻ AlP cho nóng lên.
-Nó nổ chết thì sao?
-Ông chết tôi chịu.
-Mình chết rồi Hùng chịu thì được cái gì.
-Ông làm 20 năm rồi mà đếch biết, cái này ẩm nó mới nổ, rang nóng không sao đâu.
Nói rồi tự tay tôi làm, khi AlP nóng, tôi quẳng những tảng parafin theo tính toán vào, đúng là như nấu cám lợn. Thú vị là AlP lồng bồng bị bao parafin nóng chảy xẹp hẳn xuống, và như bị giam, cách ly hoàn toàn với hơi ẩm trong không khí, nghĩa là tôi đã chống được sự cháy nổ. Có điều, sản phẩm cuối cùng là viên nén khi sử dụng nó phải hút được ẩm để từ từ sinh ra khí độc diệt sâu mọt, mới bảo quản được nông sản trong kho tàng. Tôi nghĩ, khi dập viên, lớp bao parafin quanh các hạt AlP sẽ bị bể, tạo thành viên thuốc vẫn hút được ẩm. Sự thật đã đúng như tôi nghĩ. Việc thứ hai, khi “nấu cám heo” tôi cũng giải quyết được chuyện dính chày. Tôi đã mượn cuốn sách về dập viên của chị Lợi vì chị là dược sĩ, thì ra dập viên, lực tác dụng vào chày trên cao hơn chày dưới là đáy cối, tỷ trọng bột dập càng thấp, cối đựng thuốc càng sâu, lực càng chênh lệch thì sẽ tạo ra sự dính chày trên. Khi tôi “nấu cám heo”, bột xẹp xuống, tăng tỷ trọng, cối chứa 3 g bột thuốc nông choèn, nên khi dập không còn dính chầy, viên thuốc dập tuôn ra như suối chảy.
Ngày đầu nhóm tôi đến, xí nghiệp đã tổ chức họp. Nước ta có cái dở là họp nhiều, nhiều chuyện dông dài, vô bổ. Công việc không ai làm được nhưng ai cũng có não, có mồm nên nói rất hăng, làm rối chuyện, tôi mới cáu, tuyên bố: “Đây là việc chưa ai làm được, giờ cơ quan đã giao cho tôi thì kệ mẹ tôi, tôi không cần bàn bạc”. Mọi người, trong đó có ông giám đốc xí nghiệp ở Dĩ An, tức lắm, nhưng tôi nói đúng, nên im. Thú vị là cái lúc tôi dập được viên thuốc tuôn như suối chảy thì ông giám đốc lại chứng kiến, ông kêu lên: “Thằng này khá, vào phòng anh làm lon bia đi em!” Hơn 30 năm đã trôi qua, tôi vẫn nhớ lon bia đó là Tiger!
Trên đây chỉ là nét chính, thực tế còn đặt ra nhiều bài toán tôi phải giải, sau mấy năm tôi mới xây dựng hoàn chỉnh một dây chuyền sản xuất được sản phẩm theo yêu cầu.
***
Khi tôi làm được, ông Giám đốc Ban thích lắm nói: “Thằng Hùng giỏi thật, nó bắn một mũi tên mà trúng mấy đích” làm mấy người từng thất bại sôi máu, trong đó có ông Phó Tổng, phụ trách kỹ thuật, còn là cấp trên ông Ban. Ông ta nói: “Tưởng nó làm thế nào, chứ đơn giản vậy, có gì đâu!” Có điều, ông ta không biết rằng Einstein phát minh Thuyết Tương Đối hẹp còn đơn giản hơn vì ông không làm gì cả, chỉ cần hiểu đúng. Người ta làm thí nghiệm thấy vận tốc ánh sáng là hằng số, không tin, nhưng Einstein tin, có điều nếu vậy thì không gian, thời gian không bất biến mà thay đổi theo chuyển động, một điều còn vô lý hơn, nhưng cuối cùng khi kiểm tra được, thì Einstein đã đúng!

26-10-2025
ĐÔNG LA

NHÂN CHUYỆN CỦA NS TRẦN TIẾN VÀ MẸ CỦA HH HÀ KIỀU ANH

 NHÂN CHUYỆN CỦA NS TRẦN TIẾN VÀ MẸ CỦA HH HÀ KIỀU ANH




Gần đây tôi đọc báo thấy hai người kể chuyện cuộc đời đã gợi lại trong tôi nhiều tâm tư là nhạc sĩ Trần Tiến và bà Vương Kiều Anh, mẹ HH Hà Kiều Anh. Hai người lớn tuổi hơn tôi nhưng cùng thời, nghĩa là tất cả những ác liệt, đói khổ mà họ đã trải qua thì tôi cũng trải, nhưng tôi còn may hơn chút là không khổ bằng họ.
Trần Tiến kể có 2 lần rơi vào “cửa tử”. Lần đầu là thời đi lính ở Trường Sơn, bị địch ném xuống hố chôn, sau đó tự bò dậy rồi lê lết ngày đêm băng rừng, tìm đường trở về với đồng đội.
Lần thứ 2, gần nhất - ông phát hiện mắc ung thư vòm họng giai đoạn 4 năm 2020, đã kiên cường chống chọi, trải qua 30 tia xạ trị để được sống tiếp như hôm nay.
Bà Vương Kiều Anh kể “Khi vừa ly hôn, tôi ôm con trốn chạy vào Sài Gòn, cố quên hết những lầm lỗi, đau buồn để làm lại cuộc đời. Những ngày đầu bơ vơ không nhà không cửa, hai mẹ con hết ở nhờ bà con rồi bạn bè. Một người bạn thuở ấu thơ đã cưu mang, nâng đỡ tinh thần tôi rất nhiều. Hy vọng nếu đọc được những dòng này, Ngọc sẽ liên lạc lại - dù xa nhau đã lâu, tôi vẫn luôn nhớ bạn”.
***
Tôi cũng trải qua chiến trận như Trần Tiến, từng moi hầm đồng đội bị pháo bắn sập, máu trộn đất nhoe nhoét, từng đi sau đồng đội vác người đồng đội bị hy sinh vì sập hầm đó về cứ bằng cách ngoặc hai chân liệt sĩ vào cổ, làm đầu chúc xuống, máu nhỏ tong tong thành vệt. Sau giải phóng, tôi nghĩ mình từng trải qua sự ác liệt nhất, đáng sợ nhất trong chiến trận rồi thì không còn gì có thể làm mình sợ nữa, nhưng không phải thế. Tôi cũng nghĩ mình may mắn hơn nhiều đồng đội, được trở về hòa trong niềm vui chiến thắng vĩ đại thì không còn gì có thể làm mình buồn khổ được nữa, nhưng cũng không phải. Đơn giản là vì sau giải phóng đi học, đi làm, lấy vợ, sinh con, tôi cũng phải trải qua những sóng gió cuộc đời, dù không khổ bằng mẹ, con Hoa hậu Hà Kiều Anh từng bơ vơ, không nhà cửa, phải ăn nhờ ở đậu.
Tôi khổ kiểu khác, là chuyện ở cái Viện Công Nghiệp Dược tôi từng bị con mụ Viện trưởng cướp công trắng trợn khi làm chủ nhiệm đề tài lãnh đạo một nhóm dược sĩ, kỹ sư chiết xuất thành công ở quy mô phòng thí nghiệm hoạt chất chống ung thư Vinblastine trong cây dừa cạn. Vì thế, tôi đã làm hồ sơ xin đi LX, vì phải thi tiếng Nga, nếu được, xin nghỉ cơ quan luôn. Nhưng không ngờ con mụ viện trưởng xóa tên tôi khỏi cơ quan luôn, bảo tôi xin nghỉ cơ quan để đi LX. Tôi học tiếng Nga ở đại học có mấy trăm tiết, lại mới đi học tiếng Anh gần 1 năm về, nên gần như quên hết, vậy mà lúc nộp hồ sơ thì được thông báo là tuần sau phải đi thi tiếng Nga. Tôi buồn quá, bế thằng con đi chơi ở nhà văn hóa thiếu nhi mà tôi bật khóc, nghĩ nó sẽ khổ, vì chỉ 1 tuần học thì làm sao tôi thi đậu tiếng Nga, mà trượt thì sẽ thất nghiệp. Buồn buồn, tôi đi lang thang qua cổng trường Đại học Sư phạm (bên cầu trên đường Trương Minh Giảng cũ) gặp Phan Nhiên Hạo thân như em Nguyễn Quốc Chánh:
-Anh Đông La đi đâu đó, vào uống cà phê.
-Tao buồn quá, tuần sau phải thi tiếng Nga đi LX mà giờ quên hết rồi.
-Anh yên tâm, em sẽ nhờ thằng Khải bạn em giỏi tiếng Nga nhất trường dạy anh.
Tôi gặp Khải, hỏi thường thi thế nào, rồi bảo Khải chỉ dạy những cái để đi thi thôi.
Đến hẹn, tôi bước vào phòng thi vấn đáp ở khu nhà đối diện với Nhà Văn hóa Thanh niên, giám khảo là bà người Nga to như con voi, thí sinh cùng tôi là 2 thằng khác có qua lớp luyện tiếng Nga đàng hoàng. Chắc tôi có chút thông minh và áp dụng cái mánh mà Khải mách tôi, cuối cùng tôi đậu còn hai anh bạn kia trượt.
***
Đi LX cuối năm 1989, lẽ ra ở 6 năm, nhưng tôi linh tính có sự hỗn loạn nên đã nhờ anh bạn Kế ở cùng “ốp”, như thổ công, giúp tôi về. Kế mua mấy chai “Lúa Mới” đút lót thành công, và về cùng tôi luôn. Kế kém tôi 5 tuổi, ở Nha Trang, tiếc là giờ đã mất vì ung thư.
Về nước đúng ngày cha tôi mất, về quê chịu tang xong, vào SG mang “quà” là mấy thanh socola LX đến chơi nhà anh Thái Thăng Long, anh Long bảo:
-Mày tốt thật, không như thằng T.
Rồi như cơ duyên xếp đặt, nhờ lời giới thiệu của anh Long, tôi đã đến làm tại Trung tâm Nghiên cứu của một cơ quan mới, nhưng oái oăm là tôi lại được giao giải quyết cái đề tài hơn 20 năm cả ngành có biết bao GS, TS mà vẫn không ai làm được, vì hoạt chất nó hút ẩm sinh ra một chất khí tự cháy nổ như lựu đạn, từng làm bỏng và chết người.
Như đã kể, sau mấy năm tôi đã giải quyết trọn vẹn công việc, được lên báo, lên ti vi, đi thi còn được giải A Sáng tạo KHKT, vì thế mà tôi trở thành “mục tiêu săn đầu người”, và cũng vì thế mà tôi đã đổi đời.
***
Nhưng tôi luôn tự trách mình, luôn thấy có lỗi với vợ con, là bị vướng vào con đường chữ nghĩa, văn chương, không ham làm giầu để thành đại gia.
Tôi đã viết “như điên” để “bảo vệ chế độ”, nhiều người cứ tưởng tôi là tuyên giáo, an ninh, nhưng thực tế không phải, thậm chí tôi đảng viên không, lương hưu cũng không. Tôi viết chỉ vì cái chung, vì thấy VN tan vỡ như LX, rồi giống như Ukraina cũng lật sử, phản trắc, v.v… thì sẽ lại hỗn loạn, lúc đó thì ta, địch, tốt, xấu đều khốn nạn tất!
Chính vậy mà hôm nay, đã vào tuổi 70, đi làm thì cũng hưu 10 năm rồi, nhưng vẫn không yên, khi thấy ngành Giáo dục từng giao chủ biên, chủ duyệt SGK cho Nguyễn Minh Thuyết, Trần Đình Sử, hai người từng có trong nhóm “72” đòi “lật Đảng”; và những ngày hôm nay, người như Nguyễn Quang Thiều sai phạm có hệ thống về sáng tác và nhận thức về lịch sử, lại xin được cho Hội Nhà Văn, nơi có rất nhiều người sai phạm về lịch sử, soạn “học liệu” về lịch sử cho học sinh học.

22-10-2025
ĐÔNG LA

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2025

KHEN VÀ NỊNH VỚI NGUYỄN QUANG THIỀU

 KHEN VÀ NỊNH VỚI NGUYỄN QUANG THIỀU


Khen và nịnh giống nhau ở chỗ cùng ca ngợi, nói tốt về một con người hay về một điều gì đấy, nhưng lại khác nhau hoàn toàn về tâm, tài, đức của người khen hoặc nịnh.
Khen đúng, nhất là liên quan đến tri thức, học thuật, sẽ góp phần xây dựng chuẩn mực cả một hệ giá trị của một xã hội văn minh, người khen cần phải có trí (tài) để nhận ra được cái tốt; phải có tâm sáng để không đố kỵ ganh ghét, phải có lương tri để khách quan; ngược lại, kẻ nịnh thì mục đính chính là để trục lợi, bất chấp tốt xấu, đúng sai, dẫn đến có khi tâng bốc sai đã bôi gio trát trấu vào mặt người được khen.
***
Riêng tôi đã viết rất nhiều liên quan đến chuyện khen chê, có chuyện liên quan đến Chế Lan Viên. Trước hết, để khen thơ Chế Lan Viên là một điều rất khó nhất là trước mặt ông, người đến “trùm” văn hóa văn nghệ, nhà thơ cách mạng lớn Tố Hữu cũng rất quý trọng. Nhà Văn Vũ Thị Thường kể với tôi, sau khi CLV mất (1989), Tố Hữu đến nhà CLV thắp nhang, bát nhang đã bùng cháy; theo tâm linh là điều linh ứng thể hiện tình cảm của hai người giữa hai bờ sống-chết. Anh Hoài Anh mà Nguyễn Khải có lần bảo tôi “nó bách khoa toàn thư đấy” khi tôi nhờ anh viết Lời Tựa cho Tập Thơ “Đêm Thiêng” anh có nhắc đến mối quan hệ của tôi với CLV, anh đã viết CLV là “bác học về nghệ thuật thơ”. Ở thời đỉnh cao, biết bao người làm luận văn, luận án khen ông để rồi trở thành TS, GS? Vậy mà có lần dẫn thằng con 3 tuồi đến chơi nhà ông tôi đã không e ngại gì cả mà đã khen thơ ông hoàn toàn tự nhiên khi nói chuyện với ông: “Cháu rất thích hai câu trong bài “Con Cò” của chú: “Con đi ngủ thì cò cũng ngủ/ Cánh của cò hai đứa đắp chung đôi”. Lấy cánh cò thực đắp cho đứa bé đã là lạ rồi. Đằng này cánh cò trong thơ chú lại ở tận trong lời ru cơ!”. Ông đã rất xúc động, nói: “Cái Thắm đấy, cái Thắm đấy”, nghĩa là ông làm thơ về Thắm, con gái ông.
Hồi anh Hồng Vinh làm Chủ tịch Hội đồng Lý luận Phê bình VHNT Trung ương, tôi mấy lần được mời dự hội nghị, có cả Chủ tịch nước, nguyên TBT dự. Khi anh Hồng Vinh nghỉ, tôi hết được mời, cứ như Hội đồng thuộc một nhà nước khác vậy. Một lần, trong buổi tiệc liên hoan kết thúc hội nghị ở T78, bàn tôi bên bàn Hữu Thỉnh, sau mấy lon tôi đã ngà ngà say, đã sang bàn Hữu Thỉnh kéo ghế ngồi bên trổ tài “nịnh” HT, người được cho là chuyên gia làm mát lòng thiên hạ. Tôi đã bình 2 câu thơ của ông: “Quàng vai bạn vô tình ta chạm phải/ Cái cựa mình tin cậy của rừng đêm. Với người thường thì người ta chỉ có thể chạm được vào cây lá, chỉ có hồn thơ Hữu Thỉnh mới có thể chạm vào được sự tin cậy của rừng đêm như thế mà thôi”. Hữu Thỉnh bỗng ngây người, ngửa mặt kêu: “Ôi! Đông La! Tuyệt, Tuyệt! Tuyệt!”. Hữu Thỉnh với câu thơ tài hoa tả cảnh giao mùa “Có đám mây mùa hạ/ Vắt nửa mình sang thu”; những câu thơ thể hiện sự hy sinh vĩ đại của phụ nữ VN trong hai cuộc kháng chiến: “Một mình một mâm cơm/ Ngồi bên nào cũng lệch”; “Hai mươi năm chị tôi như đi đò đầy/ Chỉ sợ đắm vì mình còn nhan sắc”; v.v… Hữu Thỉnh xứng đáng là nhà thơ tiêu biểu của thế hệ mình. Tiếc là khi liên tiếp làm Chủ tịch HNV VN mấy khóa, dần dần ông có những việc không chuẩn, như bênh vực “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh được Giải thưởng Nhà nước, và tệ hơn, ông đã đào tạo, sử dụng những người bất tài, thất đức, phản trắc để rồi họ thay thế mình lãnh đạo HNV VN hôm nay.
***
Ai cũng thích khen, chính vậy ta đã không tỉnh táo để thấy lời khen sai, thậm chí là nịnh nọt làm vấy bẩn mình.
1988, một lần tôi chở bà xã và thằng con 3 tuổi chơi ở sân Chùa Vĩnh Nghiêm, nó cứ lăng xăng gom xác hoa rụng trên mặt cỏ, tôi thấy hình ảnh đó có thể gợi mở nhiều tầng ý nghĩa sâu sắc, lớn lao, nên nảy ra ngay trong đầu mấy câu:
NHỮNG CÁI XÁC
Những cánh hoa sặc sỡ
Nằm sõng soài trên thảm cỏ biếc
Con ba tuổi ngây thơ
Say sưa cóp nhặt
1988
Tôi đã gởi cho Thiều, Thiều đăng báo, sau đó đã gọi điện thoại cho tôi nói:
-Đến bài này thì thơ ông hay hơn Chế Lan Viên rồi.
Tôi bất ngờ và khoái chí, cái chính là Thiều hiểu và khen thơ tôi chứ không phải vì hay hơn CLV, người tôi luôn coi như cha mình. Sau đó Thiều còn bình tán rất nhiều đến nóng cả máy, tôi không để ý, chỉ ậm ờ cho qua. Tôi nói với bà xã:
-Có lẽ nước VN này chỉ có thằng Thiều là hiểu tôi nhất.
Cũng vì thế mà tôi đã từng rất thân với Thiều, và điều thứ hai quan trọng hơn, tôi cứ nghĩ Thiều là chiến sĩ hoạt động bí mật trên mặt trận văn chương nghệ thuật, nếu sáng tác có ý gì sai thì chỉ là giả vờ để “giăng lưới bắt quân địch”. Vì vậy, nhiều khi đọc thơ Thiều như ăn cơm nguội chan nước máy nhưng tôi đã viết bảo vệ Thiều như chiến đấu bảo vệ đồng đội trước sự tấn công hung hãn của Trần Mạnh Hảo, người chống Các Mác và chế độ điên cuồng. Đấy là lúc Thiều tay trắng quyền chức, chỉ là biên tập viên loong toong ở Báo Văn nghệ, gần như không thể hiện chính kiến, quan điểm gì.
Rồi rất lâu về sau, Thiều dần có quyền chức, dần thể hiện những quan điểm sai trái, song hành tôi thấy là dần dần Thiều có tiền, còn khoe với tôi, còn cho tôi tiền in sách, may là nhà nước “giành in” giúp tôi hôm nay tránh được “há miệng mắc quai”, Thiều có xe hơi, nhà lầu, hai con du học Mỹ tốn tiền khủng khiếp, v.v… Cuối cùng, tôi đã té ngửa khi nhận ra Thiều còn chống phá hơn cả Trần Mạnh Hảo. Tôi mới giật mình nhớ lại và nhận ra chân tướng chuyện Thiều khen bài thơ của tôi “hay hơn CLV rồi”. Thì ra Thiều cho thơ CLV là ca ngợi Mác-Lê, ca ngợi Đảng, Bác, ca ngợi chế độ, còn bài thơ 4 câu của tôi ám chỉ tất cả những cái đó chỉ là xác chết. Thực ra Thiều đã thẩm thơ bằng cái trí thiển cận của mình, đối chiếu với cả hệ thống bài tôi viết thì hoàn toàn không phải thế, mà thơ tôi lớn lao hơn, viết vậy tôi đã chỉ tất cả những gì lạc hậu, sai trái trong xã hội loài người, dù có hình thức sặc sỡ như bông hoa thì cũng chỉ là những xác chết mà thôi, nhân loại chỉ có non nớt, ấu trĩ như đứa trẻ lên 3 mới gom nhặt những cái như xác chết ấy.
Vì vậy, nhận diện đúng sai lời khen mình, nhận diện là lời khen hay lời nịnh đầm quả là không dễ.
***
Ông Tô Lâm, khi nhận chức TBT, trong một bài ông viết: “Đất nước ta đang bước vào kỷ nguyên vươn mình tới thịnh vượng, hùng cường, “dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh” . Tương lai kết quả ra sao chúng ta còn phải đợi, nhưng trước mắt xã hội VN đã có những chuyển động sôi động, dứt khoát, quyết liệt. Có thể lấy ví dụ mà ai cũng thấy như chuyện tinh gọn guồng máy nhà nước; dự kiến về học phí, viện phí; yêu cầu về bộ sách giáo khoa thống nhất, mà theo fb của GS Nguyễn Cảnh Toàn, đã loại nhóm lật Đảng là Nguyễn Minh Thuyết chủ biên sách GK; về cảnh quan, sôi động nhất, quyết liệt nhất, và kết quả nhất là chuyện hồi sinh Sông Tô Lịch, và mới nhất, báo mới đưa tin hôm qua, Công viên Cầu Giấy, HN đã cơ bản hoàn thiện; v.v…
Nếu cứ đà này, nếu công tác cán bộ không còn để bọn bất tài, thất đức chui sâu, trèo cao, thì hoàn toàn có thể gọi “kỷ nguyên vươn mình” là “Kỷ nguyên Tô Lâm”! Với một nhà nước, dù Anh, Pháp, Mỹ, Nhật Bản, hay Nga, TQ thì đâu cũng vậy, những tuyên bố của lãnh đạo nếu đúng, trở thành đường lối thì cần phải được lan tỏa, kể cả việc phải cổ động, tuyên truyền, hô khẩu hiệu để tạo ra sự cộng hưởng của sức mạnh quần chúng. Trong 2 cuộc kháng chiến vĩ đại, VN ta đã làm như thế, chính vì thế chúng ta mới có sức mạnh chiến thắng 2 đế quốc to, giành lại được chủ quyền, thống nhất đất nước, hòa bình, phát triển như hôm nay.
Có điều cần phải lan tỏa đúng, nếu không sẽ làm giảm rất nhiều sức mạnh của những đường lối tốt đẹp. Như vừa rồi dư luận với các facebooker cụ thể đã phê phán Nguyễn Quang Thiều, cùng với đội quân bình luận đã diễu cợt, kể cả chửi bới khi Thiều nói nước ta đang bước vào “Kỷ nguyên người”, và “Hội Nhà Văn VN mong góp phần làm cho bó đuốc văn hóa cháy sáng hơn, thực sự soi đường cho dân tộc”.
Nguyễn Tiến Tường
(https://www.facebook.com/nguyentuong.tuongnguyen.5) viết: “Anh Thiều, Chủ tịch hội Nhà văn ảnh nói rằng đất nước ta đang bước vào "kỷ nguyên người". Vậy chớ bấy lâu nay người Việt ta sống trong "kỷ nguyên ngợm" hay sao vậy anh?”.
Nói vậy, Nguyễn Quang Thiều như hắt một xô bùn vào bức tranh đẹp của những thay đổi trên đất nước ta kể trên sau khi TBT Tô Lâm lên TBT.
***
Nguyễn Quang Thiều cho trước đây VN là “kỷ nguyên ngợm” như ý Nguyễn Tiến Tường thì sao VN có thể có Chiến thắng ĐBP 1954, sao 1972 có thể bắn B52 Mỹ rụng như sung buộc Mỹ phải chịu thất bại hoàn toàn, cay đắng tại VN, bỏ rơi “cái của nợ” VNCH.
Hiện tại đất nước ta có những thành tựu kinh tế chưa từng có, về thành tựu ngoại giao nước ta đúng là “đã sánh vai cùng các cường quốc khắp 5 châu” như lời tiên tri của Bác Hồ, nhưng về mặt “nội giao”, thế hệ con cháu còn nhiều chuyện đã không xứng với thế hệ cha ông mình, nhất là công tác cán bộ còn để những Nguyễn Xuân Phúc, Võ Văn Thưởng, v.v… leo đến chức nguyên thủ quốc gia. Giới văn chương còn để Nguyễn Khoa Điềm từng lãnh đạo HNV nhưng lại khen Nguyễn Huy Thiệp, kẻ từng nôn mửa vào cuộc kháng chiến; Hữu Thỉnh Chủ tịch HNV lại đề cử, bênh vực NBCT của Bảo Ninh được Giải thưởng Nhà nước trong khi cuốn sách đã xuyên tạc sự thật lịch sử, bôi đen đội quân cách mạng, cho cuộc kháng chiến là nỗi buồn; để Phạm Xuân Nguyên sai phạm có hệ thống từng làm Chủ tịch HNV Hà Nội; và nay, Nguyễn Quang Thiều đang làm Chủ tịch HNVVN.
Bài học nịnh thần được sủng ái làm mất nước có nhiều trong sử sách. Xem Tam Quốc, Lưu Bị tài nhỏ đức lớn, trọng dụng nhân tài, đã sử dụng Gia Cát Lượng mà khôi phục được Nhà Hán. Con Lưu Bị là Lưu Thiện bất tài, tin dùng hoạn quan Hoàng Hạo, giặc đến nghe Hoàng Hạo mà không nghe Khương Duy phòng thủ, dẫn đến dần dần thất thế phải đầu hàng quân địch để mất nước. Lưu Kham là con Lưu Thiện xin đánh giặc không được, đã dẫn cả nhà tự sát trước bàn thờ ông nội là Lưu Bị.
***
Vì vậy, tôi thật lo lắng khi thấy sau lời nịnh hót sai trái, huyên thuyên, Nguyễn Quang Thiều đã viết công văn xin và đã được đồng ý, Hội Nhà Văn đã được phối hợp với Bộ Giáo dục và Đào tạo xây dựng hai bộ học liệu quan trọng, một bộ về giảng dạy lý tưởng cách mạng, về Đảng Cộng sản Việt Nam và một bộ về lãnh tụ Hồ Chí Minh cho học sinh từ lớp 1 đến lớp 12.
Với các vị lãnh đạo thì Hội Nhà văn là nơi văn hay chữ tốt được làm việc trên thì hợp lý quá, tốt đẹp quá. Có điều các vị cần phải hiểu thực tế Hội Nhà văn VN đã có cả một quá trình hình thành, phát triển một ổ lật sử tầng tầng lớp lớp, như Dương Thu Hương, Nguyên Ngọc, Nguyễn Đăng Mạnh, Hoàng ngọc Hiến, Vương Trí Nhàn, Lại Nguyên Ân, Nguyễn Duy, Trần Mạnh Hảo, Nguyễn Huy Thiệp, Bảo Ninh, Nguyễn Quang Thiều, Nguyễn Quang Lập, Phạm Xuân Nguyên, Thái Bá Tân, Nguyễn Đăng Điệp, Văn Giá, Inrasara, v.v… Họ đã sáng tác, viết, nói, ca ngợi, ủng hộ, thể hiện những quan điểm sai trái về lịch sử mỗi người một kiểu, nhưng thống nhất ở điểm chung là đều chống nền tảng tư tưởng của chế độ là Chủ nghĩa Mác-Lê, lật sử, chống lại 2 cuộc kháng chiến, bôi đen đội quân anh hùng, xúc phạm anh hùng dân tộc, xúc phạm cả Bác Hồ, v.v… Trong số trên có người đã bị tù, người bị mất chức, nhưng còn nhiều người không chỉ được trọng dụng, nắm quyền chức văn chương, mà còn thành danh, thành đạt, được tôn vinh, được Nhà nước VN trao tặng Giải thưởng Nhà nước!
Riêng Nguyễn Quang Thiều ngoài sai trái trong sáng tác xuyên tạc, phóng đại những mặt xấu ở VN, đã rất sai về lịch sử khi tâng bốc Nguyễn Huy Thiệp là “nhà văn tìm đạo cho dân”, kẻ đã “nôn mửa” vào cuộc kháng chiến, khen NBCT của Bảo Ninh là “chạm mẫu số chung nhân loại” khi BN xuyên tạc sự thật lịch sử, bôi đen đội quân anh hùng, cho cuộc kháng chiến là “nỗi buồn”, cho cuộc kháng chiến chống xâm lược của dân ta là nội chiến.
Vậy ai trong Hội Nhà Văn được Thiều chọn để soạn “học liệu” về lịch sử? Và người như Thiều thì sẽ chỉ đạo soạn cái gì? Tôi thấy đúng là đã có chuyện “giao trứng cho ác”, có lẽ tôi lại phải viết một lá thư ngỏ gởi cho TBT Tô Lâm và những người liên quan về chuyện này.

18-10-2025
ĐÔNG LA