LÊ XUÂN BỊ NGUYỄN QUỐC CHÍNH DẮT MŨI NHƯ THẾ NÀO?
Dưới bài Nguyễn Quốc Chính viết trên fb ngày 30-7-2025 “VĂN HOÁ PHẢN BIỆN KHÔNG CHẤP NHẬN THOÁ MẠ VÀ PHỈ BÁNG”, Lê Xuân đã vào bình luận về tôi:
“Phê bình, phản biện của Đông La là lối phê bình “chụp mũ”, “chỉ điểm “ nặng về đố kỵ , nặng về cái TÔI, ít chất học thuật và khoa học. Mượn ngôn ngữ chợ búa để thoá mạ người khác mình ko yêu thich. Mượn đạo mượn Phật, mượn điều luật này nọ để phán xét, kết án người đối lập như một vị quan tòa. NQC nói đúng: ĐL nên học lại tiếng Việt và biết bao điều khác rồi hãy phản biện… Buồn cho một kẻ hay “đá bạn” như thế”.
Viết vậy, chính Lê Xuân đã phạm pháp khi vu khống tôi “chụp mũ” vì khi phê phán ai tôi đều có chứng cớ, lý lẽ đầy đủ, viết vậy chứng tỏ Lê Xuân quá dốt không hiểu gì. Lê Xuân cho tôi phê phán những sai phạm là “chỉ điểm” cho cơ quan chức năng và những người có chức trách thực thi pháp luật của Nhà nước VN. Hai chữ “chỉ điểm” này Lê Xuân đã bắt chước Phạm Xuân Nguyên, người đã dùng lần đầu để chỉ Nhà LLPB Nguyễn Văn Lưu phê phán Luận văn của cô Nhã Thuyên. “Chỉ điểm” thường được dùng trong thời gian trước đây nước ta bị đô hộ, chỉ chuyện những người “Việt gian”, những kẻ phản bội dân tộc ,chỉ điểm cho quân xâm lược. Như vậy Lê Xuân vì ngu đã trở thành kẻ phản động như Phạm Xuân Nguyên vì viết người ta chỉ điểm là đã ví những cá nhân và cơ quan thực thi pháp luật của nhà nước VN như quân xâm lược. Lê Xuân viết tôi viết phê bình “nặng về đố kỵ, nặng về cái TÔI, ít chất học thuật và khoa học” cũng phạm tội vu khống, vì dốt đã không hiểu nổi những lý lẽ học thuật và khoa học mà tôi đã viết, để Nguyễn Quốc Chính dắt mũi như con bò. Bởi vì trong bài viết đó tôi không chỉ dựa vào Phật giáo mà còn dựa vào cả khoa học tự nhiên là Thuyết Tương đối hẹp của Einstein.
Nhưng Lê Xuân là ai?
***
Đã rất lâu rồi, tôi không nhớ chi tiết, trong một cuộc gặp gỡ của giới văn chương ở TPHCM, một người đến làm quen với tôi, tự giới thiệu là Lê Xuân, kể câu chuyện rất ấn tượng với tôi về nhân cách Nguyễn Huy Thiệp bất hảo ngang với Bảo Ninh mà GS Nguyễn Cảnh Toàn cho biết Bảo Ninh khi ở Viện Sinh học đã bỏ thuốc độc vào thí nghiệm của bạn để hại bạn, bị công an điều tra, bị đuổi việc. Lê Xuân kể chuyện NHT từng làm ở nhà xuất bản in sách giáo khoa nhưng lại chở hàng xe sách mới in bán cho dân làm pháo.
Dần dần chuyện NHT bán sách làm pháo thì như đóng đinh trong đầu, còn Lê Xuân ở cấp độ tôi không giao du nên gần như quên hoàn toàn.
Bất ngờ, 18/2/22, tôi nhận tin nhắn của người tên Lê Xuân: “Chúc anh ngày mới an vui. Rất thích đọc các bài phản biện của anh về VHNT và về một số tác giả …”. Tôi mới nhớ ra hỏi: “có phải tôi đã gặp anh ở TPHCM, anh nói chuyện Nguyễn Huy Thiệp bán sách giáo khoa phải không?”. Lê Xuân : “Đúng vậy anh. Năm 2015 tôi dự hội thảo gặp anh, anh Hiếu (Nhà Thơ Nguyễn Chí Hiếu), anh Thịnh (Nhà Văn BS Nguyễn Văn Thịnh) … có chụp hình lưu niệm. Rất ngưỡng mộ anh về loạt bài phản biện với những sai trái của một số văn nghệ sĩ. Mình và Nguyễn Văn Lưu cùng học với nhau từ phổ thông, cùng quan điểm chống lại Nguyễn Huy Thiêp… Hẹn ngày gặp nhau”.
Một năm sau, Lê Xuân lại nhắn tin: “Hu hu… hẹn ngày gặp nhau ở Tp HCM hay Cần Thơ anh nhé. Caphe rồi tào lao chuyện văn chuyện đời cho vui…”. Đông La: “chắc có thần giao cách cảm, tôi mới nhớ và tìm kiếm chuyện anh viết về thằng cha Nguyễn Huy Thiệp bán sách GK làm pháo”. Lê Xuân: “Nó còn mở quán “ thịt chó ôm” mượn mấy bộ áo dân tộc cho mấy em người kinh bán hàng. Phía trước có tượng Phật. Thế mà bao nhiêu văn nghệ sĩ tung hô. Nó chửi hết các nhà văn, nhà thơ và cho cuộc chiến tranh chống Mỹ của dân tộc là “buồn nôn”. Nó chửi cả anh hùng dân tộc Quang Trung, Lê Lợi… cả chúa Je su nữa …”
Vậy mà, tôi đúng là té ngửa, thấy Lê Xuân viết ngược lại về tôi hoàn toàn trên trang fb của Nguyễn Quốc Chính. Thật kinh tởm loại người này, trước mình thì nó thơn thớt nói cười, sau lưng thì nó như đâm dao mình!
***
Nếu tôi sai, Lê Xuân có thể thay đổi thái độ đối với tôi như trên, đàng hoàng hơn, khí phách hơn có thể viết bài phê phán tôi với đầy đủ chứng cớ và lý lẽ, còn viết sai hoàn toàn về tôi, cho tôi “chụp mũ”, “chỉ điểm” như trên thì đúng là vì ngu dốt, không hiểu lý lẽ tôi viết, đã trở thành một con bò để một thằng ngu dốt, lưu manh như thằng Nguyễn Quốc Chính dắt mũi.
Thằng Nguyễn Quốc Chính vì ham thể hiện nhưng lại chỉ biết mặt chữ mà mù tri thức, lại là kẻ thuộc hạng du côn, lưu manh chữ nghĩa nên nó đã hung hãn phê phán rất nhiều điều thuộc về tri thức cao sâu mà tôi đã viết, khổ cái chỉ những người đủ trình độ mới nhận ra, còn với đa số đám đông, vì nó “gãi đúng chỗ ngứa”, đã bầy đàn theo nhau để nó dắt mũi như bò, trong đó có Lê Xuân.
Sự sai phạm của thằng Chính nhiều như cỏ rác ngoài đời, nay tôi chỉ chỉ ra vài ý nó phê phán tôi hiểu về Đạo Phật, đã dắt mũi được Lê Xuân như thế nào.
***
Nhắc lại chuyện tôi phê phán Phạm Lưu Vũ khi nói ý: “Phật tính là dục tính, là tham, sân, si” là “đã biến Đạo Phật thành đạo tặc”. Để phê phán tôi hiểu sai về Đạo Phật, Nguyễn Quốc Chính viết:
“Phật tính có mặt trong mọi chúng sinh, kể cả những kẻ còn đầy tham – sân – si, chính vì vậy mới có lý do để tu tập và giác ngộ”. Thằng Vũ nói “Phật tính là tham sân si” rồi, vậy sao Nguyễn Quốc Chính viết những kẻ còn đầy tham, sân, si phải tu tập, tức loại bỏ tham, sân, si, để giác ngộ, để có được Phật tính? Vậy là thằng Vũ đã vả vào mồm Nguyễn Quốc Chính nhưng vì ngu Chính lại bảo vệ thằng Vũ; dù ý tôi sâu xa là giống ý Chính, Chính lại phê phán tôi, tức cũng tự vả mồm mình.
Chuyện thứ 2, Nguyễn Quốc Chính viết tôi đã:
“Công kích Thiền sư Thích Nhất Hạnh bằng lý luận non yếu
• Về dịch thuật Bát Nhã Tâm Kinh, Đông La dựa vào bản dịch tiếng Anh “Five skandhas are equally empty” rồi chê là “như cái thùng trống rỗng”, rồi dùng GS Lê Tự Hỷ để phản bác.
⟶ Nhưng lại hiểu sai luôn cả GS Lê Tự Hỷ...”
Một câu lảm nhảm, không hiểu nổi văn bản tôi viết, viết bừa, viết láo.
Tôi đã phê phán Thích Nhất Hạnh chê Tổ Sư Huyền Trang dịch sai “Bát Nhã Tâm Kinh” nên đã dịch lại, trong đó Thích Nhất Hạnh đã dịch “Five skandhas are equally empty” (Năm Uẩn đều trống rỗng). Tôi đã chê Thích Nhất Hạnh dịch 5 Uẩn như cái thùng trống rỗng chứ không phải như Nguyễn Quốc Chính viết tôi chê Thích Nhất Hạnh dịch “Bát Nhã Tâm Kinh” như cái thùng trống rỗng. Một câu của tôi nó đã không hiểu thì phê phán được gì?
Tôi đã viết, theo Đạo Phật, 5 Uẩn là 5 yếu tố tạo nên thân và tâm con người: Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức. Trong đó, Sắc là yếu tố tạo nên thân và sáu giác quan. Vì vậy, Sắc tạo nên thân thể con người thì Sắc chính là thịt, xương, v.v…, mà đã là thịt xương thì không thể “trống rỗng” như Thích Nhất Hạnh dịch được. Vì vậy tôi đã chê Thích Nhất Hạnh dịch 5 uẩn, trong đó có Sắc, là empty, tức trống rỗng như cái thùng trống rỗng hoàn toàn vô nghĩa, thực chất Thích Nhất Hạnh cũng không hiểu là gì.
Còn GS Lê Tự Hỷ thấy Thích Nhất Hạnh dịch “ ngũ-uẩn giai không” thành: “năm uẩn đều trống rỗng” (five Skandhas are equally empty), từ chữ Phạn ông GS cho rằng, “Không” trong tiếng Anh là emptiness, tức một danh từ chứ không phải empty là một tính từ như TNH dịch. Theo GS, “Không” không phải là không có gì cả, nên viết Không là “gì đó không có tự tính”, vì vậy ông cho rằng dịch “Không” là “trống rỗng” như Thích Nhất Hạnh là sai.
Vì ngu, đọc tôi viết không hiểu, Nguyễn Quốc Chính đã lảm nhảm, viết láo như trên.
Chưa hết, tôi còn dựa vào tri thức khoa học tự nhiên để viết về điều cao sâu này, chứ không phải như Lê Xuân viết bậy. Tôi đã viết: “Không” ở đây là tướng Không, trạng thái Không, theo con mắt khoa học hiện đại thì tướng Không chính là năng lượng. Thật kỳ diệu, chính Einstein đã phát minh ra công thức E = mc2 chứng thực lời trong kinh Phật nói trước hơn hai thiên kỷ rưỡi. Công thức này thể hiện sự tương đương giữa vật chất và năng lượng, cũng hàm nghĩa “Sắc bản chất chính là Không”, ngược lại, “Không bản chất cũng chính là Sắc”. “Sắc”, “Không” có thể chuyển hoá thành nhau.
***
Lê Xuân tâm sự học cùng Nguyễn Văn Lưu, chắc đã vào tuổi 80, vậy mà vì “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” lại để cho Nguyễn Quốc Chính, một thằng chọi con, một kẻ du côn lưu manh chữ nghĩa, dắt mũi. Buồn thay!!!
3-11-2025
ĐÔNG LA