NHẮN NGƯỜI ĂN XỔI Ở THÌ.
Trí
Nhân
Dư
luận đang ì xèo về cái gọi là Thư ngỏ của 61 đảng viên CSVN. Nội dung chủ yếu
là yêu cầu cấp bách “chuyển đổi thể
chế từ toàn trị sang dân chủ” và “thoát
khỏi sự lệ thuộc vào Trung Quốc”. Lý do là “tổ quốc đang lâm nguy đồng thời đứng trước cơ hội lớn để thay đổi”.
Trong bối cảnh thế giới và nội tình đất nước hiện nay, việc xảy ra như thế không
là chuyện lạ. Có điều là vận mệnh một dân tộc không thể như con súc sắc nằm trong
cái bát úp dưới bàn tay ma của một tên cầm cái vây quanh là lũ chim mồi.
Thực
sự trong 61 người ký tên, duy chỉ một lão thần Nguyễn Trọng Vĩnh xứng đáng với
danh xưng lão thành cách mạng vì lão công là lớp người nằm gai nếm mật–khai sơn
phá thạch, làm nên Cách mạng tháng Tám: “Dân ta đã đánh đổ xiềng xích thực
dân hàng trăm năm, dựng nền độc lập và đánh đổ chế độ quân chủ hàng mấy mươi
thế kỷ, lập nên chế độ dân chủ cộng hòa” (Tuyên ngôn độc lập). Lão công lại
có thâm niên đại sứ lâu nhất tại Trung Quốc vào thời điểm họ đã lật ngửa lá bài
trong quan hệ với Việt Nam, hẳn nhiên lão công biết nhiều điều để góp ý với lớp
lãnh đạo hậu sinh tìm ra đối sách với người láng giềng có truyền thống tiền hậu
bất nhất với các lân bang. Tuy nhiên xin lão phu cẩn trọng trong mối quan hệ
chính trị với hàng con cháu thời nay. Chỉ cần có lão công chống gậy đi đầu và
họ kéo nhau theo… Xong việc họ sẽ gạt người sang lề! Xem ra cách hành xử của vị
“anh cả” Võ Nguyên Giáp đã như tấm gương lớn của các bậc lão thành cách mạng.
Trong
số 60 đảng viên còn lại, đa phần được Đảng cho học hành chu đáo, lại được giao cho
làm những “đầy tớ trung thành” quan trọng của nhân dân. Trong mấy mươi năm được
quyền ăn, quyền nói, quyền gói, quyền mở… các vị đã làm được những gì trong khi
các “ông bà chủ” làm đổ mồ hôi sôi nước mắt mà vẫn phải xiết chặt cái dây lưng
buộc bụng, đóng góp đủ thứ vào cái thùng ngân khố khổng lồ không đáy, trong đó
khoản chi tiêu công có phần để lo cho các vị đang biến thành món nợ quốc gia nặng
nề?! Chuyện kể ông Khơrútsốp sau khi lên nắm quyền hành, lúc nào đăng đàn cũng
không tiếc lời bôi nhọ phỉ báng “người cha tinh thần” Stalin? Một lần ông ta
đang thao thao diễn thuyết, dưới khán phòng có người chất vấn: “Đồng chí khi ấy
đã làm gì?”. Ông ta dõng dạc: “Ai vừa hỏi đấy, xin mời lên đây!”. Đáp lại là sự
im lặng nặng nề! Ông trọc từng có lần tháo giầy đập thình thình lên bàn trước
diễn đàn Liên hiệp quốc đắc thắng lớn giọng rằng: “Khi đó tôi cũng như đồng chí
vừa hỏi đó!”. Một lũ vị kỷ đớn hèn như vậy cố kết với nhau thì Đảng nào không
tan? liên bang nào không rã? Bây giờ Khơrutsốp đã thành tội đồ lịch sử thời Nga
xô viết và hình ảnh Stalin hiện dần lên tối sáng rõ ràng! Những người cộng sản
Việt Nam
thấm nhuần tư tưởng Hồ Chí Minh, giữa cơn bão giông lịch sử vẫn hướng tới điều chân–thiện–mỹ trong lý tưởng của
mình. Sáu
mươi ông bà kia khoe nhiều tuổi đảng, lắm công lao, nhận nhiều trọng trách, lớn
tiếng kêu gào “tổ quốc đang lâm nguy”
với mục đích gì? Phải chăng các vị vừa dọa kẻ non gan vừa kích động bọn người
quá khích? Đúng là xã hội có rối ren chớ nếu tổ quốc lâm nguy thật thì trong số
bấy nhiêu người liệu còn mấy ai kề vai sát cánh chung sức chung lòng với bà con
quê hương giữ nước? Các vị không ngây thơ gì để hiểu rằng qui luật quản lý xã
hội thời chiến khác hẳn thời bình. Như hồi tháng 5 vừa qua, khi Trung Quốc đưa
giàn khoan 981 vào vùng biển nước ta làm biển Đông và lòng người Việt Nam cùng
dậy sóng. Nhà cầm quyền để nhân dân tự do thể hiện tình cảm yêu nước bằng những
cuộc biểu tình tự phát. Nào ngờ nhiều đám đông không kiểm soát nổi biến thành
những vụ cướp phá manh động gần như là bạo loạn khiến các nhà đầu tư hoảng hốt,
nhiều cơ sở sản xuất bị đình trệ, công nhân thì không có việc làm mà nhà nước
lại tốn kém để tạo điều kiện cho các nhà đầu tư yên tâm phục hồi sản xuất. Một
số kẻ nông nổi quen thói quậy phá tham lam dại dột phải ngồi tù trong khi những
kẻ cầm đầu giấu mặt kịp thời thu mình lại nghe động tĩnh… Lúc tình hình lắng
dịu chúng lại bày ra trò khác. Người thực lòng có tâm với nước biết ứng xử hợp
lẽ mọi lúc mọi nơi.
Bằng
những lời dụ ngọt mê hoặc lòng người: “Tổ
quốc ta đang đứng trước cơ hội lớn để thay đổi!”. Cơ hội đó là gì? Phải
chăng là cơ hội để “thoát Trung”?
Và quay qua “ôm chân người Mỹ”?
Tình hình thế giới biến động tưởng như khó hiểu. Chỉ một đêm ngủ dậy bạn chợt
biến thành thù và thù thành bạn! Sự vận động của thế giới đa cực là như thế!
Nhưng cái tình nghĩa ấy xây dựng trên cơ sở nào? Lại là sự xin-cho sau khi ngã
giá và ai đó tự biến thành một loại tay sai kiểu mới?!
Trong
quan hệ với Trung Quốc, đảng CSVN đã “thoát Trung” không chỉ một lần. Sau CMT8,
với Hiệp
định sơ bộ 6/3/1946, Cụ Hồ chấp nhận cho 15.000 quân Pháp vào miền Bắc thay thế
cho 200.000 quân Tàu Tưởng rút về nước. Trước sự nghi ngờ của nhiều người, Cụ giải
thích với Quốc hội rằng: “Các vị quên
lịch sử đất nước ta rồi sao? Nếu quân Tưởng ở lại thì chúng sẽ ở lại hàng ngàn
năm!”. Hơn 10 năm sau, giữa lúc cuộc kháng chiến chống Mỹ của ta đang rất
cần sự chi viện toàn diện nhưng Cụ Hồ đã kịp đẩy lùi về bên kia biên giới hàng
chục vạn binh lính và lực lượng công nhân Trung Quốc đang rầm rập kéo sang với
lời từ chối khéo: “Nợ tiền bạc chúng tôi
còn có thể trả nhưng nợ xương máu thì không bao giờ trả được!”. Cụ biết
tỏng Tàu “đen”, Tàu “đỏ” đều một lòng dạ như nhau. Nếu không “thoát Trung” sao
ta đã “đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào” mặc dù người đồng chí chỉ chấp nhận
chi viện cho ta “đánh ở cấp trung đội” thôi! Sau năm 1975, nếu không “thoát Trung” thì sao ta dẹp được bọn đồ tể
Khmer đỏ, cứu dân tộc Campuchia khỏi nạn diệt chủng? Và sau đó nếu không “thoát
Trung” làm sao ta rũ bỏ được cuộc chiến tranh biên giới ác độc dai dẳng ở cả
hai đầu đất nước giữa lúc cuộc cấm vận khốc liệt đồng thời với chính sách cô
lập hóa Việt Nam
của người Mỹ như một sự tiếp tay hữu hiệu? Sau cuộc chiến tranh xâm phạm biên
giới phía Bắc, hiến pháp nước CHXHCNVN xác định: “Trung Quốc là kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm nhất”! Nhưng sau
khi hai bên “bình thường hóa quan hệ” thì phải gác lại một bên. Tuy nhiên trong
mỗi tình thế khác nhau, tầm cỡ lãnh đạo khác nhau, ta có những hớ hênh vì lơ là
cảnh giác hoặc bị gài thế đành bị động chấp nhận những thiệt thòi mất mát đớn
đau! Nhưng “thoát Trung” không có nghĩa là “bài Trung”, cũng như đánh Pháp mà
không bài Pháp, đánh Mỹ mà không bài Mỹ. Thái độ bài ngoại rất xa lạ với tư tưởng
Hồ Chí Minh. Đó cũng là một trong những nguyên nhân đưa đến thắng lợi của CMVN.
Bởi vị trí địa lý đặc biệt mà sự tác động qua lại giữa hai bên về nhiều mặt
luôn hàm chứa sự lợi hại cả hai chiều.
Với các quốc gia lớn mạnh như Mỹ, khối Eurozone, Nga, Nhật đều thèm khát một
thị trường tiêu thụ vô tận chiếm hơn 1/6 nhân loại được coi như đối tác thúc
đẩy sự phát triển thiết thân của họ. Có điều là từ các cấp lãnh đạo địa phương
đến trung ương của ta phải tự nâng tầm vóc của mình lên để khỏi bị thua thiệt
và lép vế. Phải chấp nhận thực tế là còn lâu ta mới qua mặt được người láng
giềng vĩ đại này. Tuy nhiên ta hoàn toàn không sợ bởi qua lịch sử từ cổ đại,
trung đại tới cận đại và hiện đại, họ đã biết “thần vũ” của người Đại Việt.
Nhưng “tránh voi chẳng xấu mặt nào” là sách lược đối nhân xử thế ông bà ta
truyền lại.
“Thoát Trung” mà các vị
nêu ra phải chăng đồng nghĩa với việc vận động một phong trào hãy ngả
hẳn theo người Mỹ mà nòng cốt là những người “dân chủ” và các vị không
cần giấu mặt?! Với tinh thần “lấy ân trả oán” chúng ta những muốn làm “tiêu
vong” món nợ máu xương của tất thảy mọi kẻ thù lịch sử mà người Việt Nam
luôn thấm thía rằng món nợ của người phương Bắc chồng chất lên gấp nhiều lần
món nợ của người phương Tây. Các vị đều là chứng nhân của một thời kỳ oanh liệt
mà gay go nhất của CMVN thì làm sao không hiểu chính quyền Sài gòn trước đây là
con đẻ của CNĐQ Mỹ. Ngô Đình Diệm không ngại ngần tuyên bố: “Biên giới Hoa kỳ kéo dài tới vĩ tuyến 17”.
Thế rồi không vừa ý chủ, mấy anh em ông Diệm bị chết thảm thương sau 9 năm
hương lửa mặn nồng! Nguyễn Văn Thiệu cũng do người Mỹ giở đủ bùa phép dựng lên.
Sau 8 năm tỏ ra vô dụng và giữa cơn nước lụt thuyền ai nấy lạo, xô chó xuống dòng
nước xiết, thầy tớ bỏ nhau! Sau cuộc “ngoại giao bóng bàn”, quân của Mao đánh
chiếm quần đảo Hoàng sa dễ dàng như lên đảo không người trước mũi hạm đội VII khổng
lồ án binh bất động! Đó là tiếng kèn báo tử cho đội quân tay sai hàng triệu
người còn nguyên các phiên chế chiến đấu với các phương tiện chiến tranh tối
tân hiện đại mà chỉ một trận tổng tiến công lịch sử của quân GPMNVN chưa đầy
hai tháng đã như “cơn gió to quét sạch lá khô”, bày đàn chim muông tan tác! Đến
phút chót, viên Tổng Thống tay sai nghẹn ngào uất ức thốt lên: “Các ông là một đồng minh vô nhân đạo với
những hành động vô nhân đạo” thì đã muộn rồi! Thân phận của viên Thủ tướng
Campuchia Sirik Matak còn bi thảm hơn. Trước khi nhận cái chết trước họng súng
của quân Khmer đỏ, ông ta mới nhìn rõ ra thực chất của nền dân chủ Mỹ: “Chúng tôi cần sự bảo vệ của các ông nhưng
các ông đã từ chối! Tôi chỉ mắc mỗi
sai lầm là đã tin tưởng các ông!”. Cũng bằng chính sách ngoại giao kiểu Mỹ,
chợt cái đùng, người bạn tình suốt 25 năm là đảo quốc Đài Loan bị tung hê khỏi
cái ghế thường trực Hội đồng bảo an LHQ và thay ngay vào đó là kẻ đại thù Trung
Hoa lục địa! Giờ thì ai cũng biết sự việc ấy xảy ra sau cái bắt tay ngầm cùng hạ
gục đối thủ Liên Xô!
Trong thế giới đa cực
hiện nay, mọi sự thay đổi đảo điên không ai lường trước được. Tinh thần “bác
ái” bị khuất lấp bởi tinh thần thực dụng: “Lợi ích quốc gia là tối thượng”! Sự
liên kết của cộng đồng thế giới chỉ có tác dụng cảnh báo răn đe! Các mối liên
minh vụ lợi không bền vững. ASEAN chỉ là nơi bàn đàm của những người hàng xóm
quyền lợi và chí hướng khác nhau. Vai trò của Liên hiệp quốc bị hạn chế bởi
những nhóm quốc gia không cùng lợi ích. Các nước lớn vừa hợp tác vừa kiềm chế
lẫn nhau. Các cuộc chiến tranh liên tiếp xảy ra đây đó không ai kiềm chế được.
Mỗi quốc gia muốn tồn tại vững vàng càng phải nêu cao ý chí tự lực tự cường.
Điều cốt tử cần thấu
hiểu là nhân dân ta làm nên chiến thắng mọi cuộc xâm lược từ xưa đến nay đều
trước hết: “Tự ta, ta phải dốc lòng, gắng trí khắc phục gian nan, nhân dân bốn cõi
một nhà, tướng sỹ một lòng phụ tử” (Bình Ngô đại cáo). Đành rằng mọi sự
thành trong thế giới ngày nay không thể thiếu sự đồng tình và giúp đỡ của những
người yêu chuộng hòa bình và công lý gần xa, ngay cả ở quốc gia đang gây tai
họa cho ta. Một nước nhỏ mà dựa vào sức mạnh bên này để chống lại bên kia có khác
chi hành động tự sát? Nhiều tấm gương nhãn tiền ta đều thấy cả. Chủ nghĩa dân
tộc cực đoan đang biến những nước nhỏ thành bãi chiến trường và người dân thành
đội quân xung kích trước những cục mồi nhỏ nhoi hoặc là ảo vọng về sự phồn vinh
từ những nước lớn ban cho. Chưa ai biết được tương lai của một nước Ucraine vốn
có nguồn tài nguyên và sự phát triển đáng kể ở châu Âu sẽ thế nào. Nhưng trước
mắt đang là thảm họa cho những người dân lương thiện hiền hòa ở đấy. Dù rất khiêm
nhường vẫn không thể phủ nhận chính sách ngoại giao đa phương đa diện của nhà
nước Việt Nam
đang tỏ ra hữu hiệu.
Các vị đều là đảng viên
kỳ cựu kêu gọi – mà thực chất là đưa ra yêu sách “chuyển đổi cơ chế từ toàn trị
sang dân chủ”, được hiểu là từ bỏ sự lãnh đạo của đảng CSVN và từ bỏ
con đường XHCN. Chưa cần nói đến ý
thức tổ chức kỷ luật của đảng viên, có vị định cư ở nước ngoài rồi vẫn ký tên
vào!
Hãy
nhìn vào lịch sử 69 năm cầm quyền, đảng CSVN có hai lần đứng trước nguy cơ bị
tiếm quyền lãnh đạo. Đó là:
- Vào thời kỳ đầu dựng nền cộng hòa dân chủ:
Nguy cơ chiến tranh là không thể tránh khỏi, ta chủ động hòa hoãn thêm từng
ngày để xây dựng lực lượng trong thế trơ trọi cô đơn. Tuy nhiên người tốt, xấu lộ
diện rõ ràng, ai ai cũng rõ. Lúc ấy số lượng đảng viên cả nước chỉ có năm ngàn trên
tổng số dân khoảng hai chục triệu. Nhưng sự tận tụy và đức hy sinh đặt lợi ích “Tổ
quốc trên hết” nhân dân đều biết. Lúc cần Đảng dám tự giải tán và rút ra khỏi Quốc
hội, dành chỗ cho người của các đảng phái tranh nhau ngôi vị. Nhưng ai chính,
ai tà đã rõ ra. Mãi sáu năm sau khi những kẻ hoạt đầu đào tẩu thậm chí chạy
sang làm tay sai cho giặc, chẳng còn ai tranh quyền đứng ở hàng đầu cứu nước,
đảng CS mới ra công khai trực tiếp lãnh đạo CMVN. Một điều vô cùng quan trọng
là Chủ tịch Hồ Chí Minh bằng sự từng trải trong đấu tranh với vốn kiến thức cao
thâm đã thể hiện tài năng ứng phó trước những biến cố lớn lao cùng với lòng
nhân ái, đức cần–kiệm–liêm–chính–chí công vô tư và tính khiêm nhường đã cảm
hóa thuyết phục được mọi tầng lớp nhân dân từ những bậc sỹ phu chí sỹ, học giả
uyên bác tới tầng lớp bình dân, đã trở thành linh hồn và ngọn cờ của phong trào
yêu nước. Cùng với đội ngũ kế cận là những người có học có tài thực sự, một
lòng tâm huyết với sự nghiệp độc lập, hạnh phúc cho tổ quốc và nhân dân. Lý
tưởng của người cộng sản là vì nước vì dân qua lời Cụ Hồ: “Nếu không giải
phóng được dân tộc thì làm sao giải phóng được giai cấp” bằng hình ảnh sinh
động “con đỉa hai vòi”. Đó là nét độc đáo và dũng cảm của nhà cách mạng Nguyễn
Ái Quốc nhưng không hợp với sách lược của QTCS lúc bấy giờ: “Trước mắt cần
phải hy sinh quyền lợi dân tộc và giai cấp để tập trung bảo vệ thành trì cách
mạng”! Cuối cùng là Hồ Chí Minh đúng và là người dẫn đường đi tới đích. Bạn
bè quốc tế kính nể một nhà cách mạng chân chính và dân tộc Việt Nam
mãi mãi ghi nhớ công lao của Người.
- Từ đầu thế kỷ XXI đến nay: là thời kỳ
khủng hoảng của CNXH diễn ra gay gắt. Với sự sụp đổ của hệ thống XHCN thế giới,
còn lại là sự liên minh lỏng lẻo của mấy nước mang danh XNCN dù là “lý tưởng
tương thông” nhưng “ý chí bất tương đồng” bởi mỗi nước có một màu sắc dân tộc văn hóa khác
nhau nên không thể có sự thống nhất thậm chí là có lúc đối kháng với nhau. Trên
nền tảng đó mà đòi hỏi tìm ngay ra một mô hình XHCN cụ thể là điều không thực
tế. Khoảng cuối những năm 1970, hồi
sinh thời ông Brêgiơnep từng tuyên bố “Liên
xô đã giải quyết tốt các vấn đề dân tộc và hoàn thiện nền tảng của CNXH, bắt
đầu bước vào thời kỳ xây dựng CNCS”. Thế rồi chỉ 10 năm sau, một liên bang
vĩ đại sụp đổ! Thế giới lưỡng cực thành đơn cực rồi đa cực! Bỏ qua tính thỏa
mãn chủ quan duy ý chí của những nhà lãnh đạo cực đoan quan liêu, vẫn không thể
phủ nhận hoàn toàn sự tốt đẹp của một xã hội không có người bóc lột người do
những người cộng sản dựng lên từ phần đất phía Đông châu Âu lạc hậu. Ivan Deranvin, đã sống phần lớn cuộc
đời với tư cách của một công dân Liên Xô hồi tưởng: “Điều đầu tiên hiện lên
trong đầu: đó là một cuộc sống vô tư và tươi sáng. Không phải là thiên đường,
mà gần gũi với mọi con người chúng ta. Bạn không phải lo thất nghiệp và bần
cùng” (Đông La: Tống Văn Công và Trần Xuân Bách). TT Nga Putin, người đã
đưa nước Nga thoát khỏi thảm họa thời hậu xô viết tâm sự: “Nói tới chế độ xô viết mà không luyến tiếc là người không có trái tim.
Nhưng muốn quay lại thời đó là người không có cái đầu”. Không ít trong số
các vị từng được đào tạo từ Liên Xô đã có mặt trong các cuộc gặp gỡ thân tình
với Putin và Métvêđép khi các ông sang thăm Việt Nam hẳn không quên sự xúc động
chân tình không thể so sánh được với sự gặp gỡ các nguyên thủ quốc gia nhiều
nước khác. Bản chất của một xã hội cũng như con người, không phụ thuộc vào cái tên.
Tranh biện mãi lúc này không bao giờ kết thúc! Cái đích mà chúng ta đi đến là
xây dựng một nước Việt Nam độc lập, dân chủ, giàu mạnh, xã hội công bằng, văn
minh, hòa bình, ổn định, trong tình hữu nghị với các quốc gia dân tộc trên toàn
thế giới. Chúng ta đã lãnh đủ hậu quả tai hại của những ý nghĩ ngô nghê như:
đốt cháy giai đoạn, đi trước đón đầu… Nhìn vào sự chuyển mình của xã hội mấy
năm nay người bi quan cũng không thể không nhìn ra những đổi thay theo chiều tích
cực. Nhưng lẽ ra phải có những bước tiến dài hơn. Số đảng viên ĐCSVN hiện nay
có tới gần bốn triệu trên tổng số hơn 90 triệu dân nhưng điều đáng buồn là tính
chiến đấu của Đảng cách mạng bị phân tán bởi những lợi ích cỏn con cục bộ. Đặc
biệt là không ít đảng viên có chức quyền từ cơ sở tới trung ương quá yếu kém cả
về năng lực lãnh đạo và phẩm chất đạo đức, xa rời quần chúng. Nắm người có tóc
chứ không ai nắm kẻ trọc đầu! Đấy là điều gây bức xúc và là nỗi bất bình trong toàn
xã hội. Xét
trong chiều dài lịch sử, chưa bao giờ chúng ta có một tổ quốc Việt Nam thống
nhất toàn vẹn từ Lạng Sơn tới mũi Cà Mau với gần 100 triệu con người đầy lòng
tự tin và ý thức đầy đủ về tinh thần độc lập, tự chủ, tự cường và cũng chưa bao giờ nước ta có
một tư thế chững chạc đàng hoàng trước cộng đồng thế giới như hiện nay. Các vị đưa ra lời kêu gọi “tổ quốc lâm
nguy” chỉ để hù dọa và kích động lòng người với ý đồ phá rối. Không ai dám đoán
trước điều gì. Nhưng dù chiến tranh xảy ra ta đã có sự chuẩn bị sẵn sàng và
không bị cô lập đơn phương. Nếu kẻ nào đó có cuồng vọng tiến hành cuộc chiến
tranh xâm lược Việt Nam
chớp nhoáng hãy nhớ chuyện “ngựa tái ông”! Biết rằng sự thỏa mãn là tự đào
huyệt chôn mình. Nhưng dựa vào những yếu kém trì trệ nhất thời để làm rùm beng
lên thậm chí lôi kéo thành bè phái phá hoại một đảng có truyền thống yêu nước
khởi từ “như đứa trẻ sinh nằm trên cỏ / không quê hương sương gió tơi bời”,
trải 85 năm phấn đấu kiên cường,
cùng toàn dân dựng nước, hưng nghiệp lớn, đưa một dân tộc “từ hai
bàn tay trắng đứng lên dựng nền độc lập, cao
bằng người nào thấp thua ai” là sự biểu
hiện rằng tất cả chữ nghĩa học được các ông bà đã đổ xuống sông biển hết cả
rồi!
Tuy
nhiên lúc này với Đảng cầm quyền, có hai điều quan trọng trong rất nhiều điều cấp
bách cần chấn chỉnh:
- Một là:
Công tác tổ chức xây dựng Đảng, đào tạo
lại một hệ thống cán bộ mới thật sự có đức có tài và có bản lĩnh. Phải phát huy
quyền dân chủ trong Đảng trước đã. Bởi sinh hoạt dân chủ không là điều dễ với
cả hai bên đối tác. “Cán bộ quyết định hết thảy”. Biết vậy mà bao lâu nay Đảng chỉ
nói mà không làm được? Bởi vì chức quyền đã thành cái bả vinh hoa cám dỗ không
cưỡng được! Thông báo về Hội nghị
lần thứ 6 (khóa XI) của BCHTWĐCSVN đã thẳng thắn nhận khuyết điểm: “Chưa ngăn
chặn, khắc phục được tình trạng một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, trong
đó có những đảng viên giữ vị trí lãnh đạo, quản lý, kể cả cán bộ cao cấp, suy
thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, phai nhạt về lý tưởng, sa vào
chủ nghĩa cá nhân, thực dụng, chạy theo danh lợi tiền tài, kèn cựa địa vị, cục
bộ, tham nhũng, lãng phí, tùy tiện, vô nguyên tắc”, kể cả “một số đồng chí
UVBCT, BBT có lúc, có việc còn có biểu hiện chưa gương mẫu về đạo đức, lối sống
của bản thân và gia đình, nói không đi đôi với làm, đã làm ảnh hưởng đến uy tín
của cơ quan lãnh đạo Đảng, Nhà nước và bản thân các đồng chí đó, đến niềm tin
của nhân dân đối với Đảng”. Tự
chỉ trích thế là quá đủ đối với một đảng cầm quyền. Nhưng chuyển biến chậm rì
bởi hai năm qua rồi mới chỉ làm được mấy việc cỏn con và các nhóm lợi ích dường
như chuyển động theo chiều ngược lại! Lãnh đạo đang tỏ ra lúng túng trong việc xử lý
những đảng viên phạm khuyết điểm sai lầm.
- Thứ hai là:
Trong cải cách kinh tế, phải tạo mọi điều kiện cho người dân giúp nhau có việc
làm để sống. Tìm mọi cách để người nông dân gắn với ruộng vườn. Các xí nghiệp
vừa và nhỏ cần được vay vốn nhà nước không gặp khó khăn bởi những thủ tục rườm
rà. Mối quan hệ chủ thợ phải được minh định rõ ràng. Tổ chức công đoàn phải
xứng đáng là đại diện và gắn bó với lợi ích của những người lao động, Không cấm
đoán người nghèo buôn bán nhỏ để họ không bị dồn vào ngõ cụt. Hạn chế tối đa những
khoản đầu tư công không mang lợi ích thiết thực mà tốn kém. Với các xí nghiệp
lớn phải có lộ trình cổ phần hóa thực chất là tư hữu hóa được tiến hành thận
trọng công minh. Làm vội vàng như ở Nga thì người dân như bị cướp không tài sản bấy
lâu nằm trong tay nhà nước và tạo nên một lớp
maphia mới như nấm sau mưa và chính nó sẽ khống chế điều tiết nền kinh tế quốc
dân mà nhà nước không điều khiển nổi. Lúc đó Đảng càng khó tồn tại hơn cả lúc này.
Kết
luận:
Xã hội nào cũng tiềm ẩn
những mầm bất ổn. Khi có sự suy thoái của giới cầm quyền nó lại rộ lên. Liệu
pháp chữa trị không thể bằng những việc làm trấn áp bởi mọi đối tượng đều có
chỗ dựa ở các thế lực bên trong lẫn bên ngoài. Vấn đề chủ yếu quan trọng là
đảng cầm quyền phải kịp thời làm trong sạch hóa chính mình. Sự suy thoái của
Đảng cầm quyền bao giờ cũng diễn ra trước hết chủ yếu ở số người cầm đầu lũng
đoạn, thao túng toàn bộ sinh hoạt Đảng. Tấm gương Liên Xô kéo dài liên tục ba
thập kỷ 1960, 1970, 1980 từ Khơrutxốp tới Goocbachốp rồi Ensin đã nói lên đầy
đủ. Niềm tin của nhân dân với đảng cầm quyền không phụ thuộc vào một lý tưởng
mơ hồ và những lời thuyết giảng đạo lý viển vông. Họ tin vào một nhà nước có chế
độ pháp trị chân chính mọi sự đều minh bạch, công bằng và một xã hội thật sự
dân chủ để người dân được nói lên nguyện vọng bức thiết của mình.
Những người tử tế không
bao giờ “mượn gió bẻ măng” tàn phá vườn nhà như những ai “ăn sổi ở thì”.
Tuần báo
Văn nghệ TPHCM
Số 318 Thứ
năm ngày 11 tháng 9 năm 2014
NGUYỄN VĂN THỊNH
ĐT: 08/38943279 – 01278505858