Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

VỀ CHUYỆN “HUYNH” VÕ SƯ HUỲNH “BÊNH” “MUỘI” NGOẠI CẢM BÍCH HẰNG

ĐÔNG LA
VỀ CHUYỆN “HUYNH” VÕ SƯ HUỲNH “BÊNH” “MUỘI” 
NGOẠI CẢM BÍCH HẰNG

Muốn viết một bài về lịch sử nhân ngày 30-4 sắp tới nhưng lại bị cuốn vào vấn đề ngoại cảm vì nó lại nóng quá. Vừa rồi tôi có đăng mấy ý của bạn HUNG ANH LY phê phán bài viết của ông bạn Đỗ Kiên Cường trên báo Công an TPHCM thì hôm qua, không biết do cơ duyên nào, tôi thấy trên trang của Phan Thị Bích Hằng đăng bài của ông võ sư Lương Ngọc Huỳnh cho ông bạn của tôi là Tiến sĩ Đỗ tâm thần
Tôi chưa bao giờ trực tiếp nhận định về ý của Đỗ Kiên Cường (vì thầm hứa rồi) nhưng quan điểm chung của tôi thể hiện trong các bài viết thì các ý kiến như thế là sai. Thậm chí tôi còn khiêu khích: “Ai đã đọc những bài tôi viết về ngoại cảm với đầy đủ lý lẽ, nhân chứng, vật chứng, việc chứng đầy đủ mà còn không tin vào chuyện ngoại cảm có thật thì không phải ngu như bò mà ngu như lợn dù không biết lợn có ngu hơn bò không”. Tôi chờ đợi những bài phản biện tôi nghiêm túc, kể cả Đỗ Kiên Cường, còn bọn sâu bọ rắn rết chửi bậy thì không chấp làm gì.
Người giúp tôi có được câu “hay” như trên chính là một cô bạn cũng có liên quan đến Đỗ Kiên Cường.
Đó chính là một cô Tiến sĩ Sử học ở trường “Nhân Văn” TPHCM, từng rất “mê” (đọc) tôi, chúng tôi đã gặp nhau, rồi cô bạn của cô bạn này lại “mê” Đỗ Kiên Cường nên nhờ tôi “mai mối”, vậy là có thời chúng tôi đàn đúm với nhau. Đỗ Kiên Cường nổi danh từ chuyện tranh luận với TS toán học Nguyễn Đình Phư về chuyện nhân điện. (Phư cũng dạy ở trường Tổng hợp TPHCM, tôi biết mà không quen, nhưng hôm tôi từ Leningrat về (năm 1990) tôi lại cùng chuyến bay với Phư, cơ duyên cứ quanh quẩn thế đấy). Cường đã tặng tôi mấy cuốn sách viết về các hiện tượng dị thường, tất nhiên là có chuyện chống ngoại cảm, tôi chỉ liếc qua không chú ý vì chưa viết về ngoại cảm. Cô bạn “của tôi” lại tin Đỗ Kiên Cường “chê” ngoại cảm nên đến khi thấy tôi “khen” cô Vũ Thị Hòa thì đã hỏi tôi sao “Đông La lại sa lầy” thế? Sao lại “hiếu thắng” thế? Vì thế tôi mới cáu tiết viết ra cái câu hay ho trên.
Quay lại việc Phan Thị Bích Hằng đăng bài của ông Võ sư Huỳnh, vì Hằng nổi tiếng nên đã có mấy ngàn cái “like” và hàng trăm cái “share” rồi. Còn bình luận thì “gạch, đá” ném ông bạn tôi có thể đã xây đủ cái biệt thự!
Còn tôi thì thấy việc “huynh” Huỳnh “bênh” “muội” Bích Hằng về tình là đúng, tiếc là về lý thì theo tôi chưa được thuyết phục.
Tôi mới biết ông Võ sư Huỳnh khi xuất hiện trên tivi gần đây. Về võ công thì tôi rất khâm phục công lực của ông khi biểu diễn, không gì bằng mắt thấy, tai nghe, thực tế. Cũng như tôi rất khâm phục sư huynh ông là Nguyễn Hữu Khai từng biểu diễn đấm xuyên tường gạch và nuốt kim khâu, dùng “khí” đẩy ra ở phần bụng. Cũng lại do cơ duyên quẩn quanh, một hôm lâu lắm rồi ở nhà Nguyễn Quang Thiều, Thiều khoe ông Khai tặng cái máy tính và đưa tôi xem tập bản thảo văn vần của ông Khai. Tiếc là thơ ông Khai không hay như võ công.
Võ sư Huỳnh còn được giới thiệu là Giáo sư Viện sĩ, tôi không biết là về lĩnh vực nào, còn xét về khoa học trong bài này thì lý lẽ của ông là chưa thuyết phục.
Trong bài, Cường đã dùng cơ sở khoa học để bác bỏ linh hồn:
“Chỉ tim mới có khả năng bơm máu đi nuôi cơ thể, chỉ não mới biết cảm xúc hoặc tư duy. Chỉ cần một mạch máu nhỏ trong não trục trặc là ta có thể mất trí là vì vậy. Các đặc trưng tinh thần như cảm xúc, nhận thức hoặc tư duy (các đặc tính của linh hồn) chỉ có thể thực hiện và tồn tại trong một cấu trúc vật chất duy nhất là bộ não mà thôi. Nói cách khác, theo quan điểm khoa học, “hồn” và “xác” không thể tách rời nhau, nên không thể có vật sống không cần cơ thể mà lại có lý trí và ý chí tự do được”.
Và Cường lấy ý kiến của nhà vật lý tật nguyền lừng danh Stephen Hawking:
"Tôi quan niệm bộ não như máy tính vậy. Khi máy tính hư hỏng thì toàn bộ hoạt động của nó cũng bị mất đi. Không có linh hồn hoặc kiếp sau của một cái máy tính”. 
Võ sư Huỳnh bác bỏ:
“Thứ nhất: Cường cần hiểu rằng trên thế giới chiếm tới 95% loài người có tôn giáo các tôn giáo đều có một niềm tin về nhân quả người theo đạo thiên chúa thì tin rằng sau khi chết họ sẽ về với Chúa người đạo Phật thì họ tin về kiếp luân hồi, người theo đạo nho thờ cúng ông bà v.v... 
Tất cả những thiên tài trên thế giới, các tổng thống các nhà khoa học họ đều có đạo…
Có lẽ trên thế giới có rất ít nhà vật lý vô đạo mà điển hình là hai gương mặt một là nhà vật lý tật nguyền có lẽ ông ta vì không tin vào đấng tạo hoá nên đã bị trừng phạt! 
Còn người thứ hai là Cường một gương mặt khắc khổ trầm luân và tối óc nhìn khuôn mặt này các nhà tướng số chắc sẽ khóc vì đã vô đạo lại chẳng có thần và có hồn nên nhìn giống một khuôn mặt quỷ!”
Lý lẽ này của ông võ sư theo khoa học là không thuyết phục vì không phải cả thế giới tin có linh hồn là sẽ có linh hồn. Như cả thế giới từng tin không gian, thời gian là cố định, nhưng Einstein đã đưa ra Thuyết Tương đối hẹp cho không gian, thời gian biến đổi theo chuyển động. Nhưng Einstein đúng.
Còn chuyện tướng mạo nên nhận xét khi bàn về nhân quả của Đạo Phật thì đúng hơn, còn đang dùng khoa học tranh luận xem có linh hồn hay không thì mang tướng mạo ra làm lý lẽ thì hơi bị vênh. Vì có khi người rất xấu xí rất hiểu đạo còn cô hoa hậu phỏng vấn ông võ sư trên tivi thì không!
Còn ý chính để ông võ sư phản bác Cường là thế này:
“Tôi tạm giải thích cho TS Cường nghe như sau:
1- Linh hồn là có thật, bởi linh hồn là phần âm trong cơ thể con người, ở vũ trụ này âm dương luôn tồn tại luôn tương trợ nhau. Trong con người thì phần xác là dương, phần linh hồn là âm vậy linh hồn từ đâu mà có? 
Linh hồn là trí tuệ là thần thái của con người, cái gì ta nhìn được, sờ được ta gọi là thể xác. Cái gì ta có nó mà không thể nhìn thấy không thể sờ thấy thì đó là linh hồn”.
          Điều này không được đúng lắm về Đạo Phật. Đạo Phật cho linh hồn là thần thức, luân hồi qua các kiếp sống theo nghiệp, bất sinh, bất diệt. Kinh của cô Vũ Thị Hòa viết là chân hồn, chân ngã, tiểu linh quang. Cũng có tài liệu viết giống với cô cho tiểu linh quang được chiết ra từ Đại Linh Quang, mà Đại Linh Quang chính là Thái Cực. Có quan điểm cho Thái Cực chính là Thượng đế, một tác giả phương Tây viết “mỗi linh hồn là một tàn lửa của Thượng Đế”.
Liên tưởng sang vật lý hiện đại. Để khớp với các tính toán chính xác về sự giãn nở của vũ trụ, theo mô hình tiêu chuẩn của Vũ trụ học, cần phải có một áp suất âm mạnh, và chính năng lượng tối sẽ tạo ra cái áp suất âm đó. Cũng theo mô hình tiêu chuẩn của Vũ trụ học thì tỷ lệ tương đối của vật chất-năng lượng của vũ trụ nhìn thấy được có chứa: 26.8% vật chất tối, 63.8% năng lượng tối (tổng là 95.1%), còn vật chất thường chỉ chiếm 4.9% mà thôi.
Từ thành tựu của khoa học hiện đại này, so sánh với những hiểu biết về thế giới vô hình, tôi đã tự hỏi, phải chăng “Thái cực”, “Thượng đế” chính là “Năng lượng tối” nói trên? Chữ “tối” ở đây nghĩa là do khoa học không thấy được chứ không phải có nghĩa là đen, còn đúng như tôi giả định, Thái Cực không phải tối mà là loại ánh sáng thiêng liêng (Linh Quang). Ước gì dự đoán của tôi là đúng thì khoa học và thần học đã khớp nhau, không phải cãi nhau lăng nhăng mất thời gian nữa. Khoa học nên tìm hiểu nghiêm túc để hiểu đúng đạo giúp cho loài người đi đúng đường thôi.
Quay lại ý Võ sư Huỳnh cho phần xác là “dương”, phần hồn là “âm”. Nếu theo khoa học thì sai vì âm dương luôn phải cân bằng, như vật chất muốn tồn tại thì phải trung hòa về điện. Âm không thể tồn tại nếu thiếu dương. Vậy khi chết, xác tiêu hủy, dương không còn thì linh hồn là âm làm sao tồn tại?
Còn theo Đạo Phật, thần thức (linh hồn) tồn tại độc lập, theo cô Vũ Thị Hòa viết linh hồn là “chơn ngã”, khi tái sinh sẽ nhập vào bào thai, “giả ngả”, tạo nên một chúng sinh mới, một cái tôi giả tạm của một kiếp sống.
 Ông Võ sư cũng viết, các nhà ngoại cảm tìn được mộ:
“…nghĩa là linh hồn của họ nhẹ. Cái nhẹ ở đây là nhẹ về sóng trường sinh học được não bộ và các nơron thần kinh dẫn chuyền theo dạng thông tin qua hạch nền được phân tích như nơi tập trung của linh hồn từ đó các thông tin được cập nhật vào não bộ làm cho nhà ngoại cảm có cảm nhận được âm thanh và hình ảnh vô thực nghĩa là không giống như cái ta đang nghe và đang nhìn thấy nhưng họ cảm nhận được nó”; còn các nhà ngoại cảm không tìm được thì do “hồn xiêu phách lạc”.
Điều này theo tôi cũng không đúng.
Thực ra các nhà ngoại cảm tìm được mộ do tư chất, do phẩm hạnh tu tập kiếp trước, rồi do biến cố nào đó, v.v…, phần nào đó khả năng lục thông của họ được khai mở. Khi nào năng lực này mạnh họ tìm được mộ, khi yếu thì họ lẫn lộn, hoặc sai. Về khả năng siêu phàm này thì thực tế đã chứng minh cô Vũ Thị Hòa là mạnh nhất, cô có khả năng nhìn xuyên thời gian, không gian, thấy tất cả các thứ chứ không chỉ linh hồn. Về hiệu suất tìm mộ, Nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải và rất nhiều người hiểu biết khác đã chứng kiến, đều xác định cô đúng 100%. Cô nói với tôi cô nhìn cõi âm cũng rõ như cõi dương này. Vì thế, cùng với việc viết kinh mà tôi tra kinh điển thấy “đúng phát sợ”, tôi cho rằng, cô đúng là được Phật Bà trao bóng như lần đầu phỏng vấn, cô nói Phật Bà đã hiển hiện trước cô nói: “Ta sẽ trao hình bóng của ta cho con. Hãy đi cứu nhân độ thế”!
Viết vậy tôi chỉ viết ra sự thật chứ không có ý xếp hạng cao thấp vì theo đường tu xếp hạng là vô nghĩa. Làm điều tốt mới là điều cao nhất của người hiểu đạo.
Việc “huynh” Huỳnh “bênh” “muội” Bích Hằng về tình là tốt nhưng về lý tiếc là còn sai. Dù “thằng” bạn tôi cho cả giới ngoại cảm “lừa đảo”, những người nghiên cứu là “ngụy khoa học”, những người tin như tôi là “mê tín”… thì đúng là sai quá thật!
24-4-2015
ĐÔNG LA