ĐÔNG LA
CON ĐƯỜNG “LÀM ẾCH” CỦA
TRẦN
MẠNH HẢO
(Đông La tại Hà Nội)
Trong đoạn
đầu bài "Ly Thân",
làm tiếng ếch gọi mưa trên danluan,
NguyễnThanh Giang đã trích lời của Đỗ Trường ca tụng Trần Mạnh Hảo
như sau:
“Tôi rất thích đọc những bài thơ tứ tuyệt, hoặc những
bài thơ viết về quê hương, đất nước của ông. Đọc những bài thơ này, ta như đang
trở về với hồn thiêng sông núi, khí phách của cha ông hình như cũng còn phảng
phất đâu đây. Không phải là người nghiên cứu văn học, nhưng nếu phải đưa ra một
nhận định, ai là người tiếp nối hồn thơ những Nguyễn Gia Thiều, Đặng Trần
Côn... Hồ Xuân Hương, Tản Đà, tôi sẽ nghĩ ngay đến Huy Cận và Trần Mạnh Hảo”.
Trong đoạn kết, Nguyễn Thanh Giang cũng đã dùng những lời cao quý nhất để ca tụng TMH:
“Những gì Trần Mạnh Hảo đã nói, đã viết đủ để người ta yêu quý ông như một nhà thơ thiên bẩm và nể trọng như một vị khoa bảng trứ danh… Đặc biệt, loạt chính luận đặc sắc của ông đã giúp cải tạo nhận thức chính trị-xã hội, đóng góp tích cực cho công cuộc dân chủ hóa ViệtNam ”.
Trong đoạn kết, Nguyễn Thanh Giang cũng đã dùng những lời cao quý nhất để ca tụng TMH:
“Những gì Trần Mạnh Hảo đã nói, đã viết đủ để người ta yêu quý ông như một nhà thơ thiên bẩm và nể trọng như một vị khoa bảng trứ danh… Đặc biệt, loạt chính luận đặc sắc của ông đã giúp cải tạo nhận thức chính trị-xã hội, đóng góp tích cực cho công cuộc dân chủ hóa Việt
Đáp
lại, trong bài viết trước đó: Kính
gửi nhà báo, nhà nghiên cứu chính trị, nhà khoa học, nhà dân chủ Nguyễn Thanh
Giang, lần đầu tiên tôi thấy TMH nhún mình đến tội nghiệp trước một người
như vậy. TMH đã tự ví mình “chỉ bằng con
kiến so với quả núi”, cho NTG trong: “phong
trào dân chủ là một trong những ngòi bút nặng ký nhất hiện nay như Hà Sĩ Phu,
thật là hiếm có”. Thì ra, trong cái vẻ ngông ngạo đến vĩ cuồng, TMH hoàn
toàn không tự tin vào mình, đã tự thú trước ông “viện sĩ” giá 100 đô rằng mình
“trình độ yếu kém, học hành không đến nơi
đến chốn”. Điều này đã giải thích tại sao khi viết, TMH luôn phải dựa vào
một thế lực nào đó, như trước đây đã từng dùng “động tác giả” lừa được các vị có trọng trách trong lĩnh vực báo
chí, chiếm được diễn đàn, “đánh” các
vị giáo sư; ngược lại, những ngày hôm nay, lại dựa vào thế lực chống đối để
chống phá nhà nước. Đặc biệt, vì luôn viết với ý đồ, khen chê bằng được theo ý
mình, nên TMH đã không dựa vào một cơ sở đạo lý, tri thức nào cả. Vì thế, trước
đây khi “đánh” các GS, TMH đã viết
bằng mớ lý luận “bới bèo ra bọ”, còn
giai đoạn sau này, để chống chế độ, TMH đã học và noi theo những thần tượng qua
sự bộc bạch với NTG như sau: “TMH đã đọc
hầu hết những bài viết quan trọng của anh trên các trang web, rất khâm phục tư
duy tổng hợp cuả anh, tính logic cuả vấn đề, sức bung phá cuả một tri tuệ uyên
thâm, sắc bén, chinh phục người đọc và làm cho bọn độc tài phải câm họng, không
sao tranh cãi”.
Đến
đây thì bạn đọc đã hiểu tại sao NTG, dù sao thì cũng là người có học, lại đi ca
tụng một người mà những học giả chân chính luôn cho là “vô học” như thế. NTG ca ngợi TMH qua đoạn trích sau đây:
“Tôi từng bức bối, tởm lợm cái bọn trâng tráo vô luân
dám ngang ngược tung hô “Mừng Đảng, mừng Xuân, mừng Đất nước”, “Quân đội
ta trung với Đảng, hiếu với Dân” nhưng không dám, và cũng không tìm được
cách nói vừa văn hoa, vừa đã đời như Trần Mạnh Hảo… Trần Mạnh Hảo xổ toẹt cả
cuộc kháng chiến chống Pháp: “Năm 1945, nếu Việt Nam
không có ông Hồ Chí Minh và ĐCSVN, thì nước Việt Nam vẫn giành được độc lập. Nên nhớ
là sau khi Nhật đầu hàng Đồng Minh, quân Nhật ở Đông Dương đã trao chính quyền,
trao độc lập cho người bản xứ. Chính phủ thân Nhật của Trần Trọng Kim chính ra
đã là chính phủ đầu tiên của nước Việt Nam độc lập…”
Như
vậy, cả hai thày trò “Giang hồ”, “bất
Hảo” này đều mù lịch sử, thực sự là phản động, bất lương.
Nếu
ai hiểu lịch sử toàn diện sẽ thấy dân ta, từ khi 3 ông ông vua Hàm Nghi, Thành
Thái, Duy Tân bị Pháp bắt đi đầy, đã thực sự bị mất nước. Riêng ông Vua Bảo
Đại, một người chỉ say mê tán gái và săn thú, có số mệnh ba chìm bảy nổi nhất
vì sinh vào đúng buổi giao thời của lịch sử. Từ vị trí một ông vua bù nhìn của
nước Việt Nam quân chủ thuộc Pháp chuyển sang làm Quốc trưởng bù nhìn Đế
quốc Việt Nam thuộc Nhật, rồi làm “tù binh” của Việt Minh với câu nói nổi
tiếng: “Làm dân một nước độc
lập hơn làm vua một nước nô lệ”, nhưng khi Pháp
quay lại, lại chứng tỏ chỉ là một người cơ hội, coi trọng cuộc sống thân xác
hơn là danh dự, đã quay lại với chủ cũ sau hai lần làm phản, làm Quốc trưởng Quốc
gia Việt Nam do Pháp dựng lên. Còn với cái Đế quốc Việt Nam mà
TMH và NTG cho là dân ta đã giành được “độc lập” thì thật là bậy bạ. Theo Đế quốc Việt Nam:
“Đế quốc Việt Nam được thành lập như một bộ phận của
chính sách Khối Thịnh vượng chung Đại Đông Á của
Nhật. Tuy nhiên, nó cũng chỉ là một trong những khẩu hiệu và khái niệm được
dùng để biện hộ cho sự chiếm đóng của Đế quốc Nhật Bản tại Đông Á từ thập niên 1930
cho đến hết Đệ nhị thế chiến, trong đó các chính quyền bản xứ
phải vận động người dân và nền kinh tế trong nước phục vụ cho lợi ích của Đế
quốc Nhật Bản. Các chính quyền này trên danh nghĩa được độc lập song thực tế
không có nhiều quyền lực, hầu hết các chính sách quan trọng đều do lực lượng quân quản Nhật quyết định
(tiêu biểu như chính phủ bù nhìn Mãn Châu quốc của cựu hoàng đế Phổ Nghi hay
chính phủ Đế quốc Đại Hàn)…
Trong thời kỳ cầm quyền, Đế quốc Việt Nam phải đối mặt
với nhiều vấn đề: Sự tận thu tài nguyên của quân đội Nhật bản để phục vụ chiến
tranh, và sự tranh giành chính quyền hoặc ảnh hưởng của nhiều thế lực khác
nhau, và nhất là Nạn đói Ất Dậu làm chết gần 2 triệu người”.
***
TMH
trong các bài viết rất hay trang sức bằng triết học, khoa học, giáo lý tôn
giáo; có điều do không hiểu, nếu nói theo như vẹt thì đúng nhưng cứ tự phân
tích diễn giải một chút xíu thôi là lộ ra ngay cái dốt. Như TMH đã viết
về Đức Phật:
“… Đức Phật khoác trên mình tấm vải gai thực tại
của thầy tu khổ hạnh, chân đất cô độc đi giữa vô minh để ăn mày chân lý…”.
Thực
tế, như đã viết ở bài trước, Đức Phật ăn mày là ăn mày thật để sống chứ không phải “ăn mày chân lý” một cách văn vẻ như ông
Hảo viết. Mà thực tế Đức Phật đã tự tìm ra chân lý chứ không phải do “ăn mày”
mà có. Sau khi nhận ra phép tu khổ hạnh là sai lầm, một ngày chỉ ăn mấy giọt
thực phẩm, đến nỗi sờ vào bụng thì đụng xương sống, ngài đã uống sữa mà một
thôn nữ đã dâng cho, rồi đến ngồi bên một gốc cây Bồ-đề và nguyện sẽ
nhập định không rời chỗ cho đến khi giác ngộ, tức tìm ra được chân lý. Thế rồi,
sau 49 ngày thiền định, ngài đã đạt giác ngộ hoàn toàn ở tuổi 35. Như vậy, sự
giác ngộ của Đức Phật là một kết quả có tính thực chứng, do tu luyện, mà cụ thể
là thiền định, thân thể ở thế kiết già, tâm trở về không, khi đó những khả năng
siêu phàm đã được khai mở, ngài đã đạt được tứ thiền, chứng lục thông, thấy
được tiền kiếp, các cõi sống, thấy được nguyên nhân của khổ và con đường diệt
khổ. Trong đó, riêng về luật nhân- quả, ngài nói:
“… ta thấy chúng sinh hình thành và tiêu hoại,
...chúng sinh tái sinh theo nghiệp lực. Ta nhận ra rằng 'Chúng sinh tạo nghiệp
bất thiện qua ba ải thân khẩu ý đều chìm đắm sau khi chết, tái sinh trong đọa
xứ, địa ngục. Các chúng sinh nào tạo thiện nghiệp bằng thân khẩu ý được tái
sinh trong thiện đạo, sau khi chết được lên cõi thiên...”
Nếu
loài người ai cũng hiểu được luật này chắc sẽ không có sai lầm để rồi dẫn đến
những hậu quả thảm khốc; NTG và TMH cũng sẽ không có những bài viết lăng nhăng
và tôi giây phút này đây cũng không phải bực mình ôm cái máy tính viết.
Trên
đây là những cái “đặc sắc” về mặt chính luận của TMH, còn bây giờ chúng ta hãy
xem về phần thơ.
***
NTG
viết: “Tôi chợt nhớ ra, vào lúc nào đó
tôi cũng đã từng lầm nhẩm những câu thơ như tráng ca của Trần Mạnh Hảo”. Để
thuộc thơ một người tất phải mê đắm lắm. Giờ tôi sẽ thử lấy “võ” phê bình của
TMH để phân tích những khổ thơ của chính TMH mà NTG đã mê xem sao.
TMH
vốn hay bắt bẻ người ta “viết sai tiếng
Việt” nhưng thật thú vị, đúng như câu ngạn ngữ “gậy ông lại đập lưng ông”, nếu mang thơ TMH ra phân tích thì sẽ
thấy, những điều TMH chê bai người khác, nếu viết về chính mình, sẽ là đúng
nhất.
Trước
khi xem thơ ông Hảo thế nào, tôi nói chung về thơ một chút. Đặc thù của ngôn
ngữ thơ ca chính là sản phẩm của trí tưởng tượng. Đó là việc mượn cảnh tả tình,
dùng hình nói ý. Ngay với nước ngoài, khi bàn về ngôn ngữ thơ, Reverdy cũng
viết: “Đặc tính của hình ảnh gợi cảm mạnh
mẽ là xuất hiện từ chỗ ngẫu nhiên tương cận của hai sự thực rất xa nhau, mà chỉ
tinh thần mới thấy mối liên hệ”. Chính vậy, có nhiều câu thơ sai với ngôn
ngữ giao tiếp nhưng lại làm nên vẻ đẹp lung linh của thi ca. Có điều, để được
vậy, nhà thơ phải có tài, đó là việc sử dụng những hình ảnh tương hợp để biểu
cảm, biểu đạt, dùng từ phải “đắt”.
Như nghệ thuật xiếc và các môn thể dục nghệ thuật, các động tác càng khó, càng
mất thăng bằng thì càng hay, nhưng chúng chỉ thành công khi người nghệ sĩ giữ
được thăng bằng, nếu không thì tiết mục sẽ bị hỏng, thậm chí diễn viên bị tai
nạn. Như hai câu ca dao: “Hỡi cô tát nước
bên đàng/ Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi” và hai câu Kiều: “Vầng trăng ai xẻ làm đôi/ Nửa in gối chiếc
nửa soi dặm trường”. Thực tế không ai có thể “múc ánh trăng” hay “xẻ vầng
trăng” được, nhưng vì được sử dụng một cách tương hợp, những hình ảnh đó đã
làm cho những câu thơ trở thành lung linh, bất tử.
Với
TMH, rõ ràng TMH cũng rất giỏi “làm xiếc ngôn ngữ”, có điều có tạo được hiệu
quả thẩm mỹ hay không, xin xem đoạn mà NTG đã trích trong bài “Tôi mang Hồ
Gươm đi” sau đây:
Gió níu hoàng hôn xuống đáy tranh
Lá rụng trời xao động cổ thành
Đổi dòng, sông gửi hồn ngưng đọng
Mượn hồ trả kiếm lại trời xanh
Lá rụng trời xao động cổ thành
Đổi dòng, sông gửi hồn ngưng đọng
Mượn hồ trả kiếm lại trời xanh
Tôi muốn mang hồ đi trú đông
Mà không khiêng vác được sông Hồng
Mà không gói nổi heo may rét
Đành để hồ cho gió bấc trông
Mà không khiêng vác được sông Hồng
Mà không gói nổi heo may rét
Đành để hồ cho gió bấc trông
Sao Hồ Gươm biết tôi ra đây
Mà thương ôm bóng kẻ lưu đầy
Mà lau đôi mắt tôi bằng sóng
Mà cả trời kia xuống hết cây?”
Mà thương ôm bóng kẻ lưu đầy
Mà lau đôi mắt tôi bằng sóng
Mà cả trời kia xuống hết cây?”
Đây
là bài tiêu biểu của TMH, còn được Phú Quang phổ nhạc. Một bài hát hay, lời có
đóng góp nhưng không phải quyết định, cái chính là giai điệu, bởi có những bản
nhạc không lời vẫn trở thành bất tử như Fur Elise của Beethoven chẳng hạn. Thuận Yến thật tuyệt vời
khi “gọt rũa” một bài thơ đánh Tàu máu lửa của Dương Soái thành bài tình ca thật
mượt mà Gửi Em Ở Cuối Sông Hồng.
Còn bài thơ của TMH ở trên cũng có rất nhiều hình ảnh lạ như “gió níu hoàng hôn”, “Muốn mang hồ đi trú đông”, “khiêng vác sông Hồng”, rồi “gói heo may” v.v… nghĩa là nghe rất
kêu. Nhưng đi sâu phân tích cụ thể về ngôn ngữ, như cách TMH vẫn hay làm với
người khác, ta sẽ thấy bài thơ hoàn toàn rỗng về ý, TMH đúng là điển hình
về việc “viết sai tiếng Việt”. Như câu
“Lá rụng trời xao động cổ thành”. “Lá rụng đầy trời làm xao động cổ thành”
thì mới có nghĩa chứ còn “Lá rụng trời”
là lá rụng gì? Cái khó ở chỗ này là viết cho có nghĩa thì không thành thơ mà
viết thành thơ thì lại không có nghĩa. Rồi bài thơ viết về Hồ Gươm sao lại có
sông “đổi dòng” ở đó? Rồi nữa, muốn “mang hồ đi trú đông” sao lại “Mà không khiêng vác được sông Hồng”, ông
Hảo muốn “mang hồ” đi cơ mà, sông
Hồng thì có liên quan gì? Theo truyền thuyết, Hồ Gươm là nơi Lê Lợi sau
khi dùng gươm thần đánh đuổi được giặc Minh đã “hoàn kiếm” lại cho Long Vương qua Thần Kim Quy, như vậy, câu “Mượn hồ trả kiếm lại trời xanh”, TMH đã
“nói điêu”!
Thực
ra do kém về ngôn ngữ, nói chung là kém tài, TMH đã dùng nhiều từ chủ yếu để ép
vần nên rất gượng và làm những câu thơ vô nghĩa như trên.
Ta
thử xem những câu thơ của Chế Lan Viên sau đây, rõ ràng là rất lạ, rất không
thực, nhưng lại nhiều tình, lắm ý bởi ông đã dùng những hình ảnh rất tương hợp
để diễn tả:
Cái
rét đầu mùa anh rét xa em
Đêm
dài lạnh chăn chia làm hai nửa
Một
đắp cho em ở vùng sóng bể
Một
đắp cho mình ở phía không em
Ngay
như hai câu của tôi:
Anh xa em
gần nửa vòng trái đất
Nỗi nhớ cũng cong theo dáng địa cầu
Thực
tế nỗi nhớ thì làm sao mà cong được, nhưng để diễn tả tình cảm của
những người rất xa nhau rõ ràng là phù hợp. TMH, ngoài “tài” “làm xiếc” ngôn
ngữ, nếu theo “lý luận” về đổi mới của Nhà văn Nguyễn Minh Châu, thơ TMH cũng
điển hình cho lối viết “minh họa”.
Với
khổ thơ mà một lần tôi đã nhắc:
Mẹ ơi, bất kỳ từ điểm nào trên trái đất
Ai cũng thấy mẹ sinh nhiều con trai
Khi đất nước ViệtNam mang dáng
hình tia chớp
Rạch chân trời một lối đến tương lai
Ai cũng thấy mẹ sinh nhiều con trai
Khi đất nước Việt
Rạch chân trời một lối đến tương lai
Ở
đây cũng có sự ép vần khiên cưỡng, để vần với “tương lai” ở câu kết thì TMH phải viết “con trai” ở câu trên, chính vậy mới làm cho khổ thơ lủng củng, khấp
khểnh về nghĩa. Sao lại “bất kỳ từ
điểm nào trên trái đất/ Ai cũng thấy mẹ sinh nhiều con trai”? Có
phải TMH muốn đe dọa thế giới bằng chuyện nước ta có nhiều con trai, rồi sẽ
“cung ứng” cho quân đội nhiều lính không? Rồi sao “đất nước mang dáng hình tia chớp/ Rạch chân
trời một lối đến tương lai”? Nghĩa là cho nước ta là một “tia chớp” chỉ “lối đến tương lai” bằng cách “rạch chân trời” một nhát, còn tương lai cho cái gì thì TMH không
nói; còn ý muốn nói tương lai đó là tương lai của nước ta thì viết như vậy
nghĩa là cho nước ta là một quả bom sẽ mở được lối đến tương lai bằng cách nổ
một phát!
Chính
vì thế tôi mới viết: “Một đoạn ‘thơ” rất có vần nhưng ý thì lủng củng,
nghĩa theo ngữ pháp thì vô nghĩa, còn tứ thì "Rạch chân trời một lối đến
tương lai" đúng là một ví dụ tiêu biểu về lối “minh họa”.
Còn
đây là điển hình cho việc TMH minh họa về “hồn
thiêng sông núi”:
Tất cả núi đều đổ ra biên giới
Tất cả rừng đều cuộn tới chở che
Giặc phương Bắc mà liều mình lao tới
Những đỉnh núi kia sẽ đổ xuống đè
Tất cả rừng đều cuộn tới chở che
Giặc phương Bắc mà liều mình lao tới
Những đỉnh núi kia sẽ đổ xuống đè
Có
điều “núi” đã chiến đấu được như vậy
thì đất nước còn cần gì đến “nhiều con
trai”, còn cần gì đến quân đội, súng ống đạn dược nữa.
Còn
hai khổ sau:
Thế hệ chúng con đi như gió thổi
Quân phục xanh đồng sắc với chân trời
Chưa kịp yêu một người con gái
Lúc ngã vào lòng đất vẫn con trai
Quân phục xanh đồng sắc với chân trời
Chưa kịp yêu một người con gái
Lúc ngã vào lòng đất vẫn con trai
*
Thế hệ chúng con ồn ào, dày dạn
Sống thì đi mà chết thì nằm
Giọt lệ phần mình, nụ cười dành bạn
Đất nước là một cuộc hành quân
Đất nước là một cuộc hành quân
thì
là điển hình cho lối viết “minh họa”,
cách viết một chiều, chỉ mô tả bề mặt hiện thực chứ không thâm nhập bề sâu, đã
miêu tả chiến tranh như ngày hội, dù có hy sinh gian khổ nhưng chỉ có niềm vui
mà không có đau thương, người lính Cụ Hồ như con rô bốt chỉ biết xông lên chiến
đấu và chiến thắng!
Riêng
hai câu này:
Thế hệ chúng con ồn ào, dày dạn
Sống thì đi mà chết thì nằm
thì
thật thản nhiên, vô cảm, điển hình cho lối “sáng
tác”, nghĩa là những người có chút năng khiếu, có thể sản xuất ra hàng loạt
thơ ca bằng cách ghép vần làm ra những câu thơ chung chung, nghe kêu “beng beng”, nhưng là những câu thơ giả,
không đúng với hiện thực.
Một
người tài trí như vậy, từng được chế độ trọng vọng, được nhiều giải thưởng văn
chương cao quý, nếu có khái niệm tham nhũng danh tiếng có lẽ TMH thuộc hàng đầu
bảng, nghĩa là TMH thuộc hạng “số đỏ”,
tại sao lại có quá nhiều sai trái và thái độ ngược ngạo như vậy? Không chỉ
TMH, trong giới văn chương, không ít người đã thành danh, được ca tụng vì đã có
công “hô khẩu hiệu”, như Nguyên Ngọc, Nguyễn Duy… chẳng hạn, tức đã được lịch
sử trả công. Vậy cũng là sòng phẳng, cũng là đúng thôi. Chỉ tiếc là họ đã lầm,
mình được vinh danh vì tài trí chứ không phải vì công, nên đã khụng khiệng,
thành những “ông kễnh”, vì tham vọng chưa thỏa, vì sai trái, vì ganh ghét đố
kỵ, họ đã hiện nguyên hình là những kẻ phản trắc, cơ hội!
Với
sai trái của TMH tôi đã viết nhiều, nhiều người khác cũng đã viết, từ “phản” đã
trở thành thương hiệu nổi tiếng của TMH, nhưng riêng về thơ thì bài này là bài
lần đầu tôi bình thơ TMH. Còn ông NTG thì đúng là một nhân vật kỳ lạ, cả phía
công quyền lẫn những người cùng hội cùng thuyền với ông đều công kích, phỉ
báng. Dương Thu Hương từng cho Nguyễn Thanh Giang là “một kẻ ăn gian nói láo”. Nhà văn Hoàng Tiến: “Tôi đánh giá Thanh Giang là con người háo danh, cá nhân chủ nghĩa, và
tham gia phong trào với tính cơ hội nặng… Cái xấu tính của Thanh
Giang là lối ứng xử hai mặt. Ông Giang lên tiếng… đã gây phẫn nộ … Nhiều thương
binh nổi đoá xông đến nhà ông Giang đe doạ đập phá. Ông Giang phải viết thư cầu
cứu công an”. Theo Báo cand online trong bài Đội lốt “dân
chủ”, ăn chặn đô la viết NTG là một: “Tri thức rởm được lật tẩy dưới lốt “dân chủ”, sự thật chỉ là kẻ lừa phỉnh,
tham lam, ăn chặn đô la bố thí từ bên ngoài”. Mà ông chủ của NTG chính là
Nguyễn Gia Kiểng, cũng theo bài báo trên, cho biết là “kẻ cầm đầu một tổ chức phản động lưu vong”. Thật tội nghiệp! Một
ông già U80 như ông Giang sao còn vì tiền hay còn vì cái gì nữa mà phải hành
động khốn khổ như vậy?
Còn
việc Nguyễn Thanh Giang suy tôn TMH là “chú
ếch đầu đàn gọi mưa” thì với tư duy thơ “bom nổ mở lối đến tương lai”, ý thức chính trị coi Đế
quốc Việt Nam của Bảo Đại và Trần Trọng Kim thuộc Nhật, “có công” làm 2
triệu dân ta chết đói, là chính nghĩa, e rằng con ếch TMH không phải gọi “cơn mưa dân chủ” mát lành mà họ tưởng
tượng ra mà lại gọi mưa bom, bão đạn giội tiếp xuống đất nước thân yêu này, mà
trong suốt chiều dài thăm thẳm của lịch sử, dân Việt mới thực sự được hưởng
cuộc sống thanh bình vỏn vẹn có 3 thập kỷ!
Cần
phải vạch mặt bọn khùng điên này!
TPHCM
12-8-2012
Sửa
16-5-2017
ĐÔNG LA