Thứ Hai, 15 tháng 5, 2017

ĐĂNG LẠI VÀI BÀI NHÂN CON CHIÊN TRẦN MẠNH HẢO GIẢNG ĐẠO PHẬT

ĐÔNG LA
ĐĂNG LẠI VÀI BÀI NHÂN CON CHIÊN
TRẦN MẠNH HẢO GIẢNG ĐẠO PHẬT
       Tôi thường vào đọc facebook của Nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài chủ yếu để biết những trải nghiệm về ngoại cảm, nhận thấy một điều lạ là cô đúng là người có khả năng giao tiếp được với người “cõi âm” nhưng sự hiểu biết của cô về “cõi” ấy cũng rất ít. Chính vậy cô hay đặt rất nhiều câu hỏi liên quan đến tâm linh, tôn giáo, và với câu hỏi “siêu thoát là gì?”, tôi thấy cô đúng là chưa hiểu gì về Đạo Phật.
         Vì vậy tôi thật e ngại cho cô khi cô lại đi chọn ông Tran Manh Hao làm thấy với việc chia sẻ “bài giảng” của ông ấy về Đạo Phật “SAO LẠI RƯỚC “ĐẠO DUY ÁC” VÀO CHÙA THỜ CHUNG VỚI ĐẠO TỪ BI, THƯA CÁC NHÀ SƯ ?”.
         Tôi sẽ viết một bài “Trần Mạnh Hảo, con chiên của Chúa Giê-su tự vả vào mồm mình khi giảng về Đạo Phật Thích-ca”.
         Trong khi các bạn chờ đợi xin giới thiệu vài bài tôi viết về TMH trước.
        15-5-2017
        ĐÔNG LA
ĐÔNG LA
TRẦN MẠNH HẢO NGU BIỆN
MỘT QUÁI THAI TƯ DUY!

Trần Mạnh Hảo (TMH) công bố lá thư của tôi:
“ TPHCM 17-5-2006
Kính gửi ông Tô Huy Rứa trưởng ban TTVHTW
Tôi thấy hiện nay trên mạng thông tin toàn cầu bọn chống đối chế độ tung hoành như đi vào chỗ không người. Như ông Phan Diễn nói trong đại hội đảng vừa qua là ta đã thua trên mạng. Trong khi đó báo chí trong nước gần như làm ngơ, kiểu như “không thèm chấp”.Trong khi trên mạng, những bài độc hại nảy nở và lan nhanh như nấm mọc sau mưa. Riêng TMH, kẻ chống phá đất nước hung hăng nhất hiện nay, đã viết một loạt bài phủ nhận Các- Mác và đường lối CM của nước ta, còn “thách đấu trí tuệ” với cả giới trí thức. Tôi không biết có ai đấu lại chưa ?
Tôi thấy tư do ngôn luận có vấn đề, có khi sự sai trái lại được tự do đăng tải và ngược lại. TMH là một ví dụ cụ thể nhất. Rất mong được sự quan tâm của Ban TTVHTW.
Xin kính chào
ĐÔNG LA”
Đây chính là lá thư tôi viết trong nỗi bức xúc, sau khi tôi viết, gởi khắp nơi mà không được đăng bài TMH- Sự sai trái vô cùng tận, phản bác loạt bài TMH viết lăng nhăng về Chủ nghĩa Mác.
Công bố lại bức thư của tôi, TMH đã viết ý thứ nhất:
“…ông Đông La đã trắng trợn vu cáo chính trị chúng tôi (TMH) một cách rất hèn hạ” bởi TMH nghĩ : “Thưa ông Đông La, TMH tôi không bao giờ chống phá đất nước như ông vu cáo trong lá thư tố điêu trên. Chúng tôi có viết hàng chục bài phê bình chủ nghĩa Marx và phê bình những sai trái của đảng cầm quyền hiện nay trên mạng Intrenet, nhưng không hề có một dòng nào chống phá đất nước như ông vu cáo. Khi ông Đông La đồng nghĩa chủ nghĩa Marx là đất nước Việt Nam, đồng nghĩa đảng cộng sản Việt Nam là đất nước như ông vừa tố điêu tôi là một hành vi đánh tráo khái niệm, hành vi gian lận, hành vi phi khoa học hèn hạ nhất, thưa ông !”
Tôi đã viết nhiều lần, TMH vốn không hiểu Tiếng Việt nhưng lại rất hay đi phê phán người khác viết sai Tiếng Việt. Lần này với tôi cũng vậy.
Do không hiểu Tiếng Việt, TMH đã cho rằng “Khi ông Đông La đồng nghĩa chủ nghĩa Marx là đất nước Việt Nam, đồng nghĩa đảng cộng sản Việt Nam là đất nước như ông vừa tố điêu tôi là một hành vi đánh tráo khái niệm, hành vi gian lận, hành vi phi khoa học hèn hạ nhất”.
TMH cần phải hiểu rằng, trong Tiếng Việt có cách nói hoán dụ, đó là cách nói thay thế, dùng bộ phận nói thế cho tất cả.  Như người ta thường nói: “Con xin bát”, hoặc: “cho tao chén”! Như vậy chỉ cần nói tiếng “bát” thôi nhưng ai cũng hiểu là nói đến “bát cơm”; chỉ nói tiếng “chén” thôi nhưng ai cũng hiểu là chỉ “chén nước”. Vì thế, cách viết về “đất nước” của tôi cũng như người ta thường trình bầy trên các đài, báo cũng là một cách nói hoán dụ. Như vậy, nói tôi “đồng nghĩa” đất nước với Đảng, với Chủ nghĩa Mác chỉ là cái thói bắt bẻ dốt nát của Trần Mạnh Hảo. Cần phải hiểu đất nước mà tôi viết đó chính là Tổ quốc VN thân yêu của chúng ta, nơi mà nhân dân VN đang sống một cuộc sống thanh bình trên đó, một đất nước đang ổn định và phát triển, dù còn nhiều yếu kém và những nguy cơ, trong đó có nguy cơ gây ra bởi chính những kẻ như TMH! Đó là những kẻ ăn cháo đái bát như Tương Lai, Huệ Chi, Hiếu Đằng, Hảo chửi cha (Chu Hảo), Ngọc tụt hố (Nguyên Ngọc), Lập què, Nguyên lưu manh, San “hô”, v.v…
 Thực tế TMH quả không có ra nơi đồng ruộng, núi non có đất để chửi “đất”, không ra sông suối, biển cả có nước để chửi “nước” thật. Nhưng làm sao lại nghĩ như một thằng thần kinh ra một thứ đất nước trống không để rồi nói văng mạng một cách ngu biện như thế! (không biết có ai đã dùng từ này chưa?) Việc tách đất nước ra khỏi thể chế như vậy chứng tỏ TMH đã tự cho mình là một kẻ sống ngoài vòng pháp luật, sống theo luật rừng! TMH gần 70 rồi không nên học lỏm lý sự ngây ngô của con bé Phương Uyên, tôi chỉ chống Đảng thôi chứ đâu có chống đất nước!
Nhưng tại sao TMH lại có quan niệm kỳ quái về đất nước như vậy? Thì ra nếu ai đọc cuộc trả lời phỏng vấn của TMH trước Lê Thị Huệ trên trang Gió O tất sẽ hiểu.
Con người ai cũng có bố mẹ để kính trọng yêu thương và tự hào, dù bố mẹ mình chỉ là người lao động bình thường. Tôi luôn tự hào về bố tôi, một ông y sĩ ở quê cả đời chữa bệnh cho dân làng. Tôi cũng luôn tự hào về mẹ tôi. Một lần tôi nghe bố nói với mẹ: “Thằng Hùng nó thông minh giống tôi”, bà chỉ cười. Nhưng tôi thấy có lẽ mình giống mẹ nhiều hơn, bà không biết chữ nhưng như một nhà hiền triết của xóm. Một lần “chú Chén” nhà chung bờ giậu với nhà tôi nói: “Thú thực với anh, có lúc bí, tôi phải sang bác gái vay mấy chục, thực ra là xin chứ tôi có tiền trả đâu”. Trong bài thơ Tổ quốc- nửa bàn chân dính bùn và máu, tôi đã viết về mẹ mình:

Trong ngôi nhà phía trước toàn là cánh cửa
Mẹ không có của cải để cất giữ chỉ cất giữ tình thương
Mà tình thương thì không cần ổ khóa
Bạn bè đã đến với con như về nhà mình
Tuổi thơ con trắng tinh như tờ giấy
Chỉ khí phách của ông, đức độ của cha, lòng
                       yêu của mẹ được ghi khắc trong con
Chỉ những con chữ của thầy cô là tài sản duy nhất của con
Ôi mẹ kính yêu!
 Đến nỗi nghèo khó của mẹ cũng trở thành một 
                           điều thiêng, một điều quý giá!   

Có điều thực tế không phải bố mẹ nào cũng để lại tiếng tốt. Nhưng đã là con thường phải biết tha thứ và quên đi những điều xấu, như một người văn minh phải biết xin lỗi khi vô tình nhắc đến nỗi đau của người đối thoại. Lần đầu tiên tôi thấy có một kẻ làm con khoái trá khoe những chuyện bất hảo của ông bố mình. Đó chính là TMH.
TMH kể: “cụ khó nết còn hơn đảng cộng sản nhiều”; “Ghét bố đến nỗi hồi cải cách ruộng đất, bố tôi bị đi tù, tôi lại đến nhà thờ cầu Chúa và Đức Mẹ rằng: " Xin Chúa và Mẹ Maria nhân từ cho bố con đi tù lâu lâu một tí để con nhớn ( lớn), chứ không thì bố con đánh con đến mức không thể nhớn (lớn) lên được ạ !"; “ông chuyên làm hò vè ca dao chửi chế độ, và hay chửi bới cán bộ xã nên ông bị chính quyền xã, huyện bắt thường xuyên”; “nền nhà này, vườn đất này của ông nội tôi đã di cư vào Nam…. Mùa mưa, cả nhà tôi gồm cha mẹ và 3 em phải che áo mưa ăn ngủ ngoài bờ tre, vì nhà đã bị chính quyền niêm phong. Bố tôi vẫn quyết trêu chọc chính quyền, lấy ảnh Bác Hồ và bằng gia đình vẻ vang (vì có con trai là tôi đi B -tức đi chiến trường đánh Mỹ) treo vào chỗ đít con trâu…. Công an Xã lại xuống hạch tội chính trị, bảo "lão Hiền" (tên bố tôi) dám để ảnh Bác Hồ vào chỗ đít con trâu là phản động …”. (Xin lỗi Nhân dân VN, vì tính pháp lý của vấn đề, tôi phải trích cụ thể như vậy).
Theo lẽ thường một ông bố bất hảo như vậy sao có thể sinh ra một thằng con Mạnh Hảo được?
Đặc biệt khi khoe vợ (sau) của mình, TMH tự hào: “Người bạn đời của tôi tên là Tôn Nữ Giáng Tiên… Nhà tôi còn có lý lịch "xấu" hơn cả bên nhà chồng. Ông nội bà xã tôi là cụ tri huyện Tôn Thất Hoàn, tri phủ Nghi Lộc, Nghệ An, bị nông dân Xô Viết Nghệ Tĩnh do đảng cộng sản Đông Dương lãnh đạo giết chết năm 1930, lúc cụ mới 32 tuổi. Thân phụ bà xã tôi là cụ Tôn Thất Tần ( nay đã 88 tuổi) là người tù chính trị lâu nhất Việt Nam mà trong cuốn "Đêm giữa ban ngày" của nhà văn Vũ Thư Hiên, đã giành một chương viết về cụ, gọi cụ Tôn Thất Tần với biệt danh : " Jean Valjean gọi bằng cụ". Ông ngoại bà xã tôi là cụ thượng thư Bùi Quang Hoàng. Các cậu, các chú ruột của bà xã tôi đều làm từ tổng trưởng đến tỉnh trưởng, là những dân biểu của chế độ Việt Nam cộng hòa”.
Thì ra, sự chống phá điên cuồng của TMH đều có nguyên nhân rất cụ thể.
Ý thứ hai, TMH viết:
Một lần nữa, chúng tôi (TMH) công bố: chúng tôi không làm chính trị, chúng tôi chỉ thực hiện thiên chức của người cầm bút là nói lên sự thật”.
Khi nói đến chính trị là nói đến tất cả những gì liên quan đến chế độ, đến việc tổ chức, quản lý, lãnh đạo đất nước. TMH công kích như vậy mà lại bảo “không làm chính trị” thì là một sự chối tội một cách ngu xuẩn. Đó là lý sự của một người mông muội sống ở thời ăn lông ở lỗ nên không hiểu ngôn ngữ của người văn minh. Nói vậy chẳng khác gì bảo nhúng tay vào nước sôi là không sao, vượt đèn đỏ giao thông là không sao, đó chính là thứ ngôn ngữ của kẻ điếc không sợ súng!
Còn chuyện TMH cho mình “chỉ thực hiện thiên chức của người cầm bút là nói lên sự thật”?
Để nói lên sự thật thuộc về cảm giác như đói khát thì dễ, còn sự thật về tri thức và đạo lý thì rất khó, vì cần phải có trí cao, tâm sáng. Với một người  trí thấp, tâm tối như TMH thì thật khó mà nói lên được sự thật. Trong khi TMH lại mắc bệnh vĩ cuồng, tưởng cái gì cũng biết, liều mạng xông vào những lĩnh vực mà TMH không thể nào với tới. Có điều rắc rối ở chỗ là TMH lại có năng khiếu văn chương, có tài dẫn dắt, mà trí tuệ quần chúng thì đa phần cũng chỉ như hoặc còn kém cả TMH, nên chỉ với cách hiểu biết bình dân, rồi với những suy diễn nôm na, TMH đã thuyết phục được rất nhiều người tin theo mình, coi TMH như thần tượng. Nhưng với những người hiểu biết thì TMH “không có một xu” tri thức nào cả. Chúng ta hãy xem vài ý mà người ta nhận xét về TMH.
GS Nguyễn Đăng Mạnh: “Nghĩ một đằng nói một nẻo một cách thoải mái chẳng che giấu gì cả. Trắng trợn lắm”. Nhà thơ Hoàng Hưng: “con người “tố điêu” trắng trợn”. PGS Nguyễn Hữu Sơn: “đoạt giải nhất, kỷ lục về vốn ngôn từ báng bổ và qui chụp những người khác - một hành vi “CẮN TAI văn học”. v.v…
Tôi đã viết rất nhiều về tri thức của TMH, nay chỉ viết vài ý. TMH viết về Đức Phật Thích-ca: “chân đất cô độc đi giữa vô minh để ăn mày chân lý”.
Trong Đạo Phật, việc đi khất thực là một pháp tu để vừa xóa bỏ cái tôi kiêu mạn vừa làm cho các thí chủ tạo nghiệp lành, hưởng phúc ở kiếp sau. Nên Đức Phật đi ăn mày là ăn mày thật chứ không phải “ăn mày chân lý” như TMH “làm văn” về Đức Phật ngô nghê như vậy. Chính Đức Phật do tu luyện đã giác ngộ, đã vén bức màn vô minh chỉ cho nhân loại chân lý, viết như TMH, đã vô minh thì lấy đâu ra chân lý mà bố thí cho Đức Phật? Trong một bài “đánh” giải thưởng Hội Nhà Văn VN, từ câu thơ “Sao về được tâm không” (nghĩa là đang không thiền được) và những lời bình chưa được đúng, TMH đã lu loa cho “nhà thơ Mai Văn Phấn bị bạn bè đẩy lên bàn thờ mà thành Phật”!
Về triết học:
Khi phân tích để phê phán GS Nguyễn Lộc, TMH cho triết học phương Đông là “nhất nguyên” nhưng lại cho là “trung dung nên không có chữ DUY”. Đây là một sự mâu thuẫn bởi theo hệ thống thuật ngữ, đã “nhất nguyên” thì phải “DUY”. Có chỗ TMH viết: “TUYỆT ĐỐI DUY VẬT”. Viết vậy là vô nghĩa bởi đã “duy” là “tuyệt đối” rồi. TMH còn viết “TUYỆT ĐỐI DUY VẬT tức là chỗ vật chất ngừng lại” nữa thì hoàn toàn là lảm nhảm vô nghĩa. 
Đặc biệt, suốt một thời kỳ dài “yêu Mác”, TMH hay lấy Triết học Mác ra “đánh” người ta, dù không hề hiểu bản chất các khái niệm. TMH quy cho GS Lê Ngọc Trà là: “duy vật chủ quan”. Điều này rất buồn cười vì Triết học Mác không có khái niệm “duy vật chủ quan”. Đơn giản là vì chủ nghĩa Duy vật coi vật chất là bản nguyên sinh ra tất cả thì làm sao còn có loại tinh thần “chủ quan” nào sinh ra nó nữa?! TMH cũng dõng dạc: “Chúng ta đều biết, văn học là hình thái ý thức xã hội. Mà ý thức, theo quan điểm duy vật biện chứng là hình thức phản ánh cao cấp nhất của con người”; rồi: “Phản ánh luận Mác-xít của Lê-nin đã chỉ ra rằng con người không thể nhận thức được thế giới khách quan nếu không thông qua con đường phản ánh”, v.v… từ đó TMH đã quy kết Lê Ngọc Trà “rơi vào duy tâm chủ quan”, cho “ý thức sinh ra tồn tại ư? Thế tư duy có trước vật chất à?... Sao sách giáo khoa của chúng ta lại đi tuyên truyền cho chủ nghĩa duy tâm thế?”. Đọc lại những dòng này không sao mà nín cười được, bởi như vậy có khác gì ông Hảo năm 1998 đã vả gãy hết răng, thậm chí đập vỡ sọ ông Hảo theo kiểu “cộng sản” Pôn Pốt khi “góp ý cho Đại hội Đảng lần thứ X”, 2006, đã ngông cuồng vận động: “chúng tôi (Trần Mạnh Hảo) kêu gọi tất cả những nhà khoa học trong ngành khoa học nhân văn (người Việt Nam) ở trong nước và nước ngoài... hãy vì dân tộc đau thương, bi thảm và nước Việt buồn của chúng ta mà bỏ qua sĩ diện không thèm đối thoại với “nhà cầm quyền Hà Nội độc tài, độc quyền chân lý…” đặng cùng nhau lên tiếng, xem rằng: chủ nghĩa Marx rốt cục LÀ PHÚC HAY HỌA CỦA DÂN TỘC VÀ NHÂN LOẠI”!
TMH cũng rất dốt khi đồng nhất khái niệm “chế độ tư hữu” với “tính tư hữu”, một đằng chỉ hình thái kinh tế - xã hội, một đằng chỉ về bản tính con người. Vậy mà từ cách hiểu đó TMH dám kết án Mác một cách rất hung hãn như: “Việc chủ trương xóa bỏ triệt để tính tư hữu con người của Marx là hành vi xóa bỏ chính con người, chống lại nhân loại phản động vô cùng tận của học thuyết Marx”.
Chỉ là một kẻ ngông cuồng, vĩ cuồng mới dám viết bậy bạ như vậy. Bởi với Mác, một người mà đến những người có tư tưởng đối lập với ông cũng có những người phải vị nể. Trên nước Đức, quê hương ông, tên ông vẫn được vinh danh trên các đại lộ:


Có vậy bởi trong những cuộc bình chọn nhà tư tưởng, ở ngay các nước tư bản phát triển, Marx vẫn đứng đầu. Nhà tỷ phú đầu cơ chứng khoán George Soros viết: Marx và Engels đã cho một phân tích rất tốt về hệ thống tư bản cách đây 150 năm” (Marx and Engels gave a very good analysis of the capitalist system 150 years ago); John Cassidy (tờ The New Yorker) cho rằng các nhà kinh tế đang “bước theo dấu chân của Marx mà họ không biết (without realising that they are walking in Marx's footsteps). Franz Müntefering, Chủ tịch đảng Dân chủ Xã hội Đức: “Tại sao một ông chủ ngân hàng đầu tư Hoa Kỳ lại để người ta trích lời mình rằng “Marx có cái nhìn chính xác nhất về chủ nghĩa tư bản”,  “càng hoạt động lâu ở Wall Street thì tôi càng đoán chắc rằng Marx có lý”. 
Như vậy, có rất nhiều học giả ở cả hai phe XHCN và TBCN đã công nhận sự phân tích của Marx về CNTB là đúng và thực tế cũng đã chứng tỏ như vậy. Vậy mà ở VN ta có “nhà đại phê bình” (hay phê bình đại) TMH viết về Các Mác như thế này: “sai lầm chết người rất vĩ đại”; “thậm ngu dốt”; “thô thiển và ngu ngốc”; “liều lĩnh nhất trong những người nói liều lĩnh”; “một sự tối ngu dốt”; v.v…
Quả thật không thể có nơi nào trên trái đất có một kẻ ngu dốt và láo xược đến như thế! GS Trần Chung Ngọc, một cựu sỹ quan Ngụy, nhưng với tư duy khách quan của một GS Vật lý và cái tâm phá chấp của một Phật tử, đã cho TMH “phê bình láo lếu về Marx”, là “ngu xuẩn và ngô nghê”; “chuyện phê bình triết học không phải là chuyện để cho những người có trình độ như Trần Mạnh Hảo có thể tùy tiện viết bậy”!
Ðỗ Minh Tuấn đã vẽ nên chân dung Trần Mạnh Hảo: “là một tín đồ công giáo đã bỏ đạo theo Ðảng, sau đó bỏ Đảng theo hải ngoại, rồi lại bỏ hải ngoại trở về theo cách mạng, bây giờ lại bỏ Ðảng để hùa theo phong trào dân chủ”.
Cuối cùng, về việc TMH đã tố tôi là “chỉ điểm”?
TMH viết: “Ông Đông La trên blog của mình còn viết nhiều bài phê bình chúng tôi là phản quốc, phản động, là kẻ bất tài về thơ văn, thậm chí ông còn yêu cầu cơ quan công an bắt chúng tôi, hệt như ông là tên mật vụ chỉ điểm vậy”.
Khái niệm” chỉ điểm xuất hiện thời dân ta mất nước, đó là hành động của những kẻ Việt gian làm tay sai bí mật cho giặc, trà trộn trong nhân dân, đánh hơi như chó săn những nhà cách mạng hoạt động bí mật, để chỉ cho mật thám của giặc bắt. Ở đây TMH nói tôi “chỉ điểm” y như thằng “Nguyên đầu bạc” từng nói ông Lưu là chỉ điểm vậy. Cả hai, ông Hảo và thằng Nguyên, đều mù chữ Việt (đều mang danh nhà phê bình mới tởm chứ), hành động của tôi và ông Lưu không phải là chỉ điểm mà chính là sự tố cáo đúng theo Điều 74, mà Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 ghi là: “Mọi người có quyền khiếu nại, quyền tố cáo với cơ quan nhà nước có thẩm quyền về những việc làm trái pháp luật của cơ quan, tổ chức, cá nhân”. Tất nhiên nếu tôi và ông Lưu tố điêu cũng phải chịu trách nhiệm!
Còn ông Hảo và thằng Nguyên muốn “chính nghĩa” sáng ngời thuộc về mình thì phải tự thú mình là những kẻ phản động, đang hoạt động “cách mạng” để lật đổ chế độ hiện thời, nên đã cho tôi và ông Lưu là chỉ điểm và lực lượng công an cũng như các ban ngành có trọng trách về tư tưởng và văn hóa là “mật thám”!
Tóm lại, với TMH tôi không thèm chấp vì tôi luôn coi TMH là mù tri thức và mắc bệnh vĩ cuồng. Nhưng tôi vẫn phải viết, không phải để tranh thắng thua với TMH, mà mục đích chính là để cho những người còn tin TMH hiểu được sự thật!
TPHCM
1-10-2013
Sửa gọn
15-5-2017
ĐÔNG LA