ĐÔNG LA
CUỘC CHIẾN GIỮA SỰ TỐ CÁO
VÀ
SỰ BẢO VỆ NGUYỄN CÔNG KHẾ
Tôi
đã trở lại nhà mình sau trọn 100 ngày ngang dọc gần hết nước Mỹ. Từ xứ “thiên
đường” trở về nhưng tôi lại cảm thấy y như “cá được trở lại với nước” vậy! Mệt mỏi
vì chuyến bay quá dài rồi cũng mệt luôn vì sự thay đổi múi giờ nhưng vẫn không
thể làm tôi giảm đi sự quan tâm đến những điều mà những bài của “nhà báo” Hoàng
Hải Vân đã gợi ra.
Cách
đây vài năm, đầu tiên là nhà báo Minh Diện, như đã viết ở bài trước viết về
chuyện Nguyễn Công Khế đã dùng thủ đoạn loại Huỳnh Tấn Mẫm giành quyền lãnh đạo
Báo Thanh Niên, sau đó có nhóm người xưng danh là “Nhà báo trẻ” đã đăng loạt bài tố cáo Nguyễn Công Khế đã lợi dụng vị
trí ở Báo Thanh Niên và danh tiếng của chính báo Thanh Niên để trục lợi. Trong
đó có hai chuyện chính, một là lấy danh nghĩa xin đất cho cán bộ công nhân viên
ở Báo Thanh Niên làm nhà ở rồi tìm cách chuyếm đoạt, hai là lấy danh nghĩa Báo
Thanh niên lập ra doanh nghiệp truyền thông nhưng dùng mọi chiêu trò ngoài truyền
thông để kiếm tiền rồi cũng dần tìm cách chiếm đoạt.
Trước
nay tôi vốn chủ yếu quan tâm đến những sai trái về chính trị tư tưởng liên quan
đến các lĩnh vực tri thức nên với trình độ của “Nhà báo” Nguyễn Công Khế ở địa
hạt này thì cũng chỉ ở dạng mới biết mặt chữ nên tôi không quan tâm. Tôi cũng ít
quan tâm đến chuyện sai phạm trong lĩnh vực kinh tế đơn giản là vì tôi không phải
là cán bộ điều tra, tôi cũng không phải là hạng đâm thuê chém mướn được phe này
phe kia cung cấp những chứng cứ để mà viết. Nếu Hoàng Hải Vân không nhân cơ hội
vụ việc ở Đà Nẵng để công kích ông Nguyễn Bá Thanh đồng thời thanh minh chuyện
sai phạm của mình và các cộng sự ở Báo Thanh niên trong vụ PMU 18, tiện thể ca
ngợi “người hùng” Nguyễn Công Khế; Hoàng Hải Vân không phải là chồng Thu Uyên;
Thu Uyên không phải là con nhà báo ngu dốt, lưu manh, tham lam, gắp lửa bỏ tay
người trong vụ chống lĩnh vực ngoại cảm nói chung và vu khống Phan Thị Bích Hằng
và Vũ Thị Hoà lừa đảo nói riêng thì tôi cũng chẳng quan tâm đến cái ông Khế,
ông ổi làm cái gì. Nhưng rồi như rất nhiều chuyện cơ duyên đã đưa đẩy khiến tôi
viết về những chuyện mà trước đó không bao giờ tôi nghĩ tới. Qua các bài viết,
Hoàng Hải Vân đã kiêu hãnh vỗ ngực cho Báo Thanh niên là một tờ báo đi đầu chống
“lợi ích nhóm”. Nhưng qua những sự tố
cáo với đầy đủ bằng chứng thì chính Nguyễn Công Khế và Báo Thanh niên cũng lại là
một “nhóm lợi ích”.
***
QUỐC
PHONG (nguyên Phó tổng biên tập báo Thanh Niên) viết bài “Nguyễn Công Khế, sao đời anh lại gian truân
đến vậy?”
Quốc
Phong cho sự tố cáo Nguyễn Công Khế là “dựng
chuyện” để “bôi nhọ”, là “táng tận lương tâm”, “Họ khá tinh vi khi đưa
ra những văn bản, chứng từ làm ăn của Công ty anh làm việc, thậm chí có cả dấu
đỏ chót khiến người đọc không khỏi hoang mang và đọc nó. Cái nguy hiểm và thâm
độc ở chỗ, tất cả những gì họ đưa ra, có văn bản minh hoạ hẳn hoi. Nhưng lại chỉ
là "một nửa sự thật". Mà chỉ một nửa sự thật thì không thể là sự thật!”
Trong
bài viết Quốc Phong hoàn toàn không chứng minh “một nửa sự thật thì không thể là sự thật” là như thế nào, mà với luật
pháp thì “trọng chứng hơn trọng cung”
nên sự bênh vực của Quốc Phong là vô nghĩa. Buồn cười ở chỗ Quốc Phong lại viết
thế này: “Tôi thật sự không hiểu nổi, một
con người như Nguyễn Công Khế, giúp đỡ biết bao con người, lãnh đạo báo để có
thể làm ra một khối tài sản đáng tự hào cho báo Thanh niên, tạo nên một cơ sở vật
chất khá giả cho nhiều người được thừa hưởng, trong đó có tôi, vậy mà sao vẫn
có kẻ "đâm" anh sau lung”, nghĩa là Quốc Phong vô tình tự tố Nguyễn
Công Khế là trùm lợi ích ở “nhóm” Báo
Thanh niên và tự thú bản thân mình cũng có được “dây
máu ăn phần!” trong nhóm đó.
HOÀNG
HẢI VÂN viết loạt bài “Những chuyện ít
người biết về Nguyễn Công Khế” trên blog của mình và được người cùng hội
cùng thuyền chia sẻ. Cũng như Quốc Phong, Hoàng Hải Vân hoàn toàn không đưa ra
những chứng cớ phản bác những chứng cứ tố cáo Nguyễn Công Khế, cũng chỉ chỉ
bênh vực “khống” một cách chủ quan,
cũng vô tình tự thú Báo Thanh niên cũng là một “nhóm lợi ích”. Hoàng Hải Vân viết: “Điều nguy hiểm là có những thông tin không chính xác (theo như tôi biết)
nhưng lại được phổ biến rộng rãi, gây đúng sai, trắng đen lẫn lộn. Và đáng nói
nữa là rất nhiều người đã từng hiểu, từng nắm rõ thực chất vấn đề, kể cả từng
“chịu ơn” Nguyễn Công Khế (những người dạng này ở báo Thanh Niên hiện nhiều lắm)
lại nín thinh, không hề lên tiếng nói ra sự thực khách quan, ngoại trừ anh Nguyễn
Quốc Phong, từng là Phó tổng biên tập phụ trách tòa soạn Hà Nội, người đã sát
cánh với ông Nguyễn Công Khế nhiều năm trời”.
Hoàng
Hải Vân cũng tự tin cho Báo Thanh Niên là tờ báo chống tiêu cực “khét tiếng” trong làng báo Việt Nam; Nguyễn
Công Khế là “Một Tổng Biên tập trong sạch,
không lèm nhèm về tài chính, không liên kết với các phe phái, với các “nhóm lợi
ích” để lũng đoạn truyền thông, không tham quyền cố vị thì mới có thể thực hiện
đến cùng quyền tự do báo chí trong Hiến Pháp”.
Về
chuyện này Nguyễn Công Khế trên trang chống Nhà nước VN RFA cũng to tiếng đòi “tự do báo chí”. Vậy trên Báo Thanh niên
và trên trang “MỘT THẾ GIỚI” đội “mũ” Hội Thông tin Khoa học và Công nghệ Việt
Nam nhưng “Vận hành bởi Tập đoàn truyền
thông Thanh Niên và Công ty CP Truyền thông Một Thế Giới”, tức “của” Nguyễn
Công Khế, cả hai báo có dám cho những người tố cáo “tự do” đăng trên đó loạt bài tố cáo Nguyễn Công Khế không? Nếu tự tin mình
đúng thì hoàn toàn có thể phản bác được, có thể vạch mặt được bọn vu khống và bảo
vệ được danh dự của mình mà.
Nguyễn Thông, một người cũng từng làm ở Báo Thanh niên
cũng viết một bài trên blog của mình bênh vực Nguyễn Công Khế. Trong đó Nguyễn
Thông viết một cách cụ thể hơn: “Ngay cả
vụ Dự án khu nhà ở của cán bộ, phóng viên, nhân viên báo Thanh Niên do Ban biên
tập mà đứng đầu là ông Khế chủ trương, những bài “đánh” kia có vẻ dựa vào điều
này thứ nọ để bảo rằng ông Khế chiếm đoạt, cướp đoạt tiền của người đóng góp
mua suất đất … chị Trương Nguyễn Mỹ Hạnh,
chị Võ Thị Tạo chẳng hạn, có tên trong danh sách, đã đóng tiền mấy lần, từng rất
bực bội, khó chịu do dự án kéo dài, nhưng rồi cuối cùng ai cũng được trả tiền
và đền bù thỏa đáng. Chả ai hỏi những người ấy bị thiệt thòi gì, thiệt thòi bao
nhiêu, dại gì mà hỏi bởi không ai thiệt cả”.
Ở
đây Nguyễn Thông đã ngu không hiểu rằng chỉ với danh nghĩa xin đất làm nhà ở
cho cán bộ công nhân viên của Báo Thanh niên, UBND TPHCM mới cấp đất cho với “giá” vô cùng “nhân đạo”. Nếu mục đích được thực hiện đúng, cán bộ công nhân viên ở
Báo Thanh niên sẽ có đất làm nhà, miếng đất cũng sẽ có giá trị thực nhiều hơn hàng chục,
có chỗ như khu “nam Nhà Bè” tôi biết, gấp cả hàng trăm lần số tiền người ta bỏ ra
“mua”!
Theo
sự tố cáo, Nguyễn Công Khế đã không thực hiện mục đích xin đất ban đầu, đã xin
và được phép của UBND TPHCM chuyển đổi mục đích lòng vòng để rồi cuối cùng dùng
những thủ đoạn, không chỉ “sòng phẳng”
mà còn “có lợi” cho anh chị em trong
báo, Khế đã thu một khoản lợi khổng lồ hơn 100 tỷ đồng. Người cuối cùng mà Khế mồi
chài được để thu lợi là thằng “người cõi
trên” Đặng Lê Nguyên Vũ, chủ Tập đoàn Cà phê Trung Nguyên. Nếu vụ việc trót
lọt ta thấy Nguyễn Công Khế cực kỳ cao tay, thực hiện thành công tham vọng của
mình, những người liên quan như những quân cờ trong tay Khế chỉ bị lợi dụng chứ
không ai bị mất gì, có khi còn được chút lợi, ngay Đặng Lê Nguyên Vũ bỏ ra hơn
trăm tỷ “đầu tư” cũng có thể được lợi
vì giá đất quận 9 ở TPHCM tăng rất nhanh theo xu hướng đô thị hoá.
Có
điều, nếu sự thực như đơn tố cáo thì Nguyễn Công Khế đã phạm tội lừa đảo để trục
lợi, những người có chức trách ở TPHCM đã cấp đất và tuỳ tiện trao quyền sử dụng
đất như trong đơn tố cáo là đã vi phạm Luật Đất đai. Giống như việc chính phủ đang điều
tra vấn đề sử dụng đất ở Đà Nẵng, mọi người bình đẳng trước pháp luật, thì vụ
“đất” của Nguyễn Công Khế ở TPHCM cũng cần phải điều tra, cần phải xét xử công
minh, đúng người, đúng tội. Và nếu đúng là phạm luật đất đai, đất đai bị giao dịch
trái luật sẽ được thu hồi, thằng “người
cõi trên” Đặng Lê Nguyên Vũ là người tiếp tay sự phạm pháp sẽ mất trắng hơn trăm tỷ thì đúng là cười
ra nước mắt!
Sau
đây, tôi đăng lại bài dưới đây như là bằng chứng cho những điều viết ở trên,
tác giả là “CLB Nhà Báo
Trẻ” đăng trên trang “phản
động” Ba Sàm, dù vậy thì với những chứng cớ đúng hay sai mới là quan trọng
nhất.
TPHCM
29-9-2017
ĐÔNG LA
12-12-2015
Trong
các phóng sự trước, bạn đọc đã rõ Nguyễn Công Khế làm giàu bằng nhiều mánh khóe
lừa đảo táo tợn đối với các nhà đầu tư, nhà tài trợ, nhưng tán tận lương tâm
hơn, ngay cả người trong nhà, đó là tập thể cán bộ, phóng viên, công nhân viên
Báo Thanh Niên - những người đồng chí, đồng đội đã gắn bó với Khế hơn chục năm
qua cũng bị y nhẫn tâm lừa gạt, lợi dụng để làm giàu bất chính. Trong phóng sự
này, CLB Nhà báo trẻ phân tích dự án bất động sản “Khu
nhà ở cán bộ, phóng viên, nhân viên Báo Thanh Niên” mà UBND Thành phố Hồ Chí
Minh cấp cho Công đoàn Báo Thanh Niên, với dự án này, Nguyễn Công Khế đã bỏ túi
hàng trăm tỷ đồng. Ấy vậy mà, nhiều cán bộ tờ báo vẫn còn “tri ân” Khế
vì đã giúp họ thu hồi vốn mà không hề hay biết rằng, họ chỉ là những chú chim
non rơi vào miệng con linh cẩu phàm ăn tục uống…
Ngày 02/06/2006, UBND Thành phố Hồ Chí Minh ban hành văn bản số
3570/UBND-ĐT về việc chấp thuận cho Công đoàn Báo Thanh Niên lập dự án “Khu nhà ở Cán bộ - phóng
viên - nhân viên Báo Thanh Niên” tại phường Long Phước, Quận 9. Đây là
niềm vui lớn đối với toàn thể cán bộ, công nhân viên tờ báo khi việc sở hữu một
mảnh đất, một căn nhà so với mức lương của nghề báo lúc đó vẫn chỉ là một ước
mơ ngoài tầm với. Sau nhiều lần họp bình xét, Công đoàn mới quyết định được
danh sách nhân sự được hưởng quyền lợi gồm 58 cán bộ có đóng góp, thâm
niên, có thể kể đến như: Lê Văn Quý (văn phòng), Đàm Văn Thanh Huy (Ban
Chính trị-Xã hội), Võ Thị Tạo (Ban Bạn đọc), Cao Minh Phát (Thanh Niên tiếng
Anh), Trần T.Hoàng Anh (Ban Văn nghệ), Dương Quốc Hùng (Phòng Quảng cáo),
Trương Nguyễn Mỹ Hạnh (Ban Thư ký),… Những cán bộ, công nhân viên này đã
tìm mọi cách gom góp, vay mượn nhằm kiếm đủ số tiền góp vốn mua đất với giá từ
100-300 triệu đồng/lô, đây là những khoản tiền lớn vào thời điểm đó. Tổng số tiền
huy động được từ cán bộ, công nhân viên Báo Thanh Niên
lên tới 12,75 tỷ đồng. Mỗi cán bộ, công nhân viên đều háo hức,
chờ đón ngày cầm trong tay quyển sổ đỏ mang tên chính mình nhưng có ngờ đâu…
Chây
ì không thực hiện dự án nhằm chiếm dụng vốn
Dù Nguyễn Công Khế đã ký quyết định số 09/QĐ-TN về việc thành lập
Ban quản lý dự án ngay sau khi UBND Thành phố có chủ trương về việc trao
cho Báo Thanh Niên sử dụng khu đất, nhưng sau
khi gom được 12,75 tỷ đồng từ CB-CNV, Khế chuyển ngay khoản vốn này vào ngân
hàng để lấy lãi đồng thời chỉ đạo Ban quản lý dự án “án binh bất động” suốt một
năm ròng với lý do chưa tìm được nhà đầu tư.
Hơn
một năm, ngày 19/10/2007, công ty Vincom đã góp 54,3 tỷ đồng vào dự
án qua hợp đồng nguyên tắc hợp tác đầu tư, cộng thêm khoản bán 1 thửa đất của dự
án cho bên ngoài được 3,9 tỷ đồng, khoản lãi 161 triệu đồng
(khoản gửi ngân hàng hơn 1 năm từ tiền huy động vốn của cán bộ Báo Thanh Niên),
vay thêm từ Báo Thanh Niên 400 triệu, tổng cộng Khế
đã huy động được 71,52 tỷ đồng và dự án vẫn “treo”. Đầu năm
2008, công ty Vincom rút lui khỏi dự án, chuyển quyền
và nghĩa vụ liên quan cho công ty TNHH Đầu tư và Phát triển Sinh
Thái tiếp tục thực hiện hợp đồng nguyên tắc trên.
Đoạt
đất ở của cán bộ, công nhân viên, chiếm dụng vốn của cá nhân, tổ chức
Năm 2010, sau khi rời khỏi chức danh Tổng biên tập Báo Thanh Niên để
chính thức tập trung làm “kinh tế” với TNCorp, Nguyễn Công Khế đã nuôi dã tâm
nuốt trọn khu đất mang đẫm mồ hôi, nước mắt của cán bộ, công nhân viên tờ báo. Tháng 8/2010, Nguyễn Ngọc
Toàn, Chủ tịch Công đoàn Báo Thanh Niên đã ký ủy quyền cho Nguyễn Công Khế
thay mặt Công đoàn Báo Thanh niên tiếp tục thực hiện dự án “Nhà ở cán bộ, phóng
viên, công nhân viên Báo Thanh Niên”, Khế đã ngay lập tức thực hiện 2 việc:
Đầu
tiên, ngay sau khi nhận ủy quyền, Nguyễn Công Khế tìm cách “hất cẳng” nhà đầu
tư Sinh Thái bằng cách thuyết phục doanh nghiệp này tự nguyện rút khỏi dự án.
Không còn đủ kiên nhẫn theo đuổi, với hi vọng thu hồi khoản vốn đầu tư 54,3 tỷ
đồng, công ty Sinh Thái đã đáp ứng theo yêu cầu của Khế.
Ngay sau đó, đầu tháng 9/2010, Nguyễn Công Khế tiếp tục “thuyết phục” Công đoàn Báo Thanh Niên giải thích với những
cán bộ, công nhân viên đã góp vốn về những khó khăn, không thể thực hiện dự án
và đồng ý “chơi đẹp” bằng cách bồi thường 60% theo hợp đồng và yêu cầu Công
đoàn bàn giao dự án cho TNCorp.Dù thất vọng vì ước mơ không thể thành hiện thực,
nhưng
cán bộ, công nhân viên Báo Thanh Niên vẫn tri ân Nguyễn
Công Khế, vì dù sao họ cũng thu hồi lại được vốn với khoản bồi thường hợp đồng
khá “hời”. Về phần Nguyễn Công Khế, nghiễm nhiên có khu đất hơn 5,6 ha đầy
tiềm năng, tiền trả vốn góp và bồi thường hợp đồng cho cán bộ, công nhân viên
thì Khế đắp từ khoản đầu tư 54,3 tỷ đồng của công ty Sinh Thái. Còn khoản nợ công ty Sinh Thái thì treo mãi đó, chây ì không
chịu trả dù bị nhắc nhở nhiều lần.
Công ty “ma” mang tên Long Phước Garden và khoản
lợi tức kếch sù đến từ tập đoàn Trung Nguyên:
Sau khi có biên bản thỏa thuận bàn giao của Công đoàn Báo Thanh
Niên, Nguyễn Công Khế lập tức chỉ đạo thực hiện các thủ tục pháp lý để chuyển đổi
mục đích dự án, từ “Nhà ở cán bộ, phóng viên, nhân viên Báo Thanh Niên” thành
“Khu nhà ở kinh doanh thương mại” để tìm kiếm đối tác góp vốn mới. Ngày 13/02/2012, UBND Thành
phố đã ban hành văn bản số 558/UBND-ĐTMT về việc chấp thuận cho TNCorp làm chủ
đầu tư dự án. Tháng 5/2012, Nguyễn Công Khế
thành lập công ty TNHH 1TV BĐS Long Phước Garden thuộc TNCorp và ban
hành quyết định số 04/QĐ-HĐQT/12 giao dự án trên cho công ty “ma” này thực hiện.
Ngày 6/9/2012, UBND Tp. Hồ Chí Minh tiếp tục ban hành văn bản số 4492/UBND-ĐTMT
về việc chấp thuận cho TNCorp làm chủ đầu tư dự án “Khu nhà ở thương mại Long
Phước Garden”. Tới
đây, Nguyễn Công Khế đã chính thức chiếm đoạt hoàn toàn khu đất và thay đổi
thành công mục đích sử dụng.
Tháng 4/2013, Nguyễn Công Khế bắt tay với “người cõi trên” Đặng
Lê Nguyên Vũ, ông chủ của công ty Cổ phần Tập đoàn Trung Nguyên. Khế lại tiếp tục thành công với chiêu bài “hợp tác đầu
tư” (tương tự như công ty Sinh Thái từ hơn 8 năm trước) nhưng với nguồn ngân
sách lớn hơn nhiều. Tổng vốn mà Khế huy động được từ Trung Nguyên lên tới 103
tỷ đồng.
Với nguồn lợi tức khổng lồ thu được, Nguyễn Công Khế quyết định nhượng
luôn khu đất dự án cho tập đoàn Trung Nguyên như đã trình bày trong báo Báo cáo
thường niên năm 2014 tại Đại hội cổ đông diễn ra ngày 29/5/2015. Đến đây, công
ty “ma” Long Phước Garden cũng đã hết sứ mệnh lịch sử, tháng 9/2015, Nguyễn
Công Khế quyết định giải thể công ty này.
Sau
9 năm “chiến đấu” với khu đất dự án “nhà ở cho cán bộ, phóng viên, công nhân
viên Báo Thanh Niên”, Nguyễn Công Khế đã hút cạn máu và nước mắt của những người
đồng đội, đồng chí đã từng gắn bó suốt mấy chục năm qua. Số tiền kếch sù mà Khế
kiếm được bộ phận tài chính tập đoàn thống kê lại như sau:
Năm 2006-2007: Thu từ huy động vốn của cán bộ công nhân viên và đầu
tư của công ty Sinh Thái: 71,52 tỷ đồng.
Năm
2010: Chi trả vốn, bồi thường hợp đồng cho cán bộ, công nhân viên: 19,04 tỷ đồng.
Năm
2013: Thu từ huy động vốn (lần 1) từ tập đoàn Trung Nguyên: 90 tỷ đồng.
Năm
2014: Thu từ huy động vốn (lần 2) từ tập đoàn Trung Nguyên: 13 tỷ đồng.
Từ dự án khu đất dành cho cán bộ, phóng viên,
công nhân viên Báo Thanh Niên, Nguyễn Công Khế đã chiếm dụng được 155,48 tỷ đồng.
Dù có bị ép phải trả nợ cho công ty Sinh Thái (54,3 tỷ đồng) thì Khế vẫn ẵm trọn 101,18
tỷ đồng tiền mặt. Các cán bộ, phóng viên, công nhân viên Báo Thanh Niên
không những bị tước đi quyền lợi mà họ đáng được hưởng từ dự án chính sách, mà
ngược lại, họ phải nai lưng huy động vốn để mang lại khoản lợi nhuận bất chính
khổng lồ cho Nguyễn Công Khế mà không hề hay biết. Trong khi đó, dù đã thỏa thuận sẽ trích 3
tỷ đồng lợi nhuận dự án cho Công đoàn Báo Thanh Niên nhưng Khế đã lờ tịt,
xem như không có.