Thứ Tư, 1 tháng 10, 2025

BẢO NINH TRONG THÁC LŨ CƠ HỘI, ĐÓN GIÓ, TRỞ CỜ, PHẢN TRẮC

 BẢO NINH TRONG THÁC LŨ CƠ HỘI, ĐÓN GIÓ, TRỞ CỜ, PHẢN TRẮC

Có một bạn đọc fb là Hữu Nguyên đã nhắn tin cho tôi:
“NỖI BUỒN CHIẾN TRANH CỦA BẢO NINH LÊN VTV1 VỚI TINH THẦN YÊU NƯỚC ANH CÓ CẦN PHẢN BIỆN VỚI TGĐ ĐTHVN NGUYỄN THANH LÂM KHÔNG?”.



Những ngày mưa bão hôm nay, thật đau lòng và lo lắng trước những hậu họa do bão lũ gây ra. Nhưng với những người hiểu biết còn thấy cái khuynh hướng cơ hội, đón gió, trở cờ, phản trắc trong lĩnh vực chính trị, tư tưởng có nguy cơ gây ra hậu họa còn hơn mưa bão nhiều. Những bài học nhãn tiền như sự tan vỡ ở LX, chiến tranh tại Ukraina, bạo loạn ở Bangdalesh, và mới nhất, hỗn loạn ở Nepal.
***
Goocbachov khi nắm quyền từng thực hiện glasnost và perestroika hướng theo Mỹ và Phương Tây với mồi nhử kinh tế là kế hoạch Harvard, mỗi năm Mỹ và phương Tây sẽ viện trợ cho Liên Xô từ 30 tỷ - 50 tỷ USD. Nhưng thực chất Tổng thống Nixon đã nói: “Lợi ích chiến lược lúc này không phải là cứu vớt Moscow về kinh tế mà là phá hủy chế độ XHCN ở Liên Xô”. Kết quả LX tan vỡ, riêng Gooc-ba-chov đã được phương Tây trả công bằng giải Nobel hòa bình năm 1990.
Sự hỗn loạn trước và khi tan vỡ ở LX đã tạo ra ở VN khuynh hướng cơ hội, đón gió, trở cờ, phản trắc, hướng về Mỹ và Phương Tây. Khuynh hướng này thể hiện nhiều kiểu: phủ nhận Chủ nghĩa Mác-Lê, xúc phạm cả lãnh tụ, các nhà cách mạng, anh hùng liệt sĩ, lật sử, xuất hiện ở tất cả các lĩnh vực trong xã hội VN. Lĩnh vực khoa học có Chu Hảo, Quang A, Ngô Bảo Châu, v.v… Đặc biệt, Châu đã rất láo khi viết về Bác Hồ “Có yêu quý ai hãy mong họ siêu thoát đừng bắt họ sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”; bên Giáo dục, Nguyễn Minh Thuyết và Trần Đình Sử có trong Danh sách “72 tên” đòi tước quyền lãnh đạo của ĐCSVN, thay đổi chế độ, nhưng vẫn được chọn làm chủ biên và chủ duyệt sách giáo khoa; bên Sử có Phan Huy Lê cho “Lê Văn Tám là hư cấu” , Dương Trung Quốc cho Pháp “không xâm lược VN chỉ mượn đường đánh TQ”, Vũ Minh Giang cho cuộc kháng chiến ở ta là “cuộc chiến ý thức hệ”. Lĩnh vực văn chương đông đảo hơn, tầng tầng lớp lớp, từ chủ soái Nguyên Ngọc phất cở “đổi mới lộn ngược văn chương”, Dương Thu Hương “khóc như cha chết khi quân ta chiến thắng”, Hoàng Ngọc Hiến cho Bác Hồ tự chết vào 2-9, Huệ Chi cho “Đảng thực hiện canh bạc bịp”, lĩnh vực Lý luận Phê bình Nguyễn Đăng Mạnh, Trần Đình Sử, Vương Trí Nhàn, Lại Nguyên Ân, Trần Đăng Suyền, Phạm Xuân Nguyên, Nguyễn Đăng Điệp, Văn Giá, v.v…, sáng tác có Nguyễn Huy Thiệp, Bảo Ninh, Nguyễn Quang Thiều, Nguyễn Quang Lập, v.v… đều ủng hộ “đổi mới lộn ngược văn chương” của Nguyên Ngọc, và giống nhau ở chỗ đều ca ngợi văn Nguyễn Huy Thiệp và “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh. Riêng Nguyễn Quang Thiều từng ca ngợi NHT là “nhà văn tìm đạo cho dân”, ca ngợi “Nỗi buồn chiến tranh” là “chạm vào mẫu số chung nhân loại”, nhưng tôi nghe tin Thiều được đến 85% hội viên HNVVN bầu làm chủ tịch, tức đa phần Hội Nhà Văn VN đã ủng hộ khuynh hướng “đổi mới lộn ngược” của Nguyên Ngọc.
***
1979, Nguyên Ngọc từng được giao làm Bí thư Đảng Đoàn Hội Nhà Văn VN lãnh đạo văn chương. Khi làm TBT Văn nghệ, Nguyên Ngọc đã cho đăng bài của Nguyễn Minh Châu “Hãy đọc lời ai điếu cho một giai đoạn văn nghệ minh hoạ”, tạo nên cái không khí Hồng vệ binh “lật đổ các thần tượng đã rữa nát” theo đúng tinh thần chống Stalin của Khơrutsov và glasnost của Goocbachov. Chính Nguyên Ngọc đã khai sinh một tên tuổi mới là Nguyễn Huy Thiệp viết bôi đen Vua Quang Trung, trả lời nhà báo Phương Tây là “nôn mửa vào cuộc kháng chiến”. Với Nỗi buồn chiến tranh”, Nguyên Ngọc cũng tâng bốc: "Đây là cuốn tiểu thuyết về một cuộc chiến đấu của một con người tìm lẽ sống hôm nay. Bằng cách chiến đấu lại cuộc chiến đấu của đời mình”. Viết vậy, Nguyên Ngọc đã hoàn toàn bịa đặt, huyên thuyên bởi nhân vật chính là Kiên, một CCB, như thằng tâm thần, chỉ luôn “dầm mình trong rượu” và “viết văn” xuyên tạc sự thật.
***
Vì vậy, hôm nay, tôi viết lại đôi điều đã viết về NBCT theo ý của bạn Hữu Nguyên.
Cuốn “Thân phận tình yêu” (tên khác của “Nỗi buồn chiến tranh”) được Hội Nhà Văn VN trao giải năm 1991, đã bị dư luận phản đối dữ dội, đặc biệt là những sĩ quan quân đội. Tạp chí Cộng sản có bài TỪ ĐÂU ĐẾN NỖI BUỒN CHIẾN TRANH? của TRẦN DUY CHÂU có đoạn:
“Bằng sự bôi nhọ sự nghiệp chống Mỹ của nhân dân ta, Bảo Ninh không chỉ xúc phạm đến những người đang sống … Tác giả Nỗi buồn chiến tranh còn muốn giết chết hẳn những người đã vĩnh viễn nằm xuống để cho “dân tộc quyết sinh”… Đó là sự khai tử của một ngòi bút quá nhẫn tâm đã coi họ là vật hy sinh mù quáng cho những cuồng vọng của con người”.
(Nguồn: Tạp chí Cộng sản, Hà Nội, số 10 (tháng 10-1994)
Trước tình hình đó, những người đã xét duyệt, trao giải cho NBCT như Vũ Tú Nam, Tổng thư ký Hội Nhà Văn VN (như Chủ tịch bây giờ), Nguyễn Khải, Nguyễn Quang Sáng đã thừa nhận là trao giải sai. Ban Chấp hành Hội Nhà văn khóa IV phải đọc bản tự phê bình trong Báo cáo trước Đại hội lần thứ V, đã in trên Báo Công an Tp HCM, số 478, ngày 13-9-1995.
Bảo Ninh đã thừa nhận khi viết tiểu thuyết “Nỗi buồn chiến tranh” là: “Tôi không muốn viết theo một cái “tông” có sẵn”, nên: “Những gì tôi viết trong cuốn sách này, tôi cũng đã nói rằng nó không hoàn toàn là sự thật”. “chiến tranh tóm gọn lại là sự chết chóc, hủy diệt. Tôi nghĩ thế là quyền của tôi, và có người phê phán, tôi thấy cũng chẳng sai”; “cách viết của tôi về chiến tranh khác với các nhà văn khác” (http://www.Baodatviet.vn/Utilities/ PrintView.asp x?ID=9840).
“Cái khác” của Bảo Ninh chính là: nếu thời chiến đa phần thanh niên nhập ngũ theo lý tưởng giải phóng dân tộc, tham gia chiến đấu để giành lại chủ quyền đất nước thì nhân vật Kiên của Bảo Ninh ra đi với lời dặn của cha là: một người sinh ra là “để sống, để nếm trải sự đời một cách đủ ngành ngọn chứ không phải là hy sinh nó”, “mong con hãy cảnh giác với tất cả những sự thúc giục con người lấy cái chết để chứng tỏ một cái gì đấy” (Nỗi buồn chiến tranh, NXb Hội Nhà văn, 1991, tr.61); “Cái khác” của Bảo Ninh là viết bôi đen hình ảnh “anh chiến sĩ giải phóng”: Hiếp dân lành (chuyện cô Phương bị hiếp tập thể trên tầu) (tr.243) ; hành lạc tập thể (giữa phân đội trinh sát với 3 cô gái trong khu trại tăng gia huyện đội) (tr.31); bài bạc, hút xách (hút hồng ma), trốn chạy, đào ngũ (nhân vật Can), tàn sát tù binh (tr.42), v.v…
Tiêu chuẩn cao nhất để xác định giá trị của một tác phẩm văn chương hiện thực, nhất là lại phản ánh lịch sử, chính là tái hiện được sự thật. Thứ hai, người cầm bút nào cũng phải hiểu là “Văn chương phải tải đạo”. Với “Nỗi buồn chiến tranh”, như chính Bảo Ninh đã thú nhận là mình viết “không hoàn toàn đúng” và “người phê bình tôi cũng không sai”. Vậy “Nỗi buồn chiến tranh” là cuốn sách đã xuyên tạc sự thật, mà đã sai sự thật thì cuốn sách tải được “đạo” gì? Có chăng chỉ có thể là tà đạo mà thôi!
***
Nhưng Hội Nhà Văn VN đến trào Hữu Thỉnh, 2016, đã đề cử “Nỗi buồn chiến tranh” Giải thưởng Nhà nước, cứ như HNV không phải thuộc Nhà nước CHXHCNVN như thời Vú Tú Nam lãnh đạo mà thuộc một nước khác, với cái nhìn ngược lại về giá trị văn chương phản ánh lịch sử, bất chấp sự xuyên tạc sự thật, bôi đen Đội quân Giải phóng anh hùng, lật sử, nhìn cuộc Kháng chiến của VN theo cách nhìn của Mỹ.
Chủ tịch HNV VN Hữu Thỉnh đã “buồn vô cùng”, và “bảo vệ Bảo Ninh… hết mức”. Như vậy, Hữu Thỉnh đã phản lại đồng đội, phản lại chính thơ mình, như từng viết trong bài “5 anh em trên một chiếc xe tăng”, bài mà Doãn Nho đã phổ nhạc thành bài hát nổi tiếng, viết các chiến sĩ xe tăng “Trước quân thù lòng chỉ biết có tiến công”. Bởi Bảo Ninh, với cách nhìn của một kẻ bệnh hoạn, đã viết bộ đội chiến đấu như điên dại, khát máu, như súc vật thế này: “Tôi (nhân vật chính) như sẵn sàng nhập thân trở lại với cảnh lửa, cảnh máu, những cảnh chém giết cuồng dại, méo xệch tâm hồn và nhân dạng. Thói hiếu sát. Máu hung tàn. Tâm lý thú rừng. Ý chí tối tăm và lòng dạ gỗ đá”.
***
Có những GS Văn chương vẫn ca ngợi “Nỗi buồn chiến tranh”, như Trần Đăng Suyền, Trần Đình Sử, v.v… Tôi đã viết họ là “bọn GS văn mất dạy” vì họ không ghi nhớ lời cha ông dạy “chân, thiện, mỹ” là giá trị cốt lõi của văn chương, bởi chính Bảo Ninh từng nói mình viết không đúng sự thật; và GSTS Nguyễn Cảnh Toàn như một nhân chứng đắt giá, người từng cùng nhập ngũ, cùng đơn vị với Hoàng Ấu Phương (tên thật Bảo Ninh), trên fb anh đã cho biết Bảo Ninh viết “rất rất nhiều sự việc bịa đặt, sai sự thật” về đồng đội của mình”.
Chính vì có sự “định hướng” của HNV, của các GS văn chương ca ngợi NBCT sai trái như vậy, nên các họ trò về làm ở các báo, đài đã bị nhồi sọ, tiếp tục ca ngợi sai trái NBCT. Chính vậy mới có chuyện ngược đời, khi cả nước tưng bừng mừng lễ Quốc khánh 2-9, chương trình về văn chương nghệ thuật trên VTV lại ca ngợi “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh, cuốn sách cho cuộc kháng chiến bảo vệ nền độc lập được tuyên ngôn trong ngày Quốc khánh 2-9 đó là “nỗi buồn”!
***
Bảo Ninh sau viết NBCT còn có sai lầm dây chuyền. Trên báo điện tử Bình Phước, 06/10/2019, có bài “Xét lại lịch sử” - âm mưu thâm độc” cho biết, Bảo Ninh, khi trả lời phỏng vấn trong tập 9 bộ phim tài liệu “Chiến tranh Việt Nam” của Ken Burns và Lyun Novick, đã cho rằng cuộc kháng chiến ở ta: “đó là một cuộc nội chiến”. (https://baobinhphuoc.com.vn/.../xet-lai-lich-su---am-muu...)
Ai có chút hiểu biết và tôn trọng sự thật cũng phải thấy rằng cuộc chiến tranh đã xảy ra tại VN không phải là nội chiến mà xuất phát từ việc Pháp đã xâm lược VN, phải chấm dứt khi bị thua đau tại Điện Biên Phủ, Mỹ đã thế chân Pháp, lập ra chế độ VNCH để duy trì cuộc chiến, thực hiện "thuyết domino" (domino theory) của Tổng thống Dwight D. Eisenhower, sử dụng VN làm tiền đồn chống Chủ nghĩa Cộng sản tại Đông Dương. Mỹ đã làm mọi cách để chiến thắng nhưng đã thua, và thừa nhận sai lầm. Cựu bộ trưởng quốc phòng Mỹ Robert McNamara đã phải thú nhận: “Chúng tôi đã sai lầm, sai lầm khủng khiếp!”
Bảo Ninh đã cho là “nội chiến” chứng tỏ đã quá dốt và mù lịch sử. Nhưng thực chất Bảo Ninh lại không dốt mà là người rất khôn ngoan, nên nói như vậy, Bảo Ninh chỉ có thể là một kẻ cơ hội, đón gió, trở cờ, một kẻ phản bội!
Những phát ngôn của những nhân vật chóp bu cả phía Mỹ và VNCH như những cái tát giáng thẳng vào miệng lưỡi những kẻ nói ngược như Bảo Ninh.
Theo https://vi.wikipedia.org/, trong bài “Quá trình can thiệp của Mỹ vào Việt Nam (1948-1975)” có đoạn:
“…thượng nghị sĩ (4 năm sau trở thành Tổng thống) John F. Kennedy tuyên bố vào ngày 1/6/1956:
“Nếu chúng ta không phải là cha mẹ của nước Việt Nam bé nhỏ [chỉ Việt Nam Cộng hòa] thì chắc chắn chúng ta cũng là cha mẹ đỡ đầu của nó. Chúng ta là chủ tọa khi nó ra đời, chúng ta viện trợ để nó sống, chúng ta giúp định hình tương lai của nó (…). Đó là con đẻ của chúng ta - chúng ta không thể bỏ rơi nó, chúng ta không thể không biết tới những nhu cầu của nó”.
Tổng thống Việt Nam Cộng hòa Nguyễn Văn Thiệu cũng đã từng phát biểu: "Nếu Mỹ mà không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau 3 giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi dinh Độc Lập!" Tướng Nguyễn Cao Kỳ, năm 2005, khi về Việt Nam và trả lời phỏng vấn của báo Thanh Niên, đã nói: "Mỹ luôn luôn đứng ra trước sân khấu, làm "kép nhất". Vì vậy ai cũng cho rằng đây là cuộc chiến tranh của người Mỹ và chúng tôi là những kẻ đánh thuê".
Tiến sĩ Daniel Ellsberg, sĩ quan Lầu Năm Góc và là cố vấn Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ đã viết:
"... Cuộc chiến đó không có gì là "nội chiến", như nó đã không là nội chiến trong cuộc tái chiếm thuộc địa của Pháp được Mỹ ủng hộ. Một cuộc chiến mà trong đó một phía hoàn toàn được trang bị và trả lương bởi một quyền lực ngoại quốc – một quyền lực nắm quyền quyết định về bản chất của chế độ địa phương vì những quyền lợi của mình – thì không phải là một cuộc nội chiến... Theo tinh thần Hiến chương Liên Hiệp Quốc và theo những lý tưởng mà chúng ta (nước Mỹ) công khai thừa nhận, đó là một cuộc ngoại xâm, sự xâm lược của Mỹ".
***
Phạm Xuân Nguyên, một tín đồ của “Nỗi buồn chiến tranh” cho biết: “… Dennis Mansker… khi đọc Nỗi buồn chiến tranh. … ông choáng váng và xúc động. Ông viết: "Đây là một bức tranh trung thực và tàn nhẫn đến kinh ngạc về bi kịch của một người lính Bắc Việt bị tê liệt hết nhân tính của mình sau mười năm tham chiến…”.
Tôi đã viết:
“Sau chiến tranh, có thể có những chấn thương thần kinh về bệnh học, còn chấn thương tinh thần mang tính ý thức hệ để rồi tuyệt diệt niềm vui sống, như Bảo Ninh viết, chỉ là vô cùng hãn hữu. Bản thân cựu lính chiến Bảo Ninh cũng còn rất khôn ngoan, chẳng có “tê liệt” cái quái gì hết, không hiểu vì cái gì mà ông ta viết để cho người ngoài hiểu đồng đội của mình “tê liệt hết nhân tính” như một lũ súc vật vậy?!” Đến hôm nay thì tôi có thể tự trả lời, đó là “vì tiền”.
GS Trần Thanh Đạm viết về cái quái gở của cuốn “Nỗi buồn chiến tranh”: “Nỗi buồn chiến tranh ở đây mang màu sắc của một sự sám hối của những người anh hùng đã lỡ gây nên một sự nghiệp anh hùng”, còn tôi (Nhà Văn Đông La) thì cũng thấy cái chuyện kỳ quái, có những kẻ sau giải phóng lại đi tìm mọi cách đầu hàng phía thua trận. Nhưng rồi đã nhận ra, nếu phía thua VN mà nghèo đói như các nước Châu Phi thì chắc chắn sẽ không bao giờ có chuyện ngược đời đó. Nhưng phía thua VN lại là Pháp, là Mỹ, những nước rất giầu có, vì vậy mà đã có những kẻ cơ hội, đón gió, mà muốn vậy, chúng phải trở cờ. Chúng phải đổi giọng, đổi những thứ vô giá thiêng liêng như niềm tự hào dân tộc, sự chính nghĩa, cái thiện… để mong lấy những cái có giá cụ thể hơn, đó là tiền!
***
Chiến tranh đã lùi xa chẵn 50 năm, với nước Mỹ chúng ta đã “khép lại quá khứ, hướng đến tương lai”, Việt Nam đúng như câu thơ tôi viết:
Một đất nước đến những người từng là kẻ thù cũng đem lòng yêu mến
Nhiều cựu binh Mỹ đã trở lại VN, được những người từng là cựu thù đón tiếp như những người thân; những tổng thống Mỹ đến VN đã được dân VN đón chào còn nồng nhiệt hơn cả ở Mỹ.
Với những người từng liên quan đến chế độ VNCH nhà nước cũng đã có chính sách hoà hợp dân tộc từ lâu. Càng ngày Việt kiều càng trở về thăm quê hương đất nước nhiều hơn, kể cả chuyện ở lại luôn, vì đất nước đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng “khép lại quá khứ” không có nghĩa là xoá bỏ tất cả, không phải là chuyện lộn tùng phèo chính nghĩa, phi nghĩa, trắng đen lẫn lộn, thiện ác bất minh, mà cũng như nhân loại trên toàn thế giới, VN cũng sẽ mãi tự hào về những chiến thắng vĩ đại giành lại chủ quyền đất nước, để rồi dân Việt có cuộc sống hòa bình, đất nước phát triển như hôm nay.

1-10-2025
ĐÔNG LA

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2025

ĐỨC PHÚC, HỒ HOÀI ANH, NGUYỄN DUY, “MẬT NGỌT CHẾT RUỒI”?

 ĐỨC PHÚC, HỒ HOÀI ANH, NGUYỄN DUY, “MẬT NGỌT CHẾT RUỒI”?

Hiện cả nước đang vui mừng và tự hào trước sự kiện Ca sĩ Đức Phúc giành Quán quân Intervision 2025 với tiết mục "Phù Đổng Thên Vương".



Tôi cũng mừng, nhưng rồi lại giật mình khi biết chiến thắng này lại có “yếu tố Nguyễn Duy”. Lại nhớ ngay đến câu của GS Trần Thanh Đạm là chuẩn giá trị trong xã hội ta có tình trạng “trắng đen lẫn lộn, thiện ác bất minh”, nên thật e ngại khi thấy chiến thắng của Đức Phúc có phần tẩm “mật”. Mật ở đây là chất độc trong câu thành ngữ “mật ngọt chết ruồi”!
Năm 2021, Thùy Tiên cũng là người Việt Nam đầu tiên giành ngôi vị cao nhất của cuộc thi Hoa hậu Hòa bình Quốc tế, nhưng Thùy Tiên lại có phần thi ứng xử với biểu tượng "Ba ngón tay" ủng hộ tự do dân chủ, cái mà bọn chống VN ở nước ngoài thường rêu rao là VN ta còn thiếu. Không ai nghĩ với hình ảnh cô hoa hậu xinh đẹp, thân thiện, năng nổ, cái biểu tượng “ba ngón tay” đó lại chính là “mật ngọt” trong tính cách của Thùy Tiên, đã có phần góp sức để rồi hôm nay đẩy cô vào tù.
Với sự kiện Đức Phúc, cái “mật ngọt” khó phát tác hơn, nhưng nếu xảy ra thì nó còn nguy hiểm hơn ngàn vạn lần chuyện của Thùy Tiên. Bởi nó sẽ là hỗn loạn, tan hoang, mà sát sạt trước mắt chúng ta mới hôm nào là cảnh Thủ tướng Bangladesh chạy trốn, và gần nhất, còn đang nóng hổi, sự hỗn loạn ở Nepal, quê hương của Đức Phật, đốt cháy cả dinh thự, đồng thời thiêu sống luôn vợ Thủ tướng Nepal!
Vậy “mật ngọt” trong hiện tượng Đức Phúc là gì?
***
Theo Hồ Hoài Anh, tác giả bài hát giúp Đức Phúc chiến thắng, đã lấy cảm hứng sáng tác từ bài thơ Tre Việt Nam của Nguyễn Duy viết từ khoảng năm 71-72 của thế kỷ trước.



Có điều Hồ Hoài Anh không hiểu rằng, Nguyễn Duy giống Nguyên Ngọc hiện tại đã theo khuynh hướng phản lại bước đi của lịch sử dân tộc, phản lại chính những sáng tác trước đây của mình. Nhưng để hiểu điều này cần đầu óc có tầm tư tưởng, mà Hồ Hoài Anh là nhạc sĩ thiên về cảm tính, cảm xúc thì lấy đâu ra tư tưởng để hiểu. Chính vậy, ông nhạc sĩ đã tâm sự, muốn viết về huyền thoại Thánh Gióng cưỡi ngựa sắt đánh giặc Ân, nhưng lại thấy hình ảnh "thánh Gióng nhổ tre diệt thù" có phần căng thẳng quá, muốn thông điệp trong bài hát là hình ảnh những người trẻ Việt Nam giống như cây tre - dẻo dai, khỏe mạnh, đầy năng lượng và có thể mọc tươi tốt ở bất cứ đâu theo thơ Nguyễn Duy.



Như vậy, ông Nhạc sĩ đã ghép hai điều khấp khểnh vào nhau. Bởi thơ Nguyễn Duy có viết “Bão bùng”, nhưng tre (có thể chỉ dân Việt) “Thương nhau tre không ở riêng/ Luỹ thành từ đó mà nên hỡi người”. Nghĩa là chỉ sự đoàn kết của dân ta do thương yêu nhau chứ không phải dân ta đoàn kết để chống giặc xâm lăng như Thánh Gióng. Mấy chục năm sau, Nguyễn Duy đã cho rằng trong các cuộc chiến “dù bên nào thắng thì nhân dân cũng thất bại”, Huy Đức đã nhai lại dùng làm đề từ cho cuốn “Bên thắng cuộc”. Ý này đã định hướng tư tưởng cho Huy Đức, góp phần đẩy Huy Đức vào tù hôm nay. Tôi đã viết rằng, cả Nguyễn Duy và Huy Đức đều dốt khi trích dẫn câu triết lý trên ám chỉ hai cuộc kháng chiến ở ta, vì các nhà hiền triết viết vậy là để nói về những cuộc chiến do những kẻ hiếu chiến gây chiến. Còn hai cuộc kháng chiến của dân Việt Nam là sự tự vệ, đánh đuổi ngoại xâm, giành lại chủ quyền đất nước”.
***
Đặc biệt, Hồ Hoài Anh không biết, ngày 3 - 3 - 2017, tại quán café Sỏi Đá đường Ngô Thời Nhiệm, Quận III, TPHCM, Ban Vận động thành lập Văn đoàn độc lập (một hành động phạm pháp) tụ họp để phát “giải thưởng Văn Việt lần thứ hai”. Nguyễn Quang A là người chi tiền, kiêm việc quay phim và dẫn chuyện cho Nguyễn Duy diễn trò. Nguyên Ngọc cũng có mặt đã động viên: “Năm sau chúng ta sẽ trao giải thưởng tại Hội trường Dinh Thống Nhất”! Sau đó, Bọn họ chuyển sang trò diễu cợt nữ Anh hùng Liệt sỹ Võ Thị Sáu! Sau khi Liên Xô tan vỡ 1991, những anh hùng chống phát xít cũng đã bị diễu cợt, như anh hùng Dôia bị cho là điên. Phan Huy Lê là người đầu tiên đã bắt chước, cho rằng “Nhân vật Lê Văn Tám là hoàn toàn không có thật!” Tiếp theo, bọn xuyên tạc nói trên đã bịa ra câu chuyện Võ Thị Sáu bị “khùng”, đã bị cộng sản lợi dụng “diệt ác phá tề”, bị bắt chịu án tử hình mà trong ngục vẫn luôn miệng hát, và khi ra pháp trường vẫn hái hoa cài lên mái tóc…!
Đại tá Nguyễn Biên Cương đã viết trên blog bài hạ-bệ-võ-thị-sáu-sự-tởm-lợm-thay-cho-nhóm- nhân sĩ trí thức”. Những kẻ quấy rối chống phá đất nước đã không từ một thủ đoạn và trò đểu nào.
***
Nguyễn Duy hồi 71-72 từng được giải nhất thơ trên Báo Văn nghệ “trung ương", hồi ấy to như trái núi, trong đó có bài “Hơi ấm ổ rơm”. Nhưng tôi thấy bài này không hay vì cái đoạn kết này:
Hạt gạo nuôi hết thảy chúng ta no
Riêng cái ấm nồng nàn như lửa
Cái mộc mạc lên hương của lúa
Đâu dễ chia cho tất cả mọi người
Ý Nguyễn Duy là ca ngợi tình quân dân, nhưng ca ngợi thế bằng mười chửi nhau, tức chửi cái tính vô cảm, ích kỷ của bà mẹ, nhân vật trong bài thơ. Bởi cái hơi ấm ổ rơm có gì quý giá đâu mà chỉ dành cho bộ đội lỡ đường thôi, còn người khác lỡ đường thì “đâu dễ chia cho” sao? Tâm địa ích kỷ, hạn hẹp của tác giả đã ngấm vào thơ, đúng như các cụ nói “văn là người". Thật tiếc, giải nhất của cuộc thi ở báo Văn nghệ, Hội Nhà Văn VN, lại trao cho một bài thơ mà trong nghề văn gọi là “chưa sạch nước cản” như vậy!
Trong ban giám khảo chấm thi hồi đó chắc có Chế Lan Viên, không biết do ông sơ sót hay ông phải “bó đũa chọn cột cờ", cho giải theo nhiệm vụ tuyên truyền. Tôi quen thân và suốt mấy năm cuối đời ông tôi thường đến chơi với ông, trong một lần chuyện trò tôi nhắc đến Nguyễn Duy, ông chỉ cười không nói tên Nguyễn Duy mà nói ý, ông luôn mở rộng cửa đón các thi sĩ thế hệ sau ông đến chơi, tiếc là có những tên láu cá trà trộn mà ông không nhận ra. Phải chăng, khi chấm Nguyễn Duy được giải thơ hồi ấy, ông cũng đã mở cánh cửa của đền đài thi ca nhầm lẫn như thế?
Trong bài thơ “Hơi ấm ổ rơm" còn có hai câu:
Rơm vàng bọc tôi như kén bọc tằm
Tôi thao thức trong hương mật ong của ruộng
Bao “nhà phê bình” đã xuýt xoa khen trí tưởng tượng của tài thơ Nguyễn Duy, còn tôi thì thấy Nguyễn Duy tả rất thực chứ có tưởng tượng gì đâu. Bởi thực tế loài trâu bò đúng là nhận thấy rơm rạ có mùi mật ong thật nên chúng mới chén say sưa như thế! Và hôm nay cũng vậy, chỉ có đầu óc như trâu, bò bọn Nguyễn Duy mới bầy trò bôi bẩn, diễu cợt nữ Anh hùng Liệt sĩ Võ Thị Sáu để quấy rối, chống phá như trên mà thôi!
***
Hiện tại truyền thông chính thống đồng loạt ca ngợi Đức Phúc, đồng ca ngợi Hồ Hoài Anh, Nguyễn Duy. Tôi công nhận tài hát của Đức Phúc, tài nhạc của Hồ Hoài Anh, công nhận sự dàn dựng tác phẩm “Phù Đổng Thiên Vương” là đặc sắc, ấn tượng, và hoành tráng. Tiếc là nó lại có yếu tố “mật ngọt” Nguyễn Duy mà để nhận ra nó phải có tầm tư tưởng, nhưng cỡ Hồ Hoài Anh, Đức Phúc thì không thể có được. Nên Hồ Hoài Anh đã lấy cảm hứng sáng tác bài hát từ bài thơ Tre Việt Nam của Nguyễn Duy, còn Đức Phúc kể, từ khoảnh khắc nghĩ đến Phù Đổng Thiên Vương và hình ảnh cây tre - biểu tượng sức sống mãnh liệt của người Việt - thì anh và ê kíp đã nghĩ ngay đến bài thơ Tre Việt Nam của nhà thơ Nguyễn Duy:
"Bài thơ không chỉ là nguồn cảm hứng, nuôi dưỡng tâm hồn bao thế hệ, mà còn gieo vào trái tim Phúc niềm tự hào cháy bỏng về quê hương, đất nước", ca sĩ "xin gửi lời biết ơn sâu sắc đến nhà thơ Nguyễn Duy vì đã viết nên một bài thơ ý nghĩa, là nguồn cảm hứng mạnh mẽ nhất tạo nên ca khúc Phù Đổng Thiên Vương”.
Như vậy cả nước, nhất là lớp trẻ đang ca ngợi, thần tượng Đức Phúc, Phúc lại “biết ơn sâu sắc” Nguyễn Duy. Họ sẽ rất dễ coi thái độ, quan điểm, tư tưởng của Nguyễn Duy là chuẩn mực, cho rằng VN thắng giặc ngoại xâm nhưng dân VN lại thất bại tức không được gì trong hòa bình, cho Anh hùng Liệt sĩ Võ Thị Sáu bị khùng, tức cho Lịch sử cách mạng là bịa đặt. Nếu vậy thì liệu có ngày nào đó họ sẽ bắt chước Bangdalesh, Nepal, v.v… “xuống đường” đập phá không?

27-9-2025
ĐÔNG LA

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2025

"KỶ NGUYÊN NGƯỜI" VÀ "BÓ ĐUỐC VĂN HÓA" CỦA NGUYỄN QUANG THIỀU

 "KỶ NGUYÊN NGƯỜI" VÀ "BÓ ĐUỐC VĂN HÓA" CỦA NGUYỄN QUANG THIỀU

Cô Lương Lan Hương lại mới gởi một loạt tin nhắn những tác giả fb phê phán Nguyễn Quang Thiều dữ dội, cùng với đội quân bình luận phê phán, diễu cợt, kể cả chửi bới khi Thiều nói nước ta đang bước vào “Kỷ nghuyên người”, và “Hội Nhà Văn VN mong góp phần làm cho bó đuốc văn hóa cháy sáng hơn, thực sự soi đường cho dân tộc”.



Nguyễn Tiến Tường
(https://www.facebook.com/nguyentuong.tuongnguyen.5) viết: “Anh Thiều, Chủ tịch hội Nhà văn ảnh nói rằng đất nước ta đang bước vào "kỷ nguyên người". Vậy chớ bấy lâu nay người Việt ta sống trong "kỷ nguyên ngợm" hay sao vậy anh?”. Phùng Hi (https://www.facebook.com/phung.hi.117600):
“Anh Thiều trước đây tôi chấm ảnh được 6 điểm, theo khuôn điểm chấm nhà văn quốc doanh. Từ ngày ảnh làm Chủ tịch HNV, ảnh lên gân có, nói tào lao có, hám lợi có, bợ đỡ có... Thiệt, tui chán anh quá, "kỷ nguyên người" là cái quái gì vậy?
Tui quyết định chấm anh 1 điểm. Anh mà còn nói bậy là tui cho zero đấy”.
“ÔNG THỒN LIỀU
Nay lại nghe dân mạng
Kháo nhau về ông Thồn
Hội nhà văn, vừa phát
Khiến người ta hết hồn:
"Từ nay chúng ta sẽ
Bước vào kỷ nguyên người"
Thảo nào Giang Cư Mận
Thấy bàn tán rất nhiều
Rồi họ thêm danh tính
Gọi là ông Thồn liều”.
Đặc biệt khi viết tục tĩu và viết chống TQ Nguyễn Quang Thiều từng được những trang chống VN ở nước ngoài tung hô như “Da mầu”, “Việt Tân”, nay Thiều “trở mặt”, có quyền chức đã nịnh Đảng, nịnh chế độ, cũng bị những người chống VN chửi bới, diễu cợt.
Vũ Tuân (https://www.facebook.com/nguyentamthienvn) viết: “Hoan hô anh Nguyễn Quang Thiều/ Đỏ từ trên xuống, riêng bìu thâm đen”.



Nguyễn Hoài Tâm bình luận: “Đố ai định nghĩa được chữ yêu?/
Không biết? hỏi anh Nguyễn quang Thiều!/ Vui vẻ anh chỉ cho một nước/ Bợ trên- đạp dưới : thế là yêu”. Hồ Hoàng: “Hoan hô anh Nguyễn Quang Thiều/ Đương kim hội trưởng lũ tiều quốc doanh”.
***
Nguyễn Quang Thiều từng làm bài “Hội giả trang”, cho xã hội Việt Nam là xã hội của “những tay phù thủy cao tay”, "giả trang bằng chính mặt mình”. Buồn cười ở chỗ, những ngày hôm nay Thiều đã chứng tỏ mình đã “tiên tri” về sự “giả trang” trong cái bộ mặt “Chủ tịch Hội Nhà Văn” của chính mình. Thiều lại véo von, dễ dắt mũi những người trí thấp, nhưng với những người hiểu rõ bản chất Nguyễn Quang Thiều sẽ thật kinh tởm khi nghe Thiều nói nước ta đang bước vào “Kỷ nguyên người”, và “Hội Nhà Văn VN mong góp phần làm cho bó đuốc văn hóa cháy sáng hơn, thực sự soi đường cho dân tộc”. Vậy “Kỷ nguyên người” và “bó đuốc văn hóa” thực sự của Thiều như thế nào?
***
Quả thực, khi chưa có quyền chức, theo tố cáo của Nhà Văn Nhất Phương, Thiều đã bỏ sinh hoạt Đảng. Còn tôi thấy, có dịp là Thiều nhắc đến Nobel, đến mỹ, để nịnh Mỹ. Thiều đã viết toàn viết mặt xấu, kể cả xuyên tạc xã hội VN, mong lấy lòng được thế lực chống VN ở nước ngoài.
Trong bài “Dưới trăng và một bậc cửa”, Nguyễn Quang Thiều viết: “cố hương” của mình “mê mẩn và lạc đường/ Trong những cánh rừng đầy quỷ”; và trong bài “Những người đàn bà mùa đông”, Thiều viết những người phụ nữ “anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang” của đất nước chúng ta thụ thai không sinh ra con trẻ mà chỉ đẻ ra “những quả trứng ung”. Thiều tả “Những người đàn bà gánh nước sông” chân như chân gà: “Những ngón chân xương xẩu, móng dài và đen toẽ ra như móng chân gà mái”.
Bài tôi mới viết, Chương 9, Thiều tả đôi nam nữ nằm khỏa thân trên giường trò chuyện, nhân vật “Nàng” nói: “Chúng ta không thể yêu nhau giữa những con ruồi”; “Bầy ruồi đang bu kín chúng ta”; “chúng muốn em mang thai cho chúng”, v.v… Chỉ có người mới làm cho người mang thai. Sao ruồi lại có thể làm người “mang thai”? Vậy ruồi trong thơ Thiều chính là con người, tức Thiều đã ám chỉ đồng loại, người dân trên quê hương, đất nước mình như ruồi nhặng! Thật láo xược hết mức!”
Đó là cách nhìn người của Thiều khi viết lấy lòng nước ngoài, còn về “văn hóa”?
Trong bài “Câu hỏi cuối ngày” Nguyễn Quang Thiều viết: “Rằng tôi lấy họ/ Tôi sẽ ngủ với họ thế nào”. “Văn hóa” của Thiều là gặp cô gái nào cũng nghĩ đến chuyện ngủ với người ta thế nào nên Trần Mạnh Hảo đã cho Thiều là kẻ “thô bỉ”, “thiếu văn hoá”. Trong bài “Một bài thơ viết ở Hà nội” Thiều cũng cũng thể hiện cái văn hóa nhìn trộm: “Một người đàn bà/ Tắm trong một toilet không có rèm che”; “Cuộc làm tình ban ngày/ Của những kẻ thất nghiệp”. Trong bài “Bầy kiến đi qua bàn tiệc”, Thiều cũng viết: “… những bàn tay đàn ông/ bò ngược đùi đàn bà như những chùm chân gián”.
Đặc biệt, Thiều từng viết trong tập “Lò mổ” đoạn thơ liệt kê bộ phận sinh dục thô tục quá, đã bị phê phán, khi là Chủ tịch Hội Nhà Văn Việt Nam, xuất bản Tập "Lò mổ", đã phải sửa. Có ý kiến cho rằng, khi ông chưa là Chủ tịch Hội Nhà Văn Việt Nam thì đoạn thơ đó là sáng tạo, đổi mới. Nay ông giữ nguyên mà xuất bản nó thì có thể ông sẽ bị mất chức, nên ông phải sửa. Có điều, khi có người trích lại chính những câu chữ cũ Thiều đã viết, Thiều đã cho là họ bịa đặt những câu chữ "đê tiện", "bẩn thỉu", như vậy Thiều vừa vu khống vừa tự chửi chính mình từng viết "đê tiện", "bẩn thỉu".
***
Biết là “đê tiện, bẩn thỉu” sao Thiều lại viết? Theo Nhà Văn Trúc Phương vì Thiều muốn làm lãnh tụ trường phái Hậu Hiện đại. Thiều đã ưu tiên kết nạp vào HNV Nguyễn Hữu Hồng Minh, người là “bậc thầy” Hậu Hiện đại của Thiều đã làm bài thơ “Lỗ Thủng Lịch sử” quá thô tục, bẩn thỉu mà tôi không thể trích ra bởi dễ bị fb gỡ bài.
Nguyễn Quang Thiều cũng từng chọn Inrasara làm Chủ tịch Hội đồng Thơ, người từng cổ suý thơ Hậu Hiện đại, đòi sự bình đẳng cho ngôn ngữ, đòi trong thơ viết đích danh bộ phận sinh dục, một điều mất nhân tính, bởi con người khác con vật là biết xấu hổ và có văn hóa.
Về Chủ tịch và thành viên của Hội đồng Lý luận Phê bình của Hội Nhà Văn VN thì Nguyễn Quang Thiều đã chọn Nguyễn Đăng Điệp và Văn Giá, hai người từng là giám khảo cho Luận văn của Nhã Thuyên điểm 10, một luận văn do dư luận phản đối dữ dội, đã bị thu hồi, bởi Nhã Thuyên đã công khai ủng hộ “những kẻ phản đảng”, phản văn hóa, cho rằng “văng tục xuất hiện như một cách xả bỏ, một nỗi uất ức… Liên quan đến chính trị khi nó văng tục để chửi, để căm uất, … là cách nhổ vào ngôn ngữ tuyên huấn giả trá”.
***
“Kỷ nguyên Người” và “Bó đuốc văn hóa” cũng thể hiện qua chuyện Nguyễn Quang Thiều ca ngợi Nguyễn Huy Thiệp là “Nhà văn tìm đạo cho dân”. Trong khi Nguyễn Huy Thiệp từng viết truyện ngắn thể hiện “văn hóa” cho Anh hùng Dân tộc Vua Quang Trung như tay du côn, giặc cỏ, mượn văn chương chửi đồng nghiệp bề trên: “nhét cứt vào mồm thằng Khải (ám chỉ Nhà Văn Nguyễn Khải) tài như cái đấu mà dám chê tiệc của vua nhạt”, và “xẻo dái thằng Thi (ám chỉ Nhà Văn Nguyễn Đình Thi) xem có còn dê được không?”. Nếu nói văn Nguyễn Huy Thiệp có “đạo”, có “chủ nghĩa” thì chính là tự nhiên chủ nghĩa, cái thứ chủ nghĩa tục tĩu, mất lịch sự, vô văn hoá, bất nhân, phi luân.
Về “văn hóa” của cuốn “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh, Nguyễn Quang Thiều cũng tâng bốc, nhưng văn vẻ kiểu khác, là “chạm vào mẫu số chung nhân loại”. Bảo Ninh đã thú nhận cái “văn hóa” của mình là cái văn hóa xuyên tạc, bôi đen đội quân anh hùng, con ra trận bố dặn đừng ngu mà chết vì lý tưởng, miêu tả bộ đội toàn là: hiếp dân lành, hành lạc tập thể, hút hồng ma, trốn chạy, chôn sống tù binh, cuồng sát hoang dại: “Tôi như sẵn sàng nhập thân trở lại với cảnh lửa, cảnh máu, những cảnh chém giết cuồng dại, méo xệch tâm hồn và nhân dạng. Thói hiếu sát. Máu hung tàn. Tâm lý thú rừng. Ý chí tối tăm và lòng dạ gỗ đá”
***
Như vậy Chủ tịch Hội Nhà Văn VN Nguyễn Quang Thiều
đã thành lập tổ chức Hội Nhà Văn Việt Nam, lãnh đạo HNVVN theo khuynh hướng phản văn chương, phản văn hoá, mà theo bài học từ chuyện Liên Xô sụp đổ, Nhà văn Yury Boldarev đã viết về tác dụng huỷ diệt của sự phản văn hoá của “Hàng triệu ấn phẩm mang vi trùng” đã làm mục rữa tinh thần người dân Liên Xô, mạnh hơn cả quân đội Đức Quốc xã với hàng triệu quân tinh nhuệ và vũ khí hàng đầu, đã góp phần làm LX tan vỡ.

25-9-2025
ĐÔNG LA

Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2025

“THÔNG TẤT BẤT THỐNG, BẤT THÔNG TẤT THỐNG” LÀ GÌ?

 “THÔNG TẤT BẤT THỐNG, BẤT THÔNG TẤT THỐNG” LÀ GÌ?

Như đã hẹn, hôm nay tôi “Giải trí Y học cuối tuần”.
Từ 1999, tức đã 26 năm, không biết cơ duyên nào đã khiến tôi mua bộ sách “Sinh lý Con người” của GSBS Nguyễn Ngọc Lanh, dạy ở ĐH Y Hà Nội. Tôi thích nhất và đọc kỹ nhất Tập 6: CHUYỂN HÓA, và nhớ nằm lòng Chu trình Krebs, diễn tả quá trình tế bào cơ thể chuyển hóa dinh dưỡng thành năng lượng, tích trữ và sử dụng năng lượng qua hợp chất ATP, Adenosin Triphosphat.



Tôi cũng rất chú ý ông GS viết chuyện khi oxy đủ, tế bảo chuyển hóa dinh dưỡng hiếu khí, sinh năng lượng và CO2, H20; ngược lại sẽ chuyển hóa yếm khí sinh axit Lactic. Chính Lactic là thủ phạm gây mỏi mệt, gây đau cho những người lao động quá sức, những vận động viên vận động quá sức. Ông GS hình như không viết chuyện “bất thông tất thống”, không biết từ bao giờ, tôi đã nhận ra, chuyển hóa yếm khí sinh Lactic gây đau chính là bản chất khoa học của Nguyên lý cơ bản của Đông Y “Bất thông tất thống”. Tôi đã nghĩ trong sự thoái hóa, nhất là khớp, chỗ khớp thoái hóa thường nhạy cảm hơn, “tà khí” dễ thâm nhập, mà cơ thể lại có sự co cơ để bảo vệ, gây ra “bất thông tất thống”. Ta thấy chỗ đau, chỗ nhức mỏi thường có sự co, cứng.
***
Cách nay khoảng 10 năm khi anh bạn Kế, có thời gian cùng ở với tôi ở Lenigrat, bị ung thư gan, từ lúc phát hiện dấu hiệu đến lúc u phát triển cần phải mổ chỉ mấy tháng. Sau mổ, anh bạn đã gặp và báo cho tôi, tôi đã góp ý anh bạn chữa trị bằng ăn chay tuyệt đối. Anh bạn nghe tôi đã giữ được 3 năm, sau đó chắc lại bia bọt, bệnh tái phát, di căn, đến BV chữa trị theo Tây Y thì sống thêm được 1 năm. Khi góp ý cho anh bạn, tôi đã tìm hiểu rất nhiều để tìm ra cơ sở khoa học của việc ăn chay chống ung thư, tôi đã rất thích thú khi thấy Giải Nobel của Otto Warburg cho rằng môi trường axit của tế bào chính là nguyên nhân gây mọi bệnh, trong đó có cả ung thư. Tôi nhớ ngay Tôi hiểu ngay bản chất vấn đề, Trong các tế bào, các đại phân tử, kể cả ADN, thường có nối este, mà este thường bị thủy phân trong môi trường axit, tức bị đứt, sẽ làm hư hỏng, với ADN là đột biến, nguyên nhân của ung thư. Vậy mà phát minh của Otto Warburg từng gây tranh cãi trong giới khoa học cả thế kỷ!
***
Tôi tra cứu trên mạng xem người ta giải thích Nguyên lý của Đông Y “Thông tất bất thống, Bất thông tất thống” thế nào? Thấy giới Y học, Võ học có những ý kiến:
- “Thông là thông suốt, tức là khi khí huyết lưu thông, không có sự tắc nghẽn thì sẽ không có cảm giác đau. “Thống” nghĩa là đau, tức là khi khí huyết bị bế tắc, không lưu thông, sinh ra những cảm giác đau đớn. Vậy nên, câu nói “Thông thì không đau, không thông thì đau” chính là cách khẳng định: Tất cả những cơn đau đều do khí huyết không lưu thông”.
Giải thích như trên mới chỉ dịch nghĩa chứ chưa giải nghĩa tại sao khí huyết lưu thông thì không đau và ngược lại. Còn khẳng định “Tất cả những cơn đau đều do khí huyết không lưu thông” thì trong thực tế, những cơn đau do chấn thương vật lý, đau do viêm nhiễm vi trùng thì dù “thông khí huyết” vẫn đau. Bệnh gut đau do tinh thể urat, dù khí huyết thông mà cứ chén hải sản, thịt chó vẫn đau. Bệnh thấp khớp đau do tự miễn kháng nguyên, khí huyết lưu thông vẫn đau.
- “Đông y coi khí là một dạng vật chất cơ bản cấu thành nên cơ thể, Đông y coi huyết có vai trò dinh dưỡng, nuôi dưỡng cơ thể”.
Điều này tôi thấy không có cơ quan, bộ phận nào của cơ thể làm bằng khí cả. Khí là dưỡng khí chính là oxy do hệ hô hấp hít vào để oxy hóa dinh dưỡng thành năng lượng cho cơ thể sống và hoạt động; còn coi khí là năng lượng thì cũng là sản phẩm của sự chuyển hóa chất chứ không phải là bộ phận của cơ thể.
Còn huyết, tức máu, không phải là dinh dưỡng mà chức năng chính của máu và dòng máu là vận chuyển oxy và chất dinh dưỡng đến các tế bào, nuôi tế bào sống và hoạt động, đồng thời chở khí CO2 về phổi đào thải, chuyển các chất thải đến thận và gan đào thải, v.v…



Cụ thể về khí khi là năng lượng, với đường, khi một phân tử glucose phân giải thành CO2 và nước, thì có 686kcal/mol được giải phóng. Ở ống nghiệm, năng lượng đó ở dạng nhiệt năng, còn trong tế bào thì hóa năng được giải phóng, truyền dần từ phân tử này sang phân tử khác, cuối cùng là ATP, tức Adenosin Triphosphat, chính là “kho” chứa năng lượng của cơ thề. Phân tử ATP có 3 nhóm phosphat nối tiếp nhau. Khi cơ thể cần năng lượng hoạt động, một nhóm phosphat của ATP bị đứt thành ADP, năng lượng được cấp chính là mối liên kết bị đứt, giải phóng ra. Ngược lại, khi tế bào “đốt” dinh dưỡng thì năng lượng sinh ra sẽ chuyển dần qua các phân tử, cuối cùng “cất giữ” bằng việc tạo liên kết gắn một nhóm phosphat vào ADP thành ATP.
***
Nếu ăn uống đúng như cầu, nói theo Đông Y là cân bằng âm dương, vận động đầy đủ, dòng máu trong cơ thể sẽ lưu thông, chuyên chở dưỡng khí và dinh dưỡng đến các tế bào, để tế bào sống và hoạt động, đồng thời đào thải hết khí thải, cặn bã, độc tố trong các quá trình tiêu hóa, chuyển hóa thì cơ thể chắc chắn sẽ không bị bệnh, không đau, tức “bất thống”. Điều này sẽ đúng cho tất cả, ngay cả với bệnh gut, khi các cơ quan đào thải urat khỏe mạnh, đào thải tốt tất không thể có urat kết tinh ở khớp gây đau; còn thấp khớp, khi khớp được nuôi dưỡng tốt, không thoái hóa, không xuất hiện những kháng nguyên gây tự miễn cũng sẽ không đau, “bất thống”.
***
Thực tế, không có ai có thể ăn uống đúng như cầu, cân bằng âm dương hoàn toàn. Thực tế, thời nay luôn có tình trạng người ta ăn uống quá độ, ít vận động, dinh dưỡng như củi trong bếp không đủ oxy, vừa không cháy hết vừa sinh khói mù mịt. Cơ thể sẽ dư đường sinh bệnh tiểu đường, dư mỡ sinh gan nhiễm mỡ sinh các bệnh liên quan đến gan, gây xơ vữa động mạch gây bệnh tim, não. Sản phẩm chuyển hóa như khói bếp thiếu oxy có nhiều độc hại, trong đó thủ phạm chính là axit lactic, sản phẩm chuyển hóa yếm khi ở tế bào, nguyên nhân gây mọi bệnh theo Otto Warburg.
Sau một đêm ngủ được nghỉ ngơi, lẽ ra người ta khỏe hơn, nhưng có người, nhất là người cao tuổi, lại hay đau chỗ khớp này, khớp kia. Nguyên nhân chính là do các khớp, khi bị thoái hóa sẽ nhạy cảm hơn với thời tiết; cơ thể lại có cơ chế tự bảo vệ, cơ sẽ co lại. Chính vậy đã làm cho dòng máu kém lưu thông, làm tế bào thiếu oy gây hô hâp yếm khí sinh lactic, gây đau. Đó cũng chính là một tình trạng cụ thể của “bất thông tất thống”.
Vì vậy chữa trị khớp phải làm làm mọi cách để lưu thông khí huyết, như xoa bóp, chườm nóng; châm cứu, bấm huyệt để kích thích sự dẫn truyền thần kinh; uống thuốc, sử dụng thực phẩm chức năng, kết hợp ăn uống cung cấp dinh dưỡng tốt cho khớp; vận động phù hợp: tập thể dục, thở sâu, khí công, Yoga.
***
Khoa học là mênh mông, trên đây chỉ là phần rất nhỏ tôi tìm hiểu được. Không chỉ lý thuyết suông mà tôi còn trải nghiệm, áp dụng và có những kết quả.
Tôi đã bị bệnh khớp từ rất lâu rồi, có lúc rất đau, tôi đã áp dụng chỉ một phần những điều trên thôi, nhưng chỉ từ 3-5 ngày là hết đau. Đến nay tôi vận động gần như bình thường.

21-9-2025
ĐÔNG LA

Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2025

ĐẶNG THÁI HUYỀN CÓ THỂ LÀM PHIM “NỖI BUỒN CHIẾN TRANH” KHÔNG?

 ĐẶNG THÁI HUYỀN CÓ THỂ LÀM PHIM “NỖI BUỒN CHIẾN TRANH” KHÔNG?




Trong tình trạng văn chương, văn hóa, phim ảnh, nghệ thuật có những chuyện nhố nhăng, Phim “Mưa đỏ” lấy được nước mắt người trong cuộc (các CCB), nhiều người xem, doanh thu cao nhất lịch sử phòng vé, là một thành công không dễ có được. Nhưng giá trị nghệ thuật, chuyện sáng tác, để có được một tác phẩm toàn bích như một viên ngọc không tì vết là điều còn khó khăn hơn nhiều. Nó không chỉ phụ thuộc vào trình độ, vốn sống, tài năng của tác giả mà còn phụ thuộc vào tâm, đức của tác giả. Tôi viết về “Mưa đỏ” với tinh thần ấy, muốn Đạo diễn Đặng Thái Huyền và tất cả các nhà sáng tác ở các lĩnh vực khác nhau có tác phẩm toàn bích hơn.
***
Đạo diễn Đặng Thái Huyền sinh năm 1980, về tuổi là hàng con, cháu tôi (hơn con trai tôi 5 tuổi), là Thượng tá Quân đội nhân dân Việt Nam, Phó Giám đốc phụ trách Nghệ thuật của Hãng Điện ảnh Quân đội nhân dân, là Nghệ sĩ ưu tú, và đã được nhiều giải thưởng về phim ảnh. Như vậy cô là một người rất thành công, thành đạt, rất đáng nể.
Nhưng theo Triết học Mác, “tồn tại xã hội quyết định ý thức xã hội”, tôi cứ băn khoăn là Đặng Thái Huyền có quan điểm nghệ thuật thế nào khi sống trong một không gian văn chương, văn hóa, nghệ thuật hiện tại mà GS Trần Thanh Đạm, nguyên là Hiệu trưởng Trường ĐHSP TPHCM, cho là “trắng đen lẫn lộn thiện ác bất minh”; và trong tình trạng dạy, học môn văn tôi từng viết có những thầy cỡ GS mà “mất dạy”, tất sẽ đào tạo ra “lũ học trò dốt nát”! Và đặc biệt, trong lĩnh vực văn chương, nhất là phản ánh lịch sử, đã có khuynh hướng “xôi thịt hóa”!
***
Nguyễn Huy Thiệp đã được Giải thưởng Nhà nước, trong những ngày cả nước mừng Lễ Quốc khánh, tôi thấy cuốn “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh vẫn được ca ngợi hết lời trên VTV và trên Vnexpress.
Nhưng thực tế, Nguyễn Huy Thiệp viết truyện ngắn về lịch sử, “Phẩm tiết”, từng góp phần làm Trần Độ, Nguyên Ngọc mất chức. Bởi truyện của Thiệp đã cho Vua Quang Trung như du côn, giặc cỏ, Nguyễn Ánh mới là “nòi vương giả”. Tác phẩm như sự rửa mặt cho sự xâm lược VN của Pháp, nên Thiệp một lần khoe trên báo đàng hoàng, là được in 14 đầu sách bên Pháp, được trả nhuận bút khoảng 80.000 “đô”. GS Trần Đình Sử như noi gương NHT, cho Gia Long là “vị vua vĩ đại bậc nhất”.


Như vậy, hai “cháu ngoan Bác Hồ” Thiệp và Sử đã quên mất tiêu lời Bác dạy, tức đã mất dạy, bởi Bác Hồ từng làm thơ cho Nguyễn Ánh “cõng rắn cắn gà, rước voi về giày mả tổ”:
“Nay ta mất nước thế này
Cũng vì vua Nguyễn rước Tây vào nhà
Khác gì cõng rắn cắn gà
Rước voi giày mả, thiệt là ngu si”.
Nhà văn Hồ Phương đã cho Nguyễn Huy Thiệp có “cái nhìn xã hội thiên về đen tối”; “Về quan hệ văn - sử… Có người nói… cũng có thể có một Quang Trung trong văn học với tính cách ngược lại… đó là một kiểu ngụy biện, và… chưa hiểu biết đầy đủ về văn học” (Đi tìm Nguyễn Huy Thiệp, tr. 452). Nhà Phê bình Đỗ Văn Khang: “Đặc biệt cái tâm mà không sáng thì không thể làm văn được”(tr. 242). Nhà Văn Mai Ngữ cho Nguyễn Huy Thiệp: “đã lăng nhục cha ông, tổ tiên mình” (tr. 426).
Dù vậy, đến năm 2022, Hội Nhà Văn VN dưới trào Hữu Thỉnh đã đề cử thành công Nguyễn Huy Thiệp được Nhà nước trao “Giải thưởng Nhà nước”. Vậy Nhà nước CHXHCNVN đã trao giải cho một người từng phỉ nhổ vào cuộc Kháng chiến bảo vệ nền Độc lập và Chủ quyển của Nhà nước ấy. Cụ thể, Nhà Lý luận Phê bình Nguyễn Văn Lưu, nguyên Giám đốc NXB Văn học, viết: “Tôi đã chứng kiến, cùng với Trần Đăng Khoa, tại Thụy Điển vào ngày cuối tháng 10-2003, NHT nói: “thế hệ tôi nôn mửa vào cuộc chiến tranh giải phóng”, để trả lời câu hỏi của bà Lima”. Trần Đăng Khoa đã viết chuyện này trên TC Văn nghệ Quân đội số 596, 4-2004.
***
Trường hợp thứ hai là, khi cả nước tưng bừng mừng lễ Quốc khánh 2-9, chương trình về văn chương nghệ thuật trên VTV lại ca ngợi “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh. Cuốn sách đã cho cuộc Kháng chiến bảo vệ nền Độc lập được tuyên ngôn trong ngày Quốc khánh đó là “nỗi buồn”; nhân vật “con” đi bộ đội tham gia cuộc Kháng chiến đó thì cha dặn ý “người ta sinh ra là để sống chứ đừng ngu mà chết vì lý tưởng”. Trên Vnexpress cũng đã đăng bài tâng bốc “Nỗi buồn chiến tranh: “Tượng đài văn học 'Nỗi buồn chiến tranh'”của Khánh Linh.
Nhưng sự thật là sau khi cuốn “Thân phận tình yêu” (tên khác của “Nỗi buồn chiến tranh”) được Hội Nhà Văn VN trao giải năm 1991, trước sự phản đối dữ dội của dư luận, những người đã xét duyệt, trao giải như Vũ Tú Nam, Tổng thư ký Hội Nhà Văn VN (như Chủ tịch bây giờ), Nguyễn Khải, Nguyễn Quang Sáng đã thừa nhận là trao giải sai. Ban Chấp hành Hội Nhà văn khóa IV phải đọc bản tự phê bình trong Báo cáo trước Đại hội lần thứ V, đã in trên Báo Công an Tp HCM, số 478, ngày 13-9-1995.
Cụ thể, Nhà văn Nguyễn Quang Sáng nói: “tác giả sẽ phản lại đồng đội mình, tả họ như là hy sinh vô ích” (Báo Công an thành phố Hồ Chí Minh, Tp. HCM (13-9-1995). Nhà Văn Nguyễn Khải nói: “… Sau khi giải thưởng được công bố, sự phản ứng của dư luận bạn đọc là tức thì… Nhiều bạn bè trong quân đội đã gặp tôi để bày tỏ sự phản đối … Hội Nhà văn lại tuyên dương một cuốn sách viết về chiến tranh với một tâm trạng và cách nhìn của một người bi quan … Các anh ấy có quyền hỏi chúng tôi: Vậy chúng tôi là những người như thế nào? Chúng tôi muốn gì? (Nguồn: Công an thành phố Hồ Chí Minh, Tp.HCM (20-9-1995). Nhà văn Vũ Tú Nam: “… Sự mơ hồ của tác giả giữa chiến tranh chính nghĩa và phi nghĩa … cái nhìn u ám của anh (tác giả) đã khiến cuốn sách phản ánh méo mó cuộc chiến đấu thiêng liêng của dân tộc… Sự phê phán của công luận sau đó là chính đáng…”
(Trích từ tập tài liệu “Đời sống văn nghệ thời đầu đổi mới” do Lại Nguyên Ân và Nguyễn Thị Bình cùng một số sinh viên, nghiên cứu sinh thực hiện cuối năm 2006).
Nhưng Hội Nhà Văn VN dưới trào Hữu Thỉnh, 2016, đã đề cử “Nỗi buồn chiến tranh” Giải thưởng Nhà nước, cứ như HNV không phải thuộc Nhà nước CHXHCNVN như thời Vú Tú Nam lãnh đạo mà thuộc một nước khác, với cái nhìn ngược lại về giá trị văn chương phản ánh lịch sử, bất chấp sự xuyên tạc sự thật, bôi đen Đội quân Giải phóng anh hùng, lật sử, nhìn cuộc Kháng chiến của VN theo cách nhìn của Mỹ.
Theo Nông Hồng Diệu
http://www.tienphong.vn/van.../noi-buon-bao-ninh-1028316.tpo, khi “Nỗi buồn chiến tranh” bị loại, Chủ tịch HNV VN Hữu Thỉnh đã “buồn vô cùng”, nói: “Tôi đã bảo vệ Bảo Ninh, lí giải, thuyết phục về trường hợp này, thậm chí cãi nhau ở hành lang, hết mức rồi, đành chịu”. Như vậy, Hữu Thỉnh đã phản lại đồng đội, phản lại chính thơ mình, như từng viết trong bài “5 anh em trên một chiếc xe tăng”, bài mà Doãn Nho đã phổ nhạc thành bài hát nổi tiếng, viết các chiến sĩ xe tăng “Trước quân thù lòng chỉ biết có tiến công”. Bởi Bảo Ninh, với cách nhìn của một kẻ bệnh hoạn, đã viết bộ đội chiến đấu như điên dại, khát máu, như súc vật thế này: “Tôi (nhân vật chính) như sẵn sàng nhập thân trở lại với cảnh lửa, cảnh máu, những cảnh chém giết cuồng dại, méo xệch tâm hồn và nhân dạng. Thói hiếu sát. Máu hung tàn. Tâm lý thú rừng. Ý chí tối tăm và lòng dạ gỗ đá”.
Dù vậy, có những GS Văn chương vẫn ca ngợi “Nỗi buồn chiến tranh”, như Trần Đăng Suyền, Trần Đình Sử, v.v… Tôi đã dám viết họ là “bọn GS văn mất dạy” khi ca ngợi Bảo Ninh, vì họ không ghi nhớ lời cha ông dạy “chân, thiện, mỹ” là giá trị cốt lõi của văn chương. Chính Bảo Ninh trên Báo Đất việt online từng nói mình viết không đúng sự thật, tức đã xuyên tạc sự thật. GSTS Nguyễn Cảnh Toàn trên facebook, với tư cách là người từng cùng nhập ngũ, cùng đơn vị với Hoàng Ấu Phương (tên thật Bảo Ninh), đã cho biết Bảo Ninh viết “rất rất nhiều sự việc bịa đặt, sai sự thật” về đồng đội của mình”
***
Trước “Nỗi buồn chiến tranh” của BN được VTV, Vnexpress ca ngợi trong dịp Quốc khánh 2-9-2025, có sự kiện đương kim Chủ tịch Hội Nhà Văn VN Nguyễn Quang Thiều xuất bản tập thơ “Lò mổ”, được nhiều báo giấy, báo mạng đồng loạt ca ngợi. Có điều, họ như mất trí, đọc mà không hiểu gì, bởi như tôi viết: “Mồm thằng Thiều luôn ngậm đầy thịt mà lại cho mổ bò là tội ác như sát nhân, đúng là xạo”. Đặc biệt, Chương 9, Thiều tả đôi nam nữ nằm khỏa thân trên giường trò chuyện, nhân vật “Nàng” thấy cuộc sống trên quê hương đất nước như “sự giam cầm. Sao chúng ta không ra đi?” “Chàng” nói về “Một bến bờ xa xôi. Một ngôi nhà xa xôi”. Đặc biệt, “nàng” nói:
“Chúng ta không thể yêu nhau giữa những con ruồi”; “Bầy ruồi đang bu kín chúng ta”; “chúng muốn em mang thai cho chúng”, v.v… Chỉ có người mới làm cho người mang thai. Sao ruồi lại có thể làm người “mang thai”? Vậy ruồi trong thơ Thiều chính là con người, tức Thiều đã ám chỉ đồng loại, người dân trên quê hương, đất nước mình như ruồi nhặng! Thật láo xược hết mức! Vậy mà đám Nguyễn Việt Chiến, Mai Văn Phấn, Hoàng Hưng, v.v… đã bu vào tập thơ “Lò mổ” giống như những con ruồi trong thơ Thiều, tâng bốc Thiều!
***
Về quan điểm văn chương của Nguyễn Quang Thiều, Thiều đã tâng bốc “Nỗi buồn chiến tranh” là “Chạm vào mẫu số chung nhân loại”. Đặc biệt với Nguyễn Huy Thiệp, Thiều cũng tâng bốc là “Nhà văn tìm đạo cho dân”, trong khi văn NHT có nhiều chuyện bất nhân, phi luân. Như trong truyện ngắn “Tướng về hưu” có chi tiết cho việc BS phụ sản mang xác thai nhi về nấu cho chó, lợn ăn là “chẳng quan trọng gì”; có truyện Thiệp tả những gương mặt nông dân: “Chẳng có khuôn mặt nào đáng là mặt người. Mặt nào trông cũng thú vật, đầy nhục cảm, không đểu cáng, dối trá thì cũng nhăn nhúm đau khổ”; tả một người đàn ông: “Lão già bị liệt, hai chân teo lại, lông chân như lông lợn”, “Tôi rùng mình vì trông thấy khuôn mặt ông ta: mặt đen và tái như da ở bìu dái, lông mày rậm, răng vẩu mà vàng như răng chó”; về chuyện loạn luân, chuyện bố chồng bắc ghế nhìn trộm cô con dâu tắm, Nguyễn Huy Thiệp biện minh: “Đàn ông chẳng nên xấu hổ vì có con b.”.
Với cách nhìn văn chương ấy, Nguyễn Quang Thiều từng nhận mình có con mắt trâu (Dạ Thảo Phương tả “mắt anh Thiều như hai cái chén tống”) là đúng thật!
***
Trước khi dựng phim “Mưa đỏ” theo kịch bản của Chu Lai, xem trên Wikipedia, Đặng Thái Huyền từng dựng phim mấy lần từ tác phẩm của Sương Nguyệt Minh. Sương Nguyệt Minh từng làm thân với tôi, vào Tp HCM gọi, tôi đã rủ đi ăn Cháo vịt Thanh Đa. Nhưng sau đó tôi có phần e ngại về Sương Nguyệt Minh.
Trong HỘI NGHỊ LÝ LUẬN PHÊ BÌNH, Hội Nhà Văn VN, 2016, Sương Nguyệt Minh đã lên diễn đàn phản bác Nguyễn Văn Lưu phê phán cuốn tiểu thuyết của mình, và bắt chước Phạm Xuân Nguyên, cho Nguyễn Văn Lưu là “phê bình chỉ điểm”. Tôi đã viết, anh Lưu chỉ điểm cho bọn phản động thì không phải rồi, vậy chỉ có thể là “chỉ điểm” cho Đảng, cho Nhà nước! Nhưng Sương Nguyệt Minh cũng đại tá, đại tiếc, là nhà văn của Đảng, ăn “lộc” của chế độ, sao Minh lại nói Đảng của mình như bọn cai trị vậy. Vậy thì sai toét còn gì, còn cho chống Đảng là đúng thì hãy trả hết danh, lộc về rừng mà kháng chiến đi!
***
Vậy sống trong một không gian Văn chương Nghệ thuật như vậy, nếu Đạo diễn Đặng Thái Huyền cũng thần tượng văn chương của Nguyễn Huy Thiệp, Bảo Ninh, Nguyễn Quang Thiều, đặc biệt là cuốn “Nỗi buồn chiến tranh” cũng viết về giai đoạn lịch sử như “Mưa đỏ”, thân thiết với Sương Nguyệt Minh, thì có ảnh hưởng đến quan điểm sáng tác khi làm đạo diễn phim “Mưa đỏ” không?
Từ khi Nguyên Ngọc phất cờ đổi mới “lộn ngược” văn chương, với những ngọn cờ Bảo Ninh, Nguyễn Huy Thiệp viết theo khuynh hướng đó đã được “ăn” nhiều “đô”, đã khiến không ít người sáng tác noi theo hai bậc đàn anh. Trước viết ta tốt thì giờ viết ta xấu; trước viết toàn chiến thắng thì giờ chỉ viết thất bại. Nguyễn Huy Cường viết phim “Mưa đỏ” chỉ “thiên về mất mát. Đau thương”; “Trong cả cuộc chiến giải phóng tỉnh Quảng Trị , quân ta đã có những chiến thắng lừng lẫy… nhưng hầu như bộ phim “quên” chi tiết này”. GS Nguyễn Cảnh Toàn, một CCB Thành Cổ Quảng trị,19-8, trên fb viết:
“Đêm qua anh xem “Mưa Đỏ” rồi… Là người trực tiếp chiến đấu ở mặt trận rất ác liệt nhưng xem phim “Mưa Đỏ” anh thấy nó nặng nề quá… “Mùi có cháy” anh vẫn thích hơn: không gian rộng hơn trải dài từ Bắc đến Nam từ khi bọn anh nhập ngũ huấn luyện cho đến khi bước vào cửa tử là thành cổ Quảng Trị.
Có chết chóc đau thương nhưng không bi lụy”.
Vậy Đặng Thái Huyền có bị ảnh hưởng bởi khuynh hướng “đổi mới” của Nguyên Ngọc không?
***
Người làm phim hay dựa vào tác phẩm văn chương nổi tiếng làm phim. “Tướng về hưu” cũng đã được dựng phim, riêng tôi Truyện ngắn “Bài toán” được đăng trên Văn nghệ (HNVVN) được Mục Bạn đọc cho là “hay nhất” cũng được ĐD Đỗ Chí Hướng dựa vào dựng thành Phim “Hoa Trạng Nguyên”. Phim dựa theo tác phẩm nổi tiếng dễ nổi tiếng nhưng có thành công về nghệ thuật và đạt được giá trị đích thực không thì chưa chắc. Giả sử Đặng Thái Huyền dựng “Nỗi buồn chiến tranh” chắc chắn sẽ nổi tiếng hơn làm phim “Mưa đỏ”, rất có thể được Mỹ trao Giải Oscar như từng trao giải Văn cho Bảo Ninh khoảng 40.000 “đô”, tương lai còn có thể được cả Nobel. Nhưng các giải thưởng ấy, như Giải Nobel Hòa bình của Goocbachov, chắc chắn sẽ bị người có lương tri muôn đời nguyền rủa!

19-9-2025
ĐÔNG LA