Thứ Tư, 2 tháng 10, 2024

LÊ VĂN DUYỆT CÓ BỊ OAN?

 LÊ VĂN DUYỆT CÓ BỊ OAN?


Trong cái video về “bẫy góc nhìn hẹp”, Trần Vũ Anh đã rất ấu trĩ và sai lầm khi nói: “Thế nhưng bài đăng trong hình chỉ khoét vào một đoạn ân oán giữa Lê Văn Duyệt và Vua Minh Mạng để phủ nhận vai trò lịch sử của ông”. Trần Vũ Anh chỉ là một chú bé, lời nói ít trọng lượng, lên mạng tìm hiểu chút, tôi ngạc nhiên khi thấy trên https://cand.com.vn/, 24/03/2008, có bài “Bi kịch của tả quân Lê Văn Duyệt triều Nguyễn” của Nguyễn Hồng Lam, có đoạn viết :
“Bức tượng Lê Văn Duyệt vừa khánh thành được đúc bằng đồng, cao 2,7m, nặng 2,8 tấn, do nhà điêu khắc Phạm Văn Hạng thực hiện. Tượng mô tả ông theo đúng chân dung được vẽ trên tờ giấy bạc của miền Nam trước 1975. Trong đó, Đức Tả quân là người có khuôn mặt sáng, nhân từ, cái nhìn thấu thị… ông là một võ tướng, sự nghiệp gắn với những võ công hiển hách… là một bậc kỳ tài quân sự. Ông đã theo phò Nguyễn Ánh … lập nhiều công lao hãn mã trong việc đánh đuổi nhà Tây Sơn… Là một người có tấm lòng cởi mở, khoan hòa, Lê Văn Duyệt đã sớm nhìn ra lòng dạ hẹp hòi và đầu óc thiển cận, cố chấp của Nguyễn Phúc Đảm (Vua Minh Mạng sau này), người được Gia Long ưu ái tuyên chọn, từ đầu đã tỏ ra không phục… Năm 1820, Minh Mạng lên ngôi. Là khai quốc công thần, Tả quân Lê Văn Duyệt từng được Gia Long cho hưởng nhiều đặc ân, trong đó có hai đặc ân "nhập triều bất bái" và "tiền trảm hậu tấu". Vì vậy sau này, ông dứt khoát không chịu lạy vua Minh Mạng …
Tuy hận nhưng (Vua) không thể đường đột biếm chức hay hặc tội vị trọng thần …sau khi Lê Văn Duyệt mất vào đêm 30/7/1832 … Lê Văn Khôi đã … dấy binh làm loạn… mãi đến năm 1835, quân thảo phạt mới chiếm được thành Phiên An… Lê Văn Duyệt, dù chết đã từ lâu vẫn không tránh được liên lụy, vẫn bị Minh Mạng trả thù.
Lê Văn Duyệt… đã có những lúc hàm oan bị lịch sử xem như những tội đồ, gây ra những cuộc tranh cãi học thuật hàng thập kỷ… Nhưng lòng dân công tâm, đền thờ ông … vẫn được dựng nhiều nơi. Lịch sử phức tạp có thể mang những định kiến chủ quan và sai lầm, nhưng lòng dân thì luôn sáng suốt và giản dị: ai thương dân, đó là người yêu nước… vẫn luôn được nhân dân xem như những bậc anh hùng”.
***
Nguyễn Hồng Lam viết Lê Văn Duyệt “nhân từ” xem chừng hơi buồn cười, bởi có tài liệu ghi: “Lê Văn Duyệt … khi hành quân ai hơi lui là đem chém ngay, không rộng tha ai. Mỗi khi thắng trận giết hết giặc, nói rằng để làm lễ tế Tống Viết Phước. Nguyễn Ánh lo Duyệt giết hại quá, dụ răn Duyệt”; “Tính tình Lê Văn Duyệt nghiêm khắc, tướng sĩ dưới quyền không ai dám nhìn mặt, quan chức đồng liêu cũng sợ sệt…” ( Đại Nam liệt truyện, tập 2, NXB Thuận Hóa); Rồi: “Năm 1823, sứ giả Miến Điện là Gibson được vua Ava phái đến Việt Nam để thiết lập ngoại giao nhằm cô lập Xiêm. Sứ đoàn được Lê Văn Duyệt tiếp đón tại Gia Định… Trong dịp này, Gibson đặc biệt chú ý tới hình thức hành hình tội phạm bằng cách cho voi giày, được quan Tổng trấn sử dụng thường xuyên. Gibson đánh giá quan Tổng trấn là người cực kỳ hà khắc và chuyên quyền”. (Sách trên).
Việc cho Lê Văn Duyệt là “một bậc kỳ tài quân sự” xem chừng cũng không phải. Nếu tài thật, Lê Văn Duyệt phải giúp Nguyễn Ánh đánh thắng Nguyễn Huệ, không bị thua chạy, không phải nhục nhã cùng Nguyễn Ánh sang cầu cạnh quân Xiêm, rồi nhờ quân Pháp, mang trọng tội rước giặc vào nhà. Còn “những võ công hiển hách”; “lập nhiều công lao hãn mã trong việc đánh đuổi nhà Tây Sơn” của Lê Văn Duyệt khi đối thủ là Vua Quang Toản chỉ là một chú bé thì chiến công cũng không được hiển hách cho lắm.
***
Nguyễn Hồng Lam thật bậy bạ và sai trái khi viết: “Lê Văn Duyệt đã sớm nhìn ra lòng dạ hẹp hòi và đầu óc thiển cận, cố chấp của Nguyễn Phúc Đảm (Vua Minh Mạng sau này)”. Bởi trong bộ Quốc Triều chính biên toát yếu (Cao Xuân Dục chủ biên), sử thần nhà Nguyễn đã ca ngợi vua Minh Mạng như sau:
“Đức Thánh tổ ta thiên tư là bậc thượng thánh… Võ oai vang đến nước Xiêm, nước Lào… Vả lại lúc vạn cơ thong thả, lưu ý về việc văn chương… Ngài thiệt là bậc Đại thánh… mở lối trị văn minh ngàn muôn đời cho nước Đại Nam ta. Tốt thay! Thạnh thay!” (Quốc triều chính biên toát yếu).
Sử thần Nhà Nguyễn tất phải ca ngợi vua, nhưng so sánh với thực tế thì không phải là chuyện bịa đặt.
Sử gia Trần Trọng Kim trong Việt Nam sử lược có nhận xét khách quan hơn:
“Trong đời vua Thánh Tổ làm vua, pháp luật, chế độ, điều gì cũng sửa sang lại cả, làm thành một nước có cương kỷ…
Vậy cứ bình tĩnh mà xét, thì chính trị của ngài tuy có nhiều điều hay, nhưng cũng có nhiều điều dở; ngài biết cương mà không biết nhu, … nói rằng ngài là một ông anh quân thì khí quá, mà nói rằng ngài là ông bạo quân thì không công bằng. Dẫu thế nào mặc lòng, ngài là một ông vua thông minh, có quả cảm, hết lòng lo việc nước, tưởng về bản triều nhà Nguyễn chưa có ông vua nào làm được nhiều công việc hơn ngài vậy”.
Nếu đối chiếu với sự thật thì Nguyễn Hồng Lam viết Vua Minh Mạng “lòng dạ hẹp hòi và đầu óc thiển cận, cố chấp”là đã viết ngược.
***
Vì năm 1820, khi Vua Gia Long chết, chính Vua Minh Mạng đã cho Lê Văn Duyệt trở lại làm tổng trấn Gia Định thành. Khi Lê Chất (Tổng trấn Bắc Thành) và Lê Văn Duyệt (Tổng trấn Gia Định Thành) cùng vào Huế chầu, cả hai bàn nhau rằng họ là kẻ võ biền ít học, nay thời bình nên xin từ chức. Minh Mạng không cho.
Phải là vị vua bao dung, vị tha, mới làm được vậy. Bởi những vị vua mới lên ngôi, có toàn quyền, thường loại hết nhữngngười không ủng hộ mình, thậm chí như bên Tàu, để giữ ngôi họ còn giết luôn cả công thần có thế lực. Như Hàn Tín từng phá Hạng Võ cho Lưu Bang, nếu Lưu Bang không chấp thuận, Lã Hậu không dám giết Hàn Tín.
Vua Minh Mạng đã trao quyền tổng trấn Gia Định thành cho Lê Văn Duyệt như thả hổ về rừng, như trao lãnh địa cho lãnh chúa. Không chỉ vậy, khi mới lên ngôi, gọi là quốc hiếu, cấm việc tang lễ, nhưng cha Lê Văn Duyệt qua đời, Vua Minh Mạng đã đặc cách cho Lê Văn Duyệt để tang cha, phong cho cha hàm Đô thống chế nhất phẩm; năm thứ 3 (1822), đặc cách tặng mẹ Lê Văn Duyệt làm nhất phẩm phu nhân; năm thứ 6 (1825), cho vợ Duyệt là Đỗ Thị Phẩn 1000 quan tiền. Năm 1824, Vua Minh Mạng cho Lê Văn Yên (Kiêu kỵ đô úy, con nối dõi Duyệt) làm Phò mã đô úy, lấy Trưởng công chúa thứ 10 là Ngọc Ngôn.
***
Nguyễn Hồng Lam viết Lê Văn Duyệt bị “hàm oan” do “Lịch sử phức tạp có thể mang những định kiến chủ quan và sai lầm” thì Nguyễn Hồng Lam đã không chỉ cho Vua Minh Mạng mà còn cho cả Bác Hồ và Lịch sử Cách mạng của nước ta là “sai lầm”!
***
Sự thật, khi Vua Gia Long qua đời, Lê Văn Duyệt bất phục vua Minh Mạng, đi ngược chính sách của Vua Minh Mạng lấy nho học làm nền tảng, Lê Văn Duyệt lại thân thiện với Pháp, Anh. Lê Văn Duyệt muốn hậu duệ của Hoàng tử Cảnh lên ngôi để dễ bề thao túng nhưng ý không thành.
Khi Vua Minh Mạng cử Nguyễn Văn Quế và Bạch Xuân Nghiêm vào Nam nhậm chức Tổng đốc và Bố chính một tỉnh mới chia tách, Lê Văn Duyệt đã từ chối, không tuân lệnh vua. Năm 1830, Lê Văn Duyệt cho sửa sang gia cố thành Qui trở nên kiên cố còn hơn cả Kinh thành Huế. Vua Minh Mạng cho rằng để phòng giặc Xiêm thì về đường bể phải phòng ở Hà Tiên, về đường bộ phải phòng ở Chân Lạp. Lê Văn Duyệt gia cố Thành Qui như thế là phòng triều đình chứ không phải phòng ngoại họa! Vì vậy Vua Minh Mạng đã cho rằng Lê Văn Duyệt "kháng mệnh triều đình, tóm thâu quyền lực, âm mưu cát cứ nuôi mầm phản loạn".
Khi Po Klan Thu từ trần vào năm 1828, vua Minh Mạng tìm cách đưa người trung thành với mình lên làm quốc vương Champa, Lê Văn Duyệt lại quyết định giao quyền cho Po Phaok The. Nên khi Po Phaok The lên ngôi, Champa không thần phục triều đình Huế mà gửi triều cống cho tổng trấn Gia Định Thành Lê Văn Duyệt. Nếu Lê Văn Duyệt còn trẻ, đất nước có thể có nguy cơ bị chia cắt, lại xảy ra thời Nguyễn-Lê phân tranh.
Như vậy Lê Văn Duyệt đã nhiều lần lạm quyền, làm sai, hoặc chống lệnh Vua, tức phạm tội khi quân, một tội nặng nhất theo luật thời phong kiến. Nhưng Vua Minh Mạng vẫn để yên.
Chỉ khi Lê Văn Duyệt mất vào năm 1832, quân của Lê Văn Duyệt là Lê Văn Khôi phản loạn, Vua Minh Mạng mới trị tội Lê Văn Duyệt.
***
Lê Văn Khôi là một người ở Cao Bằng đã khởi binh chống Nhà Nguyễn, bị đuổi đánh, thua chạy vào Thanh Hóa, đã gặp Lê Văn Duyệt. Lê Văn Duyệt không chỉ thu nhận Lê Văn Khôi mà còn thu nạp hết những người làm phản, một hành động nuôi mầm hoạ cho triều đình. Quả thực, khi Lê Văn Duyệt mất, Lê Văn Khôi đã tập hợp thuộc hạ làm loạn, tràn vào dinh Bố chính giết chết Bạch Xuân Nghiêm, rồi giết luôn Nguyễn Văn Quế. Triều đình đã đánh dẹp. Sau vài tháng, Lê Văn Khôi yếu thế, đã cầu viện Vua Xiêm. Quân Xiêm đã chia 5 đạo, đường thủy thì qua ngả Vịnh Thái Lan, đường bộ thì qua đất Chân Lạp, tiến đánh Gia Định. Mãi đến năm 1835, quân triều đình mới dẹp được cuộc phản loạn.
Chính vì vậy, hoàn toàn không phải như bọn nhìn lịch sử bằng con mắt thiển cận, không có lương tri, đã cho Vua Minh Mạng vì tư thù cá nhân mà vu oan cho Lê Văn Duyệt. Sự thật, sau khi triều đình dẹp xong cuộc phản loạn bởi quân của Lê Văn Duyệt, Phan Bá Đạt ở Đô sát Viện đã dâng sớ kể tội Lê Văn Duyệt, Vua Minh Mạng đã chỉ dụ cho nội các gồm Hà Văn Quyền, Nguyễn Tri Phương, Hoàng Quỳnh xét xử. Họ đã dâng sớ kể tội trạng của Lê Văn Duyệt có bảy tội nên trảm (chém), hai tội nên giảo (thắt cổ), một tội phải sung quân (tự tiện bắt biền binh đóng thuyền). Từ đó, Vua Minh Mạng mới cho xiềng xích mộ của Lê Văn Duyệt, phạt 100 trượng, và ra dụ có đoạn:
“Tội Lê Văn Duyệt nhổ từng cái tóc mà kể cũng không hết… cho Tổng đốc Gia Định đến chỗ mả hắn cuốc bỏ núm mộ san bằng mặt đất và khắc đá dựng bia ở trên viết to mấy chữ: "Quyền yêm Lê Văn Duyệt phục pháp xứ" (Chỗ này là nơi hoạn quan Lê Văn Duyệt chịu hình phạt).
Nhưng rồi Vua Thiệu Trị, sau khi lên ngôi vào năm 1841, đã có hai việc lớn làm trái với Vua cha Minh Mạng: đã bỏ đất Trấn Tây Thành, bỏ luôn phủ Quảng Biên và huyện Khai Biên; đã xoá tội và cho sửa sang, xây lại mộ phần của Lê Văn Duyệt.


Năm 1942, ngôi mộ đã được chính quyền Pháp mà Lê Văn Duyệt được coi là “một người bạn trung thành của người Pháp” và một ủy ban tôn giáo tu bổ, cải tạo kiên cố.
***
Như vậy, việc tôn vinh Lê Văn Duyệt là làm theo cách đánh giá của quân xâm lược Pháp. Cho việc kết tội Lê Văn Duyệt, người có đại công với Vua Gia Long, là sai lầm thì việc kết tội Vua Gia Long cũng sai. Nhưng Bác Hồ, người từng ra đi tìm đường cứu nước, lãnh đạo dân ta đánh đuổi Pháp xâm lược, khai sinh một nước VN mới độc lập, trong diễn ca ”Lịch sử nước ta”, Bác đã viết Vua Gia Long là: “cõng rắn cắn gà”, “rước voi giày mả”. Vậy theo Nguyễn Hồng Lam, Bác Hồ cũng sai lầm về lịch sử, Bác tìm đường cứu nước, đánh đuổi Pháp cũng là sai sao?

2-10-2024
ĐÔNG LA

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2024

GIẢI TRÍ Y HỌC CUỐI TUẦN: VÀI NÉT VỀ UNG THƯ, NGUYÊN NHÂN, TÁC DỤNG CỦA THỰC PHẨM

GIẢI TRÍ Y HỌC CUỐI TUẦN: VÀI NÉT VỀ UNG THƯ, NGUYÊN NHÂN, TÁC DỤNG CỦA THỰC PHẨM

Hôm nay cuối tuần lại “Giải trí Y học”. Bài trước viết về phát minh của Otto Warburg nguyên nhân ung thư là do thiếu oxy trong quá trình hô hấp tế bào, tạo ra môi trường axit. BS Phạm Quang Trung bình luận: “Có lẽ vào thời điểm 1931 trở về trước, lý thuyết Gen ung thư & đột biến Gen gây ung thư chưa phát triển, vì thế quan điểm về nguyên nhân, cơ chế, điều trị ung thư có những điểm khác ngày nay…”. Tôi trả lời: “Có lẽ không phải khác mà chưa đầy đủ bằng, còn "khác" là "sai" thì đã không được nghiên cứu, tranh luận. Thấy Trung có viết về "biểu sinh", tôi cũng đã viết về "Cancer epigenetics".
Tôi đã viết hơn 3 cuốn sách bằng tiếng Anh về ung thư, bài trước chỉ trích cái phần có tính độc đáo. Vậy hôm nay tra cứu thêm chút trên mạng, viết toàn diện hơn chút về ung thư và nguyên nhân ung thư, cùng lời giới thiệu cuốn sách tôi viết về khả năng góp phần ngăn chặn ung thư của thực phẩm.
28-9-2024
ĐÔNG LA
Ghi chép sớm nhất về căn bệnh ung thư vào khoảng năm 1600 trước Công nguyên tại Ai Cập. Hippocrates (khoảng 460 TCN - khoảng 370 TCN) đã mô tả căn bệnh này với từ Hy Lạp καρκίνος "karkinos" (có nghĩa là con "cua" hoặc "tôm càng") do khi cắt một khối u thấy "các tĩnh mạch kéo dài ở tất cả các phía như những cái chân của một con cua”. Celsus (khoảng 25 TCN - 50 SCN) dịch "karkinos" thành "cancer" trong tiếng Latinh, vẫn được dùng trong tiếng Anh đến ngày nay.
Với học thuyết tế bào , năm 1902, nhà di truyền học Theodor Boveri đề xuất rằng ung thư xuất hiện là từ những tế bào bị tổn thương, tạo những thay đổi, khiến cho tế bào phân chia mất kiểm soát thành ung thư. Tóm gọn là ung thư là một căn bệnh liên quan đến gen. Có hai nhóm lớn các gen: các gen sinh ung thư là gen thúc đẩy phân chia tế bào; Các gen ức chế khối u là gen ức chế sự phân chia tế bào.
Bình thường, vòng đời tế bào có sự chết tế bào được lập trình (programmed cell death - PCD) xảy ra trong các sinh vật đa bào, được gọi là Apoptosis. Trong tiếng Hy Lạp, chữ "apoptosis" có nghĩa rụng lá và cánh hoa, James Cormack sử dụng từ này trong y học. Các nghiên cứu chết rụng tế bào tăng mạnh từ đầu thập niên 1990. Các tế bào sống quá "hạn chết", sinh sôi nảy nở, là khả năng trở thành tế bào ung thư.
Gien p53 là gien khi tăng sẽ thúc đẩy quá trình chết rụng của tế bào ung thư. Sự điều tiết hoạt động của gien p53 bất thường sẽ dẫn đến quá trình chết rụng tế bào bị suy giảm, sẽ sinh ra khối u.
Khoảng 90–95% các bệnh ung thư là do các đột biến gen do các yếu tố môi trường và lối sống, do: Các chất hóa học; Chế độ dinh dưỡng và tập luyện; Phơi nhiễm; Bức xạ ; v.v… 5–10% bệnh ung thư còn lại là do các yếu tố di truyền.
***
Khoảng sau năm 2000, các nhà nghiên cứu, ngoài nguyên nhân đột biến gen gây ung thư, còn xác định nguyên nhân ung thư do các yếu tố ngoại di truyền (hoặc di truyền biểu sinh), là biến đổi chức năng của bộ gen mà không làm thay đổi trình tự nucleotide. Trong DNA, Cytosine và Adenine là hai bazơ có thể bị methyl hoá, mà methyl hoá sẽ kìm hãm sự phiên mã gien, dẫn đến sự im lặng của các gen. Bệnh ung thư, các gen ức chế khối u bị tăng methyl hóa (hypermethylated), ngược lại gen ung thư (oncogene) bị giảm methyl hóa (hypomethylated).
***
Quay lại chuyện phát minh của Otto Warburg nguyên nhân ung thư là do thiếu oxy trong quá trình hô hấp tế bào, tạo ra môi trường axit. DNA (deoxyribonucleic acid) là acid nucleic, là đại phân tử, có hai nhánh gắn với nhau bằng các liên kết hydro, rồi xoắn lại tạo thành chuỗi xoắn kép.




Khung xương của mạch DNA tạo nên từ các nhóm phosphat và phân tử đường 2-deoxyribose xen kẽ nhau, tạo thành liên kết phosphodieste. Liên kết este này sẽ bị thuỷ phân trong môi trường a xít, mà với DNA chính là sự đột biến. Vậy môi trường a xit của tế bào có thể được coi là tác động hoá học gây ra đột biến gien gây ung thư.
***
Thú vị là chủ yếu từ các công trình nghiên cứu từ Mỹ, bằng tiếng Anh, cho thấy rằng trái cây, rau và cây thuốc có chứa nhiều hoạt chất có tác dụng: chống đột biến gen gây ung thư, chống sự tạo mạch máu nuôi khối u, trung hòa môi trường axit gây ung thư, và hoàn nguyên biểu sinh để chống ung thư. Vì vậy tôi đã viết một quyển bằng tiếng Anh, đăng trên Amazon. Nói có vẻ “chém gió” nhưng làm được không dễ. Một phần phải chính xác về khoa học, một phần khó là tiếng Anh. Vừa viết phải chính xác, vừa viết buộc phải tham khảo tài liệu, nhưng Amazon nó duyệt, chỉ lặp lại một cụm từ là “đạo văn”, là bị loại ngay. Nhưng tôi đã làm được. Công việc bước đầu khá thuận lợi, bạn Chương giúp tôi chuyện bếp núc xuất bản lại về quê sống, làm tôi cụt hứng luôn.
Xin giới thiệu Lời giới thiệu cuốn sách
Bilingual
ENGLISH VERSION
Cancer Fighting Foods: Everything You Need To Know About The Main Effects And Properties Of Food In The Fight Against Cancer!
This book presents comprehensively the scientific basis of using food during meals to prevent and fight cancer. Fruits, vegetables and medicinal plants contain many active ingredients that have effects such as resistance to gene mutations, resistance to angiogenesis of cancer tumors, neutralizes the acidic environment of the cell that causes cancer, and epigenetic revertation to fight cancer.
The tumor must make lots of blood vessels to get nutrition. Anti-angiogenesis, to starve tumors, is a therapeutic revolution. Many fruits, vegetables, and medicinal plants also have anti-angiogenic properties. The book also presents the debate for nearly a century about the invention of Otto Warburg, who was awarded the Nobel Prize in 1931 for discovering that cancer was caused by a lack of oxygen during cellular respiration. This process is the fermentation of sugars, creating an acidic environment that causes cancer. Using a variety of foods can neutralize that acidic environment. Interestingly, we will see exercise, and practices such as Yoga, Qigong that increase the circulation of the body's air and blood can also prevent and fight cancer. If we know how to breathe properly, the air will be the most valuable medicine and not have to pay to buy. Modern science says that cancer is not only caused by mutations that change DNA sequences but also because of abnormal changes epigenetic, which are changes that do not change the DNA sequence. Epigenetic changes, which cause cancer, can be reversed with "epigenetic drugs" also found in the foods we eat every day.
Thank you so much for taking the time to check out my book. I know you're going to absolutely love it, and I can't wait to share my knowledge and experience with you on the inside! Why wait any longer? Don’t delay any more seconds, scroll back up; click the "BUY NOW WITH 1-CLICK"; button NOW and start fighting cancer TODAY
Tags: cancer fighting foods, cure cancer naturally, foods that fight cancer, food for cancer patient, anti cancer food, cancer free with food, anti cancer food book, healing cancer with food, cancer food diet, cancer killing foods, natures cancer fighting foods, the truth about cancer fighting foods, beating cancer with nutrition, food fighting cancer

BẢN TIẾNG VIỆT
Thực Phẩm Chống Ung Thư

Cuốn sách này trình bày toàn diện cơ sở khoa học của việc sử dụng thực phẩm để ngăn ngừa và chống ung thư. Trái cây, rau và cây thuốc có chứa nhiều hoạt chất có tác dụng như chống đột biến gen gây ung thư, chống sự tạo mạch máu nuôi khối u, trung hòa môi trường axit gây ung thư và hoàn nguyên biểu sinh để chống ung thư. Chống sự tạo mạch máu của khối u để bỏ đói nó là một cuộc cách mạng trị liệu. Nhiều loại trái cây, rau và cây thuốc cũng có đặc tính chống tạo mạch. Cuốn sách cũng trình bày cuộc tranh luận trong gần một thế kỷ về phát minh được giải Nobel của Otto Warburg vì phát hiện ung thư là do thiếu oxy trong quá trình hô hấp tế bào. Quá trình này tạo ra môi trường axit gây ung thư. Dùng nhiều loại thực phẩm có thể trung hòa môi trường axit đó. Thật thú vị, khi tập thể dục, luyện Yoga, Khí công làm tăng lưu thông khí huyết cũng có thể ngăn ngừa và chống ung thư. Nếu chúng ta biết cách thở đúng cách, không khí sẽ là liều thuốc quý giá nhất và không phải trả tiền để mua. Khoa học cũng cho biết ung thư không chỉ do các đột biến làm thay đổi trình tự DNA mà còn do những thay đổi bất thường về biểu sinh, đó là những thay đổi không làm thay đổi trình tự DNA. Thay đổi biểu sinh, gây ung thư, có thể được đảo ngược với "thuốc biểu sinh" cũng được tìm thấy trong các loại thực phẩm chúng ta ăn hàng ngày.
Tags: Thực phẩm chống ung thư, thực phẩm cho bệnh nhân ung thư , chiến thắng ung thư
28-9-2024
ĐÔNG LA

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2024

VÕ VĂN KIỆT VÀ NGUYỄN THỊ LIÊN HẰNG

 VÕ VĂN KIỆT VÀ NGUYỄN THỊ LIÊN HẰNG

Phải viết bài nữa mới rõ thêm chuyện Liên Hằng dùng câu của cố TT Võ Văn Kiệt hỏi ông Tô Lâm ở Mỹ.
***
Võ Văn Kiệt không chỉ là một cố Thủ tướng mà còn là một nhà cách mạng, đã tham gia cách mạng từ hồi trứng nước, chống ngoại xâm vì nền độc lập của Tổ quốc. Gia đình ông đã hy sinh rất lớn lao khi cả vợ và ba con ông đã bị chết vì bom đạn của Mỹ. Ông bằng tuổi cha tôi, tôi cũng học cùng khóa, cùng Trường Đại học Tổng hợp TPHCM với Võ Hiếu Dân, con gái ông. Dân học Sinh, tôi học Hóa, có một năm ăn cùng nhà ăn tại khu Đại học Thủ Đức. Ông có tính quảng giao, cởi mở, không cố chấp với những người thuộc chế độ cũ. Ông đã mời họ làm việc, sẵn sàng lắng nghe, sử dụng tri thức và kinh nghiệm của họ.
***
Nhưng viết về ông hôm nay phải khách quan. Thực tế Võ Văn Kiệt là một nhà chiến thuật chứ không phải chiến lược. Ông là người của những việc cụ thể, xuất phát từ thực tiễn chứ không phải là một nhà lý luận. Nhiều câu nói của ông rất được lòng quần chúng khiến ông đúng là một tấm gương của sự hòa hợp dân tộc. Nhưng về điều này ông đã có những câu nói “nổi tiếng” để cho những kẻ xấu lợi dụng, và mới đây, cô GS “con nít” Nguyễn Thị Liên Hằng cũng đã sử dụng để phỏng vấn TBT, CTN Tô Lâm ở Mỹ.
Nhân dịp 30 năm ngày đất nước thống nhất, ông đã trả lời báo Quốc Tế (vnexpress ngày 15/4/2005 đăng lại):
“Chiến thắng của chúng ta là vĩ đại, nhưng chúng ta cũng đã phải trả giá cho chiến thắng đó bằng cả nỗi đau và nhiều sự mất mát. Lịch sử đã đặt nhiều gia đình người dân miền Nam rơi vào hoàn cảnh có người thân vừa ở phía bên này, vừa ở phía bên kia, ngay cả họ hàng tôi cũng như vậy. Vì thế, một sự kiện liên quan đến chiến tranh khi nhắc lại, có hàng triệu người vui, mà cũng có hàng triệu người buồn. Đó là vết thương chung của dân tộc cần được giữ lành thay vì lại tiếp tục làm cho nó thêm rỉ máu”.
Câu “Vì thế, một sự kiện liên quan đến chiến tranh khi nhắc lại, có hàng triệu người vui, mà cũng có hàng triệu người buồn” của ông đã thành nổi tiếng nhưng xem chừng không ổn. Về chuyện “nhắc lại” thì nước nào trên thế giới cũng kỷ niệm những sự kiện lịch sử trọng đại của họ. Như Mỹ người ta cũng có ngày lễ kỷ niệm Ngày Độc Lập, 4 tháng 7, mà không sợ nước Anh buồn. Bởi phải có cuộc chiến chống lại “Mẫu quốc” Anh, Mỹ mới có được bản Tuyên ngôn Độc lập được ký năm 1776. Còn về nỗi buồn mất mát ở nước ta thì cả hai phía đều có, nhà tôi anh ruột tôi là bộ đội cũng hy sinh năm 1968. Nhưng xếp ngang nhau niềm vui chiến thắng với nỗi buồn thất bại thì rõ ràng là không đúng. Sự hoà hợp dân tộc phải dựa trên cơ sở người biết tha thứ, người biết nhận lỗi, chứ đúng sai không thể hòa cả làng. Sẽ phải viết lại lịch sử sai sự thật và trái đạo lý để chiều lòng “bên thua cuộc” sao? Biết giáo dục tinh thần yêu nước cho học sinh và cho cả người dân ra sao?
***
Với Nguyễn Thị Liên Hằng dù sinh sau chiến tranh, đã theo gia đình di tản, lớn lên ở Mỹ, nên đã được di truyền nguyên vẹn “nỗi hận mất nước”, nên trong cuộc phỏng vấn mới hỏi ông Tô Lâm như vậy.
Tiếc rằng Liên Hằng cũng như đa phần những người thuộc “Bên thua cuộc” đã không nhìn lịch sử bằng con mắt của tư duy mà chỉ nhìn bằng con mắt thịt, cảm tính, chỉ thích thấy, thích nghe những điều mình thích. Vì vậy Liên Hằng mới viết sách toàn là những điều sai sự thật.
Trên https://www.voatiengviet.com, 12/01/2013, viết:
“Theo Giáo sư Hằng, trên thực tế ông Hồ Chí Minh chỉ đóng vai trò biểu tượng trong khi ông Lê Duẩn mới là nhân vật ngự trị trên Đảng Cộng sản Việt Nam, và là kiến trúc sư, chiến lược gia cũng như người lãnh đạo các nỗ lực chiến tranh của miền Bắc…
Vẫn theo Giáo sư Liên Hằng thì cùng với cánh tay mặt của ông, là ông Lê Đức Thọ, ông Lê Duẩn cai trị chế độ miền Bắc với một bàn tay sắt, và coi ông HCM và Đại tướng Võ Nguyên Giáp, một người hùng cách mạng khác, là những đối thủ, là mối đe dọa lớn nhất đối với quyền hạn của ông ở Hà Nội.
Chính ông Lê Duẩn đã gạt ông Hồ Chí Minh và Tướng Giáp cùng với các ủng hộ viên sang một bên, trong khi làm hầu hết các quyết định quan trọng nhất trong cuộc chiến”.
***
Về điều này tôi đã viết chuyện Lê Kiên Thành ca ngợi là “Một người yêu Việt Nam” đối với Pierre Asslin, một người Canada, Giáo sư Lịch sử tại trường Đại học San diego, Mỹ, khi ông ta nói: "Tại sao Mỹ trong một thời gian rất dài vẫn nghĩ những người đề ra đường lối chiến tranh là ông Hồ Chí Minh và Đại tướng Võ Nguyên Giáp chứ không phải là các ông Lê Duẩn, Nguyễn Chí Thanh, Lê Đức Thọ…?"
Tôi chỉ cần chỉ ra vài chuyện dưới đây là đã thấy ông GS “yêu Việt Nam” của ông Lê Kiên Thành quá dốt rồi”. Vậy hôm nay nhắc lại để thấy cái cô Liên Hằng mang danh GS Lịch sử mà cũng quá dốt.
***
Trong cuộc Kháng chiến chống Mỹ, đỉnh cao của sự đối đầu Việt - Mỹ chính là trận “Điện Biên Phủ trên không” mà phía Mỹ gọi là Chiến dịch Linebacker II (từ 18 tháng 12 đến 30 tháng 12 năm 1972).
Trước hết, chiến thắng đó chính là kết quả của tầm nhìn xa trông rộng của Bác Hồ. 1967, Bác đã nói với Tướng Phùng Thế Tài, Phó Tổng tham mưu trưởng: “Sớm muộn gì, Mỹ cũng sẽ đưa B52 ra ném bom Hà Nội, rồi có thua nó mới chịu thua. Chú phải nhớ là trước khi thua ở Triều Tiên, đế quốc Mỹ đã hủy diệt Thủ đô Bình Nhưỡng. Chiến tranh ở Việt Nam, Mỹ nhất định thua, nhưng nó chỉ chịu thua trên bầu trời Hà Nội”. Trước đó, 1962, Bác cũng đã nói với ông Phùng Thế Tài: “B52 bay cao hơn 10 km mà trong tay chú chỉ có cao xạ thôi” và nói với ông Đặng Tính, Chính ủy Quân chủng Phòng không - Không quân nghiên cứu cách đánh B52. Ngày 7-2-1965, nhân dịp ông Kô-xư-ghin thăm nước ta, Bác đã yêu cầu Liên Xô giúp ta xây dựng lực lượng tên lửa phòng không. Cuối năm 1966, Mỹ bắt đầu dùng B52 đánh phá ác liệt vào Vĩnh Linh, Trung đoàn tên lửa 238 đã vào Quảng Bình để nghiên cứu cách đánh máy bay B52, tuân theo lời dạy của Bác: “Có vào hang cọp mới bắt được cọp”.



Nếu VN thất bại, chiến tranh tại VN có thể chấm dứt, nhưng kết quả sẽ theo ý Mỹ chứ hoàn toàn không có chuyện đất nước chúng ta sẽ hoà bình, thống nhất, rồi VN sánh vai các cường quốc khắp 5 châu như những ngày hôm nay.
Chúng ta đã chiến thắng trong cuộc đối đầu mà một tờ báo Mỹ đã gọi là cuộc "Chiến tranh điện tử” đó không chỉ bằng ý chí, bằng máu mà còn bằng cả trí thông minh tuyệt vời của cả dân tộc nữa.
Chiến thắng “Điên Biên Phủ trên không” cũng có liên quan đến Đại tướng Võ Nguyên Giáp, bởi từng có chuyện tố cáo Đại tướng “làm gián điệp cho LX”, mà “người chỉ đạo mạng lưới tình báo là Đại sứ LX tại VN là Sec-ba-cốp”. Trong bài về “TRẬN ĐIỆN BIÊN PHỦ TRÊN KHÔNG” tôi đã viết:
“… có thời điểm, bộ đội ta phóng tên lửa nhưng tên lửa không bay tới máy bay Mỹ mà quay đầu rơi xuống đất, có khi thành bom rơi xuống nhà dân. Bộ đội ta đã nghiên cứu biết do Mỹ đã biết được tần số của sóng điện từ dẫn tên lửa tới mục tiêu, nên họ đã chế thiết bị gây nhiễu. Vì vậy, cần phải thay đổi linh kiện để thay đổi tần số dẫn bắn. Theo Đại tá Nguyễn Thụy Anh, trong phim tài liệu “Vạch nhiễu tìm thù”: “Những người đại diện tập đoàn tên lửa không đồng ý cho mở cái khối điều khiển vô tuyến… Lúc bấy giờ đ/c Đại sứ LX ở VN đã rất quyết đoán, đ/c nói: “Có gì là bí mật nữa vì người Mỹ đã phát hiện ra rồi, đã gây nhiễu đánh chúng ta thì bây giờ chúng ta phải mở ra và tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm về điều này”. Quyết định quan trọng này đã giúp bộ đội tên lửa ta bắn B52 “rụng như sung”. Vị đại sứ đó chính là Ilya Sherbakov. Như vậy, Ilya Sherbakov đúng là một đại ân nhân của dân VN.



***
Sự thật lịch sử là vậy, vậy mà GS Lịch sử Liên Hằng đã quá dốt và sai trái khi trả lời cuộc phỏng vấn trên thế này:
“Trên thực tế qua nghiên cứu tôi thấy rằng thắng lợi lớn nhất của cộng sản miền Bắc là thắng lợi trên mặt trận ngoại giao trên trường quốc tế… Tới những năm 1973-75, thì Hà Nội đã thắng cuộc chiến tranh chính trị cho nên người ta hiểu rằng cộng sản miền Bắc đã đánh bại cường quốc lớn nhất thế giới lúc đó, là Hoa Kỳ, thực sự bằng cách giành được thắng lợi trên sân khấu ngoại giao.”
Vậy tôi lại phải mất công dạy tiếp cho cô GS này một ít sự thật về chuyện thua chạy của Mỹ khỏi VN.
Hiệp định Paris về Việt Nam, giai đoạn 1968-1972, đã bị bế tắc vì cục diện chiến trường chưa nghiêng hẳn về bên nào, mà lập trường ban đầu của Hoa Kỳ và VNDCCH ngược nhau. Mỹ muốn quân Mỹ và đồng minh rút khỏi Việt Nam phải đồng thời với việc Quân đội Nhân dân Việt Nam rút khỏi Nam Việt Nam; Chính quyền Việt Nam Cộng Hòa của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu có quyền tồn tại, không có Tổng tuyển cử thống nhất Việt Nam. Ngược lại, lập trường của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa là quân Mỹ và chư hầu phải rút khỏi Việt Nam; VN sẽ tiến hành Tổng tuyển cử thống nhất đất nước.
Nhằm giữ thể diện, rút quân trong danh dự, Mỹ đã tiến hành Chiến dịch Linebacker II với ý định "đưa miền Bắc về thời kỳ đồ đá", buộc Việt Nam Dân chủ Cộng hòa phải ký Hiệp định Pari theo ý mình. Nhưng kết quả Mỹ đã thua.
Theo hồi ký Henry Kissinger, ngày 6/1/1973, Nixon đã chỉ thị cho Kissinger trở lại Paris, phải đạt cho được một giải pháp dù đối phương đưa ra những điều kiện nào. Mỹ đã mất hàng chục máy bay B52 để rồi vẫn phải ký vào văn bản mà họ không muốn ký, nghĩa là mục tiêu của Mỹ khi tiến hành Chiến dịch Linebacker II đã thất bại.
***
Cái cội nguồn mà người ta đã dựa vào đó, và còn nhai đi nhai lại cho đến tận hôm nay, đó là những “tài liệu”, trong đó có cuốn Hồi ký mà tác giả chưa được thông tin chính thống xác thực, ghi là “Trần Quỳnh”. Trần Quỳnh nguyên là Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, từng đi vào ca dao đương đại Việt Nam: “Trần Phương, Trọng Truyến, Trần Quỳnh / Ba thằng đồng tình làm hại dân ta”.
Với tôi cuốn sách đúng là một thứ rác rưởi. Nhưng lại có những người nhân cách như loài kền kền thích bu vào, thích hít hà những thứ rác rưởi đó. Hôm nay tôi lại phát hiện thêm GS sử học Nguyễn Thị Liên Hằng cũng là loại kền kền như thế, nên đã viết sách từ những “tài liệu” giống như thế.
***
“Trần Quỳnh” viết trong Kháng chiến chống Mỹ, Võ Nguyên Giáp vẫn được cử làm Bí thư Quân uỷ TW, Bộ trưởng Bộ QP, Tổng tư lệnh, nhưng thực chất chỉ “Ngồi chơi xơi nước”, người lãnh đạo quân đội đánh thắng Mỹ, giải phóng MN, thống nhất đất nước chính là Lê Duẩn. Giai đoạn ta lên kế hoạch giải phóng MN sau khi Mỹ ký Hiệp Định Pari ngày 27 tháng 1 năm 1973, “Trần Quỳnh” viết: “Mọi việc quân sự, Lê Duẩn trực tiếp làm việc với Bộ tổng tham mưu, có khi làm việc trực tiếp với Cục tác chiến”, nghĩa là “Trần Quỳnh” đã dồn công lao cho Lê Duẩn hết, Võ Nguyên Giáp chỉ là số không.
***
Thực tế hoàn toàn không phải vậy. Có những cuốn hồi ký của những người trong cuộc, ghi lại đầy chủ, chi tiết, chính xác diễn tiến của những bước đi lịch sử: Đại tướng Hoàng Văn Thái, từng là Tư lệnh B2 (chiến trường Nam Bộ), sau khi Mỹ rút, ông là Phó Tổng Tham mưu trưởng Thứ nhất trong giai đoạn quân ta lên kế hoạch giải phóng MN, đã viết Hồi ký “Những Năm Tháng Quyết Định” (Nhà xuất bản Quân Đội Nhân Dân); đặc biệt chính ĐT Võ Nguyên Giáp cũng viết cuốn Hồi ký TỔNG HÀNH DINH TRONG MÙA XUÂN TOÀN THẮNG, đúng là ông đã kể công, nhưng không phải như bọn bất lương xuyên tạc là chỉ kể công mình, ông đã kể công của tất cả mọi người, kể cả công của “anh Ba”, TBT Lê Duẩn.



***
Để có được Bản "Đề cương kế hoạch chiến lược quân sự” giải phóng MN, không phải như “Trần Quỳnh” viết là bằng “Cách làm việc của Lê Duẩn có tính cách gia đình”, mà thực tế, sau cuộc họp ngày 24-5-1973 của Bộ Chính trị mở rộng bàn vấn đề Giải phóng Miền Nam, ĐT Võ Nguyên Giáp đã bàn với ĐT Văn Tiến Dũng, thành lập Tổ trung tâm để hoàn thành bản dự thảo “Đề cương kế hoạch chiến lược” mang số 305 TG1. Đã có cả một quá trình dự thảo công phu, và để có bản hoàn chỉnh phải chỉnh sửa đến 8 lần. Hội nghị Bộ Chính trị mở rộng từ ngày 18-12-1974 đã thông qua quyết tâm lần cuối cùng. Thay mặt Bộ Tổng tham mưu, Tướng Lê Ngọc Hiền đã trình bày kế hoạch hoạt động quân sự năm 1975, cũng chính là bản dự thảo đã được chỉnh sửa lần cuối cùng, lần thứ tám.
***
Sự thật là như vậy, cả hai hồi ký của hai vị đại tướng Võ Nguyên Giáp và Hoàng Văn Thái đều viết như vậy, có đâu chuyện giải phóng MN, thống nhất đất nước như dời non lấp biển lại giống như chuyện mua con cá, mớ rau ngoài chợ, như “Trần Quỳnh” viết. “Trần Quỳnh” còn bịa đặt nhiều chuyện mà tôi đã viết chi tiết trong một bài. Những chuyện động trời mà ông ta cứ viết tự nhiên như thằng trẻ con, lẫn lộn tùm lum. Như Chiến dịch HCM, một trận đánh vĩ đại, gồm cả 5 cánh quân, nhưng ông ta viết:
“Nhiệm vụ giải phóng Sài Gòn được giao cho Quân đoàn 4”; rồi lại viết: “Lê Duẩn hỏi Lê Trọng Tấn (Quân đoàn 2) có đánh được vào Sài Gòn không? Lê Trọng Tấn trả lời được và xin cho vào Sài Gòn trước. Lê Duẩn đồng ý và dặn Lê Trọng Tấn là cứ vào dinh Độc Lập buộc Dương Văn Minh đầu hàng vô điều kiện, nhưng dặn đừng nói Lê Duẩn ra lệnh. Thế là Quân đoàn 2 từ phía Đông tiến vào dinh Độc Lập trước”.
Sự thực, Tướng Nguyễn Hữu An mới là Tư lệnh QĐ2, còn Lê Trọng Tấn là Tư lệnh cả cánh quân hướng Đông.
***
Chính những loại “tài liệu” như vậy đã giúp cho GS lịch sử Liên Hằng khám phá, viết tác phẩm, để rồi thành công vang dội, được ca ngợi tận mây xanh bởi những cá nhân, tổ chức chuyên chống VN với cái nhìn bất lương và trái đạo lý.

26-9-2024
ĐÔNG LA

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2024

QUANH CHUYỆN TBT, CTN TÔ LÂM TRẢ LỜI PHỎNG VẤN Ở MỸ

 QUANH CHUYỆN TBT, CTN TÔ LÂM TRẢ LỜI PHỎNG VẤN Ở MỸ




Lại một chuyện hot cắt ngang mạch viết về chuyện tôn vinh Lê Văn Duyệt của tôi.
Trên https://www.nguoi-viet.com/, September 23, 2024, có bài
“Tô Lâm ‘né’ trả lời câu hỏi ‘triệu người vui triệu người buồn”, viết:
Ông Tô Lâm, tổng bí thư kiêm chủ tịch nước Việt Nam, “né” trả lời câu hỏi của một giáo sư người Mỹ gốc Việt… Bà Hằng trích lời cố Thủ Tướng Võ Văn Kiệt từng nói “vào ngày 30 Tháng Tư, 1975 có triệu người vui có triệu người buồn…” rồi hỏi nhà lãnh đạo Việt Nam làm thế nào để hòa giải giữa người Việt trong và ngoài nước trong vai trò của ông”.
Ông Tô Lâm trả lời: “…Cuộc chiến Việt Nam chấm dứt cách đây gần 50 năm, những gì xảy ra trong quá khứ, như tôi nói, không được quên lãng. Tuy nhiên, quá khứ này vẫn là một bài học để chúng ta có cái nhìn về tương lai. Chúng tôi vượt qua quá khứ để có hòa bình và ổn định cho người dân chúng tôi và đạt được những gì người dân Mỹ mong muốn cũng như cả thế giới mong chờ”.
Ông Tô Lâm nói rất hay những nét chính của cái chuyện lớn lao là quan hệ Việt-Mỹ, “quá khứ không quên lãng”, là “bài học cho tương lai, cho hoà bình ổn định của dân Việt và mong muốn của dân Mỹ và thế giới”. Nói vậy có nghĩa là ông là một người lớn không chấp câu hỏi của đứa con nít, bởi hoà hợp dân tộc là chính sách nhất quán của VN, chỉ những ai cố chấp, và theo Đạo Phật là vô minh, mới không hiểu và còn hỏi như vậy mà thôi. Câu hỏi cũng chứng tỏ Liên Hằng là người thiếu ý tứ, lịch thiệp do thiếu được giáo dục bởi một nền văn hoá Phương Đông mà là sản phẩm của nền văn hoá “tự do, dân chủ” muốn thể hiện, muốn khiêu khích, bắt bí người đối thoại.
Vậy Liên Hằng là ai?
***
Chúng ta sẽ rất ngạc nhiên khi Nguyễn Thị Liên Hằng lại là một giáo sư sử học ở viện Đại Học Columbia, xuất thân từ một gia đình người Việt tỵ nạn đã di tản một ngày trước 30-4-1975, khi mới được 5 tháng tuổi. Liên Hằng đã viết cuốn sách “Hanoi's War: An International History of the War for Peace in Vietnam” (Cuộc chiến của Hà Nội: Lịch sử quốc tế về cuộc chiến vì hòa bình ở Việt Nam), đã được trao Giải Edward M. Coffman 2012.
Bà Hằng hiện còn là thành viên Hội Đồng Quản Trị đại học Fulright University Vietnam USA và là giám đốc Weatherhead East Asian Institute của đại học Columbia University.
***
Trên báo Nhân dân điện tử, Thứ hai, ngày 20/04/2015, đã đăng bài “Đừng nhân danh khoa học để xuyên tạc lịch sử” của tác giả Vũ Hợp Lân viết về cuốn sách của Liên Hằng, cho là “những phát ngôn xằng bậy”, bởi tác giả “chỉ chọn tài liệu nào phù hợp với mục đích của mình, rồi xào xáo, nhào trộn các tài liệu này với đủ thứ tin đồn, sự kiện mơ hồ, thông tin không được kiểm chứng để... đoán mò … Bằng thủ pháp bịa đặt, gán ghép, tác giả xưng xưng mô tả quá trình tổ chức, lãnh đạo cách mạng Việt Nam đấu tranh thống nhất đất nước là quá trình thực hiện tham vọng, đầy âm mưu, thủ đoạn, triệt hạ lẫn nhau, hầu như trận đánh nào cũng thất bại (điều này đúng là liều thuốc an thần cho một số người vẫn tự an ủi "đã thắng trong các trận đánh nhưng thua một cuộc chiến tranh"!”.
Có lẽ do hiểu về lịch sử như vậy, Liên Hằng mới có câu hỏi ấu trĩ với ông Tô Lâm như trên.
***
Dù vậy, sau khi ra mắt tại NXB Đại học North Carolina (Mỹ), cuốn sách của Liên Hằng lập tức được một số người và các đài, báo như BBC, VOA, RFA,... chuyên chống VN hết lời ca ngợi.
Ngày 16-11-2012, trong bài đã đăng trên BBC, tác giả Bùi Văn Phú cho rằng với cuốn sách, Liên Hằng đưa ra "một cách nhìn khác về cuộc chiến..., đó là chiến tranh do Hà Nội chủ động, từ khởi xướng vào những năm cuối thập niên 1950 cho đến lúc thành công vào tháng 4-1975".
Vì vậy, tôi (Đông La) lại phải mất công dạy cho bà GS Liên Hằng và ông Phú này ít sự thật lịch sử, và để khách quan, tôi không trích dẫn “tuyên truyền của Cộng sản” mà chỉ trích dẫn những vị chóp bu đã đẩy nước Mỹ vào cuộc chiến ở VN và thất bại cay đắng.
***
TT Eisenhower với thuyết Domino cho rằng nếu để mất Đông Dương, Đông Dương trở thành con bài Domino đầu tiên, sẽ gây ra mất nốt phần còn lại của Đông Nam Á. Mà mục tiêu của Mỹ là toàn bộ vùng Đông Nam Á vì đây là một trong những khu vực giàu có nhất thế giới. Sau Hội nghị Genève, CIA báo cho Tổng thống Mỹ Eisenhower thấy rằng khoảng 80% dân số Việt Nam sẽ bầu cho Hồ Chí Minh nếu cuộc tổng tuyển cử được thi hành, vì ông là một George Washington của Việt Nam. Do vậy Hoa Kỳ đã hậu thuẫn Ngô Đình Diệm.
Thượng nghị sĩ (sau trở thành Tổng thống) John F. Kennedy tuyên bố vào ngày 1/6/1956:
“Nếu chúng ta không phải là cha mẹ của nước Việt Nam bé nhỏ [Việt Nam Cộng hòa] thì chắc chắn chúng ta cũng là cha mẹ đỡ đầu của nó. Chúng ta là chủ tọa khi nó ra đời, chúng ta viện trợ để nó sống, chúng ta giúp định hình tương lai của nó (…). Đó là con đẻ của chúng ta - chúng ta không thể bỏ rơi nó, chúng ta không thể không biết tới những nhu cầu của nó”.
Từ đó Ngô Đình Diệm công khai bác bỏ tổng tuyển cử, ngày 23-10-1955, tổ chức cuộc "trưng cầu dân ý" để phế truất Bảo Đại, lên làm Tổng thống.
Ngày 31/5/1961, tiếp Tổng thống Mỹ John F. Kennedy tại Paris, Thống chế Pháp Charles de Gaulle cảnh báo Mỹ:
“Người Pháp chúng tôi có kinh nghiệm về chuyện đó. Người Mỹ các anh trước đây từng muốn thay chỗ chúng tôi ở Đông Dương. Và hôm nay anh muốn nối gót chúng tôi để nhen lại ngọn lửa chiến tranh mà chúng tôi đã kết thúc. Tôi xin báo trước cho anh biết: anh sẽ từ từ sa vào vũng lầy quân sự và chính trị không đáy, bất chấp những tổn thất [nhân mạng] và chi tiêu [tiền của] mà anh có thể phung phí ở đó”.
Đúng như lời “tiên tri “ đó, sau 20 năm, ngoài núi tiền của Mỹ phải đổ ra, số lính Mỹ chết và mất tích là 58.220 người! Những người sống sót tiếp tục phải đối mặt với các vấn đề nghiêm trọng và lâu dài về kinh tế, xã hội, môi trường, sức khỏe và tâm lý mà cuộc chiến đã gây ra.
***
Sau thất bại ở Việt Nam, Tổng thống Richard Nixon nhìn nhận:
“Chưa bao giờ trong lịch sử nước Mỹ, có nhiều nguồn lực như vậy đã bị sử dụng một cách kém hiệu quả như trong chiến tranh ở Việt Nam. Cuộc chiến tranh đối chọi giữa một siêu cường hạt nhân với tổng sản lượng quốc dân 500 tỷ đôla, một lực lượng vũ trang trên một triệu người và dân số 180 triệu chống lại một cường quốc quân sự nhỏ với tổng sản lượng quốc dân chưa được 2 tỷ đôla, một đội quân 250.000 người và một số dân chỉ có 16 triệu”
Ông Robert McNamara, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Mỹ từ 1961-1968, dưới hai thời TT John F. Kennedy và Lyndon B. Johnson, được coi là "kiến trúc sư trưởng" của chiến tranh Việt Nam, đã thú nhận “chúng tôi đã sai lầm, sai lầm khủng khiếp. Chúng tôi mắc nợ các thế hệ tương lai trong việc giải thích tại sao lại sai lầm như vậy”. Ông chỉ ra “Có 11 nguyên nhân chính gây ra thảm họa của chúng ta tại Việt Nam”. Ông đã viết:
“Chúng ta đã không nhận ra rằng cả nhân dân lẫn lãnh đạo của chúng ta đều không sáng suốt. Khi nền an ninh của chúng ta không bị đe doạ, những đánh giá về những gì là lợi ích tốt nhất của nhân dân và đất nước khác của chúng ta cần phải được thử nghiệm trong một cuộc thảo luận cởi mở trên diễn đàn quốc tế. Chúng ta không có quyền tối cao để định hình mọi dân tộc theo hình ảnh của chính chúng ta, hoặc theo hình ảnh mà chúng ta chọn”.
***
Ngày 27/4/2016 , cuộc Hội thảo "Vietnam War Summit" kéo dài 3 ngày, do Đại học Texas tại Austin và thư viện Tổng thống Lyndon B. Johnson (LBJ) tổ chức tại bang Texas, Mỹ.
Ngoại trưởng Mỹ, ông Kerry, đã đến tham dự và phát biểu.
Ông Kerry từng được trao huân chương khi còn là một sĩ quan hải quân, tham chiến tại Việt Nam. Nhưng ông sớm nhận ra bản chất của cuộc chiến, nên rời quân ngũ, ông đã trở thành một trong những nhà phản chiến nối tiếng nhất. Năm 1971, trước Ủy ban Đối ngoại của Thượng viện Mỹ, ông lên án cuộc chiến mà Mỹ tiến hành ở Việt Nam là "man rợ".
Ông cho rằng bình thường hóa quan hệ Mỹ -Việt không phải để lãng quên quá khứ vì điều đó cũng đồng nghĩa với việc tự mình tước đi những kinh nghiệm quý báu. Ông nhấn mạnh: “Bi kịch tại Việt Nam cần trở thành lời nhắc nhở thường xuyên đối với chúng ta về khả năng mắc sai lầm, về nhìn nhận sự việc bằng lăng kính thiếu chuẩn xác, về việc bỏ qua lời cảnh tỉnh về những đau thương mà chiến tranh gây ra”.
Đại tướng Maxwell D. Taylor, cố vấn đặc biệt của Tổng thống Johnson, từng chỉ huy quân viễn chinh Mỹ ở Việt Nam đã khái quát:
“Tất cả chúng ta đều có phần của mình trong thất bại của Mỹ ở Việt Nam và chẳng có gì là tốt đẹp cả. Chúng ta (nước Mỹ) không hề có một anh hùng nào trong cuộc chiến tranh này mà toàn là những kẻ ngu xuẩn. Chính tôi cũng nằm trong số đó”.
***
41 năm sau chiến tranh, tổng thống Mỹ Barack Obama đã phát biểu về bài học mà Mỹ rút ra trong chiến tranh Việt Nam:
“Chúng ta (Việt Nam và Mỹ) là 2 nước độc lập và dù lớn hay nhỏ cũng đều có chủ quyền của mình, phải được tôn trọng tuyệt đối. Nước lớn không thể “ăn hiếp” nước nhỏ... Bài học của chúng ta trong chiến tranh, trong quá khứ cũng là bài học của cả nhân loại. Những chân giá trị của hòa bình đã được chỉ ra. Chúng ta cũng thấy một điều có tính nguyên lý là độc lập, không một quốc gia nào có thể áp đặt ý chí lên Việt Nam và số phận của Việt Nam là do người dân Việt Nam quyết định”.
***
Và cựu Tổng thống Donald Trump, với cuộc chiến mà Mỹ thế chân đó, ông đã cho là một cuộc chiến tồi tệ (I thought it was a terrible war).

25-9-2024
ĐÔNG LA

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2024

“CON ĐƯỜNG VIỆT NAM, CON ĐƯỜNG VÀO TÙ À?”

 “CON ĐƯỜNG VIỆT NAM, CON ĐƯỜNG VÀO TÙ À?”

Trên trang sachhiem.net có đăng bài của tôi viết về chuyện tôn vinh Lê Văn Duyệt (https://sachhiem.net/LICHSU/D/DongLa_01.php). Tính viết tiếp chuyện Lê Văn Duyệt, nhưng chuyện Trần Huỳnh Duy Thức vừa hot vừa buồn cười nên tôi viết trước. Thức đã bị ép nhận đặc xá, bị buộc phải ra tù, bởi muốn chứng tỏ mình vô tội, mình anh hùng. Thức vẫn ngông cuồng, hoang tưởng, tự coi mình như lãnh tụ của con đường đi tới tiến bộ, văn minh, vừa ra tù đã viết fb “LỜI CHÀO ĐẦU TIÊN” gởi “đồng bào thân yêu”.
Tôi đã viết một bài về nhóm của Trần Huỳnh Duy Thức năm 2012, nay xin đăng lại.
24-9-2024
ĐÔNG LA
 “CON ĐƯỜNG VIỆT NAM, CON ĐƯỜNG VÀO TÙ À?” là ý của ông Nguyễn Trọng Tạo viết cách đây (1-8-2012) hơn tháng trong bài con-đường-việt-nam-con-đường-vô-liêm-sỉ-của-lê-thăng-long khi biết mình bị Lê Thăng Long mời vào “Phong trào Con đường Việt Nam”.
(Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Nguyễn Sĩ Bình hợp tác viết cuốn sách Con đường nước Việt, trong đó Lê Công Định viết phần cải cách Tư pháp, Nguyễn Sĩ Bình viết về phần cải cách Xã hội, còn Trần Huỳnh Duy Thức viết về phần cải cách Kinh tế).
Ngược lại Nguyễn Trọng Tạo, ông Nguyễn Thanh Giang, trong bài Về “Phong trào Con đường Việt Nam” trên Đàn chim Việt thì cho: “Trong lịch sử Việt Nam cận-hiện đại sau Nhân văn-Giai phẩm, chưa có tổ chức chính trị đối lập nào … tỏ ra đàng hoàng, chững chạc, có tư thế đáng nể trọng như “Phong trào Con đường Việt Nam”...” Tại sao cùng một chuyện, ông này nói trời, ông nọ nói đất, mà trên “mặt trận dân chủ” toàn có cỡ cả.
***
Nguyễn Thanh Giang, một Viện sĩ, dù nhiều người cho là loại “viện sĩ 100 đô” nhưng lại là một “nhà dân chủ” chuyên nghiệp, có bề dầy “thành tích”.
Còn Nguyễn Trọng Tạo, một nhạc sĩ có mấy bài hát mang đậm chất dân ca được rất nhiều người thích nhưng cũng được biết đến ít hơn là một nhà thơ “cấp tiến”, bởi từng có bài thơ "tản mạn thời tôi sống" . Bài này theo tôi là “không có vấn đề gì”, tiếc là đất nước ta từng trải qua thời kỳ có những cái ấu trĩ nên ông nhà thơ đã bị phê phán, đến nỗi đã từng định tự tử, một hành động do quá nhạy cảm và có phần nông nổi. Vì thế, Nguyễn Trọng Tạo với lĩnh vực chính trị tư tưởng cần một tư duy chính xác hơn thì ông đúng là “vô sản”.
Tuy vậy, riêng về vụ Lê Thăng Long này, Nguyễn Trọng Tạo lại thông minh đột xuất, đã cho “Con đường Việt Nam” là “trò nhốn nháo”, là “một việc làm đen tối, lưu manh, và phản cảm. Phản cảm nhất là mục đích gây rối ren cho đất nước Việt Nam hiện nay. Những việc như thế mà chưa thấy ngành an ninh đả động gì thì cũng lạ”. Rồi: “Một hành động hết sức vô văn hóa của “nhóm chủ trương” đã nói lên bản chất lưu manh và phản cảm của họ. Một “con đường VN” như thế thì ai sẽ đi, và sẽ đi đâu? đi tù à? Thật là vô liêm… sỉ”.
Trái lại, ông “viện sĩ 100 đô” Nguyễn Thanh Giang
viết:
“Những người khởi xướng PTCĐVN tỏ ra đã có một “nông dân quan” thật sâu sắc, thật biện chứng, thật nhân bản (hơn hẳn Mao Trạch Đông):
“Sự phát triển sẽ không bao giờ tốt đẹp được và sẽ luôn bất ổn như hiện nay nếu nó không dựa trên nền tảng phát triển của 60 triệu nông dân chúng ta. Chỉ có sự hiện đại hóa nông nghiệp Việt Nam mới có thể tạo ra sự công nghiệp hóa hiệu quả cho đất nước này mà thôi…”.
Trước tình trạng đất chật người đông, chưa cần hiện đại hóa nông nghiệp thì những người nông dân trong những ngày nông nhàn đã không biết làm gì rồi, đã phải tụ về thành phố bán sức lao động; thanh niên nam nữ ở quê hiện nay đa phần đi xuất khẩu lao động và làm công nhân trong các khu công nghiệp. Sản xuất nông nghiệp cũng phụ thuộc nhiều vào thiên tai địch họa, dân ta cũng thường bị rơi vào cái tình cảnh được mùa mất giá, được giá mất mùa. Xuất khẩu nông sản cũng có thể gặp họa bởi sự khắt khe của những tiêu chuẩn chất lượng. Bao mồ hôi nước mắt đổ xuống mới làm ra được 1 tấn gạo nhưng giá xuất khẩu hiện nay chỉ có khoảng 500 đô (2012), trong khi cái iphone nhỏ tí, sản xuất hàng loạt ở Mỹ, giá tới 800 đô, tức gấp 1,6 lần 1 tấn gạo của ta. Vì vậy cái “nông dân quan” ở trên không phải “sâu sắc, biện chứng, nhân bản” như ý ông Giang mà chính là phản tiến bộ. Không chỉ thế nó còn phản thực tiễn khi giá trị xuất khẩu hàng công nghiệp ở ta đã gấp đôi hàng nông nghiệp: 38,79 tỷ USD so với 19,19 tỷ USD.
Ngoài “Nông dân quan” trên, ông Nguyễn Thanh Giang cũng nêu ra một “thế giới quan” của Phong trào Con đường Việt Nam với sự tán thưởng nồng nhiệt:
“Một thế giới quan rất sáng suốt cũng đã được trình bày thật khúc chiết:
“…Lâu nay người ta cứ nghĩ Việt Nam chỉ có thể chuyển hóa khi Trung Quốc chuyển hóa (cái đầu có quậy, cái đuôi mới vẫy), những người khởi xướng PTCĐVN đặt vấn đề ngược lại: cái bánh lái Việt Nam sẽ bẻ hướng con tàu Trung Quốc:
“Chúng tôi cũng tin rằng nếu Việt Nam trở thành một nền dân chủ tự do thì điều đó sẽ khích lệ và củng cố niềm tin trong người dân Trung Quốc và thế giới rằng Trung Quốc sẽ nhanh chóng tham gia thế giới tự do dân chủ … Cộng đồng quốc tế cũng sẽ bị PTCĐVN cuốn hút khi nhận ra được rằng Việt Nam cần thiết như thế nào trong việc ngăn chặn “họa Đại Hán” cho nhân loại… Dễ gì có được những chính trị gia dày công quan sát, suy tưởng để tạo lập luận sử dụng làm thuyết pháp thông minh và uyên thâm như vậy…”.
Có cái gì đó thật ảo tưởng, ngông cuồng, ấu trĩ và nguy hiểm của cả cái ý tưởng trên và người ca ngợi nó. Năm 1945, khi đọc Tuyên ngôn Độc lập, Bác Hồ đã phải trích Tuyên ngôn của Mỹ và Pháp, đặt tên Đảng là “lao động”, tên nước là “dân chủ cộng hòa”, Bác muốn nước ta không bị cuốn vào cuộc chiến ý thức hệ. Tiếc là những ông tổng thống Mỹ đã sai lầm và phải chịu thất bại nhưng cũng buộc chúng ta phải trả giá quá đắt cho ngày chiến thắng. Vậy mà những ngày hôm nay lại có những kẻ thật là điên khùng khi muốn chúng ta lại trở thành tiền đồn trong việc “ngăn chặn “họa Đại Hán” cho nhân loại”!
***
“Tự do, dân chủ” là đặc tính quý giá của một xã hội và đối với mỗi công dân. Có điều để thực hiện quyền đó cần phải hiểu biết nếu không người ta rất dễ tự do nói bậy, tự do quấy rối và dẫn đến chuyện tự do phạm pháp. Bây giờ tự do viết trên mạng, nhiều người đâu ngờ rằng mình đã tự do khoe sự dốt nát của chính mình. Nước ta tôi không dám nói đã có nền dân chủ tự do toàn bích nhưng hoàn toàn không phải là một vấn nạn.
Cái cần nhất bây giờ ai cũng thấy là chúng ta cần phải có sức mạnh kinh tế. Có sức mạnh kinh tế ta sẽ có sức mạnh quân sự. Để có sức mạnh kinh tế cái cần nhất là khoa học công nghệ, mà muốn có khoa học công nghệ giỏi lại cần phải có một ngành giáo dục tốt. Bên cạnh đó cần phải nhận diện và sửa chữa ngay lỗi hệ thống của cơ chế vận hành xã hội, chống tham ô, lãng phí. Đó chính là những bài toán chủ yếu của xã hội VN hôm nay. Còn “Con đường Việt nam” lại coi “dân chủ tự do” là cái tiên quyết, còn cải tạo được cả Trung Quốc nữa. Có điều, ai cũng “làm chủ, tự do” như nhóm của Lê Thăng Long để rồi đưa ra những kế sách lăng nhăng kiểu như trên thì đất nước ta sẽ loạn tới cỡ nào?
Về cái danh sách bị Lê Thăng Long mời tham gia Ban sáng lập đã có nhiều người chê, thậm chí phản ứng gay gắt giống như ông Nguyễn Trọng Tạo. ĐÔNG A (không phải Đông La) cho là: “không tưởng”; Ba Sàm: “trò “quăng bom” nguy hiểm”; Nguyễn Quang Lập: “hồ đồ”; Phan Hồng Giang: “trò mèo”, v.v… Phạm Thị Hoài, trong bài Băn khoăn về con đường Việt Nam trên BBC, hỏi: "Nhóm khởi xướng sẽ có lời khuyên nào cho những người tham gia sáng lập Phong trào trong trường hợp họ bị bắt: Cúi đầu nhận tội, hay ngẩng cao đầu kiêu hãnh?... Lời nhận tội và xin khoan hồng của ba người trong nhóm khởi xướng vẫn bám theo Phong trào Con đường Việt Nam như một bóng đen xấu xí ".
Còn với tôi thì, cái danh sách đó đã thể hiện sự trì độn về tư duy chính trị của Lê Thăng Long, bởi quá ngây ngô về việc nhìn nhận con người, đã lựa chọn một danh sách ô hợp, không phải như món lẩu thập cẩm độc đáo có nhiều loại thịt, cá, rau phong phú của dân Nam Bộ mà là một món hổ lốn phi lý, như việc trộn sỏi vào gạo để nấu cơm, lấy dầu nhớt đổ xe mà chiên cá vậy. Bởi làm sao những người như Nguyễn Văn An, Nguyễn Thị Bình, Phan Diễn, Vũ Khoan, Nguyễn Lân Dũng, v.v… lại có thể “chung đường” với Nguyễn Gia Kiểng, Võ Văn Ái, Thích Quảng Độ, v.v… được!
***
Bây giờ chúng ta thử nhìn lại diễn tiến của “Phong trào Con đường Việt Nam”. Ngày 10 tháng 06 năm 2012, nhân danh “Những người khởi xướng phong trào Con đường Việt Nam”, ký tên: Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long, Lê Công Định, đã công bố LỜI PHÁT ĐỘNG PHONG TRÀO CON ĐƯỜNG VIỆT NAM . Tiếp đó, Lê Thăng Long với tư cách “Người khởi xướng kiêm quyền Trưởng ban quản trị” đã công bố tiếp “Thư phong trào Con Đường Việt Nam” viết ngày 13/6/2012 gửi những vị lãnh đạo cao nhất nước: Tổng bí thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, Chủ Tịch nước Trương Tấn Sang, Chủ tịch Quốc Hội Nguyễn Sinh Hùng.
Trong thư gởi ông Nguyễn Phú Trọng, Lê Thăng Long viết:
“Chắc ông cũng đã biết phong trào này đang được hưởng ứng vì tinh thần hòa hợp của nó và vì tinh thần “Khai dân trí, Chấn dân khí, Hậu dân sinh” … Chúng tôi sẵn sàng hợp tác với đảng Cộng sản Việt nam nhằm tìm ra những giải pháp tốt nhất cho Nhà nước: những cách thức có thể giúp Đảng Cộng sản Việt nam mau chóng hiện thực hóa lý tưởng của mình thành những giá trị thực tế…”
***
Trong bài Lê Thăng Long- nỗi sợ và niềm tin trên Đàn chim Việt, Lê Thăng Long nói: “Tôi nhắc lại nguyên tắc của Phong trào là mọi người chỉ tham gia bằng tư cách cá nhân”; sự hoạt động của Phong trào là “công khai”; rồi kể khi mình bị một cán bộ an ninh “hỏi thăm”: “giả sử cơ quan an ninh thấy rằng Phong trào Con đường Việt Nam có nguy cơ đe dọa chính quyền và họ sẽ yêu cầu tôi dừng hoạt động để bảo vệ chính quyền thì tôi có thực hiện không?”, Lê Thăng Long nói: “Tôi đã cương quyết phản đối điều này và nói rằng cá nhân nào làm sai thì người đó phải chịu trách nhiệm, Phong trào Con đường Việt Nam có mục tiêu rõ ràng công khai. Hơn nữa Phong trào này bây giờ đâu phải là của tôi mà là của mọi người”.
Như vậy, ta thấy cách làm rùm beng như trên chỉ là mẹo vặt để Lê Thăng Long lách luật, tránh bị kết tội. Nhưng làm sao được khi “Phong trào” lại có thể “hợp tác với Đảng Cộng sản Việt Nam” với những “giải pháp” sai trái nêu trên. Còn chuyện phạm pháp là do bản chất của hành vi chứ không phải cứ “công khai”, cứ nhân danh “vì dân, vì nước” thì không phạm pháp. Lê Thăng Long đứng tên “Người khởi xướng kiêm quyền Trưởng ban quản trị” của Phong trào, khi cơ quan chức năng thấy có “nguy cơ đe dọa chính quyền”, Lê Thăng Long sao có thể trốn tránh trách nhiệm với cách biện hộ “phong trào là của mọi người”? “Phong trào” của Lê Thăng Long rõ ràng kêu gọi mọi người “Làm cho quyền con người được tôn trọng và bảo vệ trên hết và bình đẳng tại Việt Nam” nghĩa là kêu gọi mọi người đòi quyền lực, tức là làm chính trị. Theo luật VN hiện tại, “con đường” của nhóm Lê Thăng Long là con đường phạp pháp.
Có gì đó thật kỳ lạ về Lê Thăng Long, một người đã nhận tội và bị cầm tù, đã “ngoan” và sớm được ra tù, nhưng rồi lại có hành động khiến ai cũng phải bất ngờ, y như việc đi tù chưa đã, muốn quay trở lại ngay vậy. Tôi chỉ khuyên Lê Thăng Long thế này, bạn còn trẻ, hãy tỉnh ngộ, cần học lại lịch sử để làm một công dân tốt đã, hãy tập thiền cho cái tôi của mình bé lại, để giác ngộ và tự nhận ra được mình là ai. Nhận thức của bạn còn ấu trĩ và thiển cận lắm. Hãy chú ý lời cảnh báo của tác giả ca khúc “Khúc hát sông quê” Nguyễn Trọng Tạo: “Một “con đường VN” như thế thì ai sẽ đi, và sẽ đi đâu? đi tù à?”.

TPHCM
1-8-2012
ĐÔNG LA

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2024

VÀI CHUYỆN “MÚA RÌU QUA MẮT THỢ”

 VÀI CHUYỆN “MÚA RÌU QUA MẮT THỢ”

Khoe chuyện cứu trợ gởi 1 tr mà có đến 245 người like, bài vừa rồi viết về Y học hay thế, thiết thực thế mà chỉ có 106 like. Nhưng bài viết có những “còm” ấn tượng, như BS Thang Canh Co Bay, một độc giả có vẻ quý thường đọc tôi viết, lần này góp ý: “Thôi, nhà văn Đông La Nguyễn Văn Hùng ơi, anh chuyên tâm vào bút chiến … đi… về y học để đội bác sĩ họ làm đi anh!” Tôi trả lời: “nếu các BS chữa được hết các bệnh thì bàn làm gì”. Với mọi người thì chuyện góp ý như vậy là bình thường, nhưng với một người “chẳng giống ai như tôi”, chuyện được học thì không viết, toàn viết chuyện không được học, thì lại khiến tôi nhớ lại nhiều chuyện.
***
Tôi có khả năng khi đã viết hoặc nói về những chuyện liên quan đến tri thức, mà toàn là chuyện khó nhất, phức tạp nhất, thì không sợ ai cả, kể cả những chuyên gia thuộc những lĩnh vực đó.
Nhớ lại chuyện bất ngờ vào làng văn của tôi. Nhà thơ Anh Thơ là người phát hiện và có thể nói bà là người thầy với bài giảng là duy nhất một câu: “Thơ bây giờ phải thực, phải tình cảm, phải sâu sắc, và không được giống ai”. Sau đó, thấy tôi “thông minh quá” cô mới viết thư, giới thiệu tôi đến với bạn của cô là Nhà thơ lừng danh Chế Lan Viên. Chế Lan Viên tôi cũng có thể gọi là thầy, bởi ông đã dạy tôi bằng cách ông đã lấy 3 chồng bản thảo ra khoe cách làm thơ của ông với tôi.
Với cô Anh Thơ, gặp cô ít lâu, cô xuất bản cuốn Hồi ký “Từ bến Sông Thương”, bị bà bạn là Bùi Bội Tỉnh “đánh”. Thấy cô buồn quá, tôi bảo, “để cháu cãi lại cho”, bà bảo “Sáng tác thì ai cũng làm được, chỉ hay hoặc dở, còn viết phê bình thì phải có lý luận. Mày biết gì, tao đang rối ruột lên đây!”. Tôi cười thầm, cuốn hồi ký, hồi đó tôi mới hai mấy tuổi, chưa vợ, nên đã đánh máy giúp cô, nên rất hiểu, nên đã viết một bài “đánh” Bùi Bội Tỉnh, bảo vệ Anh Thơ. Thú vị là tờ Tuần Tin tức nó lại đăng. Cầm tờ báo đưa cho cô Anh Thơ, cô đã khóc nói: “Cô đã gặp góp ý cho nhiều đứa, giờ chúng còn nổi hơn cả cô như… nhưng không đứa nào thông minh bằng cháu”. Vì vậy cô mới cho tôi một chai rượu thuốc, viết thư giới thiệu tôi đi gặp Chế Lan Viên, nhưng “doạ”: “Ông này tự kiêu lắm!”. Ý này, sau đó cô cũng hay nói với bà xã tôi: “Thằng Hùng nó tốt, nhưng tự kiêu lắm cháu ạ”.
Gặp Chế Lan Viên, “bạn thơ” của ông có cả cỡ Tố Hữu, Lê Đức Thọ, thơ ông nhiều “đứa” lứa Hoàng Ngọc Hiến, Nguyễn Đăng Mạnh, v.v… phải làm luận văn để phấn đấu thành TS, GS, nhưng tôi lại chẳng sợ gì cả, hoàn toàn tự nhiên nói chuyện với ông về thơ, còn dám bình thơ ông nữa làm ông rất khoái chí.
Lĩnh vực Lý luận Phê bình, tôi không học chữ nào, nhưng vấn đề đầu tiên tôi viết là về “Siêu thực”, điều mà giới văn chương đa phần chưa hiểu hoặc hiểu sai, Nguyễn Quang Thiều và Nguyễn Hữu Sơn báo tôi biết: “Ông Trần Đình Sử khen ông đấy”. Hơn chục năm sau, tôi không ngờ rồi có ngày ông GS Mai Quốc Liên cũng một lần bảo “Tôi rất khâm phục ông”; rồi ông đã cùng GS Trần Thanh Đạm đứng tên giới thiệu tôi vào Hội Nhà Văn VN, khi tôi cùng Nhà Văn Vũ Hạnh đến nhà GS Trần Thanh Đạm nhờ, ông bị bệnh, đã rất yếu, nói: “Tôi rất vinh dự được giới thiệu một người như anh vào HNV VN”; v.v…
***
Rồi đến một ngày, tôi cũng không ngờ mình lại tìm hiểu và viết mấy cuốn sách nhỏ, lại bằng tiếng Anh, về lĩnh vực lớn nhất, khó nhất mà còn nhiều vấn đề cả nền Y học hiện đại của thế giới còn bó tay.
Xuất phát từ chuyện cách đây gần 20 năm, chị vợ ông anh cùng làng tôi bị ung thư, tôi đã đi mua cuốn sách viết chuyện ăn chay, nhịn ăn chống ung thư, trong đó có câu chuyện về BS Anthony Sattinaro ở Mỹ bị ung thư (cấp IV), cùng đường, tình cờ biết và đã áp dụng ăn chay, khỏi bệnh. Nhưng chuyện biết và áp dụng đúng để có hiệu quả là việc rất khó, nên nhiều chuyện độc đáo, rất hay, nhưng người ta làm theo không được rất dễ bị cho là lừa đảo. Bài vừa rồi có ông Le Binh đã góp ý, hỏi tôi đã đọc cuốn sách về “gian lận”, tố cáo tội ác trị ung thư ở Mỹ chưa? Không biết cụ thể thế nào, nhưng trong khoa học không hiếm chuyện chửi nhau, chuyện vac-xin covid 19 vừa rồi, được Giải Nobel rồi, cũng vẫn có người tố. Khi Einstein đưa ra Thuyết Tương đối cũng có hình như cuốn sách 100 tác giả phản bác, ông cười: “Nếu tôi sai, một cũng đủ cần gì 100”.
***
Còn tôi đã ngẫm nghĩ, tại sao ăn chay, ăn đạm thực vật, có thể trị ung thư? Rồi dựa vào quá trình tổng hợp protein của tế bào, tôi nhận thấy đạm thực vật khác đạm động vật ở chỗ nó chứa ít axít amin thiết yếu. Khi người bệnh ăn chay, sẽ không cung cấp đủ bộ axit amin cho sự phát triển nhanh bất thường của tế bào ung thư, nên điều đó chính là nguyên nhân có thể kìm hãm, chữa được bệnh ung thư. Trong thực tế còn có người quyết liệt nhịn ăn, làm khối u chết trước họ, rơi ra luôn.
Ngay bản thân tôi khi thấy cái nốt ruồi dưới mắt trái rất ngứa và to ra nhanh, nghi nó thành u hắc tố, tôi đã thử nhịn ăn 10 ngày, chỉ uống nước dừa; thú vị là cái nốt ruồi không biết thành u hắc tố chưa nhưng nó đã rơi ra.


Từ đó, tôi có thể khẳng định các bác sĩ nói nếu người bệnh không ăn thì khối u vẫn phát triển từ các chất dinh dưỡng của cơ thể thì họ đã nói sai về khoa học cơ bản, về cơ chế dị hoá, đồng hoá trong cơ thể người.
Thú vị là rất lâu sau đó tôi lại thấy cuốn sách của TS John Kelly "Ngừng Nuôi Ung thư (Stop Feeding your Cancer)", bán chạy nhất của tờ The New York Times năm 2014.
Trước đó, tôi hay giải thích với bà xã là axít amin thiết yếu cần cho khối u phát triển như người ta cần gạch để xây nhà, thì John Kelly cũng viết giống y như ý tôi trong cuốn sách: “Bạn không thể xây dựng một ngôi nhà gạch mà không có gạch”. Tế bào ung thư cần loại “gạch” nào?... món ăn ưa thích của tế bào ung thư là protein động vật. Dừng cung cấp protein động vật, ung thư sẽ không có “gạch” để tiếp tục phát triển”. (https://kingfucoidan.vn/che-do-bo-doi-te-bao-ung-thu)


***
Cách đây mấy năm, anh bạn Nguyễn Khắc Kế từng ở cùng với tôi ở Leningrat, LX, đã hẹn gặp tôi sau khi phẫu thuật ung thư gan. Gặp nhau, thấy Kế xách bịch sữa, tôi nói:
- Bây giờ ông nói ra "chiến lược" điều trị bệnh của ông để tôi xem sao? Tôi sẽ góp ý cho ông.
- Em thường ăn chay và ngồi thiền.
- Thế là đúng hướng đấy, nhưng thắng được cái thèm ăn là rất khó.
- Tết vừa qua, bữa ăn có đầy cá và thịt nhưng em chỉ ăn rau, củ, quả, chỉ còn uống một ít sữa để lấy chất đạm.
Tôi nói ngay “Uống sữa là sai rồi”, rồi đưa cho Kế cuốn sách ăn chay, nhịn ăn chống ung thư. Tôi cũng giải thích theo “lý luận” của tôi cho Kế hiểu. Kế bảo:
- Vậy thì em cũng sẽ bỏ sữa, em đã mua trong bệnh viện, họ bán cho bệnh nhân bồi dưỡng. Thôi, em mang về nhà cho gia đình dùng.
Sau đó, Kế đã ăn chay theo góp ý của tôi. Khi trở lại tái khám ở bệnh viện, cùng một khoảng thời gian từ không đến có tới 4 khối u trong gan Kế , bác sĩ đã không thấy xuất hiện khối u nữa. Trên facebook ngày 23-9-2017, Kế thông báo thế này:
“Lần đầu tiên sau 9 tháng điều trị K gan, chỉ số ung thư AFP về 6.8 dưới mức bình thường là 10. Mừng quá tự thưởng cho mình 2 lon 333”.
Kế đã kiên cường giữ được 3 năm, gặp tôi công nhận: “Em không ăn chay thì chết lâu rồi!” Nhưng rồi lơ là, thỉnh thoảng lại uống bia, hút thuốc, mà bia thì có men, tức đạm động vật. Vì thế, 2019, Kế vào SG khám bệnh, BS báo là ung thư đã di căn đến thực quản. Đến nhà tôi chơi, tôi bảo con gái chụp một tấm ảnh kỷ niệm, Kế kém tôi 5 tuổi nhưng bị trọng bệnh nên trông già hơn nhiều.



Lần này Kế đã chọn cách điều trị của bác sĩ: hoá trị và xạ trị. Tôi đã im lặng, không thể góp ý Kế “đừng nghe BS” được, tôi đã tôn trọng quyết định của Kế. Nhưng rồi kết quả điều trị không tốt. Ngày 31-10-2020, tôi giật mình khi thấy Kế tự chuẩn bị ảnh thờ mình, đăng lên facebook với thông báo: “Chuẩn bị sẵn sàng Lên Bàn Thờ 1 ngày không xa”. Và rồi tôi giật mình khi thấy gia đình Kế báo tin Kế đã mất hồi 13 giờ 30 phút, ngày 03 tháng 11 năm 2020.
Còn nhiều chuyện về Y học tôi đã tìm hiểu, áp dụng, sáng chế, trải nghiệm, thú vị là có hiệu nghiệm, một bài thì không thể viết hết được.

23-9-2024
ĐÔNG LA