MỘT CUỘC ĐỤNG ĐỘ TOÉ LỬA GIỮA NHÀ VĂN ĐÔNG LA VÀ CÔ VŨ THỊ HOÀ
Hôm nay là chủ nhật, tôi muốn đăng lại một kỷ niệm nhớ đời của tôi với cô Vũ Thị Hoà, người đang bị công an tạm giam. Với tôi luôn trắng đen không lẫn lộn, phải trái luôn phân minh. Ngay từ những ngày cô Hoà còn coi tôi là “số 1”, thấy cô sai, tôi cũng đã “phang” ngay. Còn từ 4-5 năm nay, cô quen và nghe theo những người hứa dẫn cô gặp lãnh đạo, đã cho tôi ra rìa, nay chính họ đã tố cáo cô ở công an Vĩnh Phúc, đẩy cô vào trại giam. Nếu cô sai thật thì cô phải chịu, tôi có muốn cũng không thể có phép tiên mà bênh vực cô được. Dù vậy, tôi vẫn luôn trân trọng những gì mà tôi biết chắc chắn là tốt đẹp về cô. Tôi biết nhiều người khi cùng đường đã lăn lê bò toài, quỳ lạy, cầu xin cô cứu giúp. Cô đã giúp, khi được việc, ai cũng ca tụng cô hết lời, gọi cô là “Mẹ Bồ Tát”. Nhưng có những người muốn được tất, chỉ biết “ăn” từ cô, nên khi không được như ý, họ đã quay cổ, xổ toẹt tất, cắn cô như dã thú.
Hôm nay cô đang bị giam tôi thật đau lòng, nếu cô luôn tin và nghe tôi thì không bao giờ có chuyện đó. Tôi biết dù cô rất quý nhân cách của tôi, trọng sự hiểu biết của tôi, nhưng tiếc là tính tình của cô và tôi không hợp nhau. Cô hay nói với tôi “Anh thì ngang, cô thì bướng”, nên cứ gặp cô thì không ít thì nhiều cũng có “đụng độ”. Hôm nay tôi đăng lại bài viết tận từ ngày 5-9-2015 kể lại một trong những cuộc đụng độ “toé lửa” giữa tôi và cô Vũ Thị Hoà. Không ngờ vừa chẵn 5 năm trôi qua!
6-9-2020
ĐÔNG LA
Buổi chiều 1-9, tôi còn đang say giấc nồng, một ông kêu điện thoại:
-Ông Đông La, còn tình cảm với cô Hoà thì lên nhà tôi ngay để đi xem cô bốc mộ liệt sĩ.
Tôi nghĩ cái tình cảm của tôi nó còn nguyên đó chứ làm gì có chuyện còn hay mất, cái chính là mọi người nghĩ về chuyện tranh cãi giữa tôi và cô Hoà đúng hay sai mà thôi.
Tôi muốn mọi người hiểu việc tôi dám tranh cãi với cô Hòa chứng tỏ tôi, khi viết bảo vệ cô, hoàn toàn khách quan, hoàn toàn tự chủ, không bị “mê mụ”, mà viết sai. Tôi luôn viết hoàn toàn tỉnh táo từ những nhân chứng, vật chứng và việc chứng cụ thể với những lý lẽ dựa trên cơ sở tri thức của tôi.
***
Câu chuyện tranh cãi xuất phát từ việc đợt này cô Hoà vào SG tôi thấy mấy lần cô lẩm bẩm: “Nhà nước gì mà không cho người ta yêu nước”. Theo Hiến Pháp, đúng là người dân có quyền làm tất cả những việc pháp luật không cấm, nên pháp luật của một nước văn minh không thể cấm người dân làm từ thiện? Tiếc là cái sự ngược đời đó lại có ở đất nước chúng ta và đã từng làm cô khốn khổ không ít. Cô nói tiếp: “Tại ông cha nó hư nên mới sinh ra lũ con cháu hư hỏng”. Ý này cô cũng đúng, vì thực ra đó là cách nói khác về “lỗi hệ thống”. Cái lỗi mà đến ông TBT Nguyễn Phú Trọng cũng từng nói nó đẩy chế độ đến trước nguy cơ tồn vong kia mà.
Tôi biết cô nói như vậy vì cô đã bị người ta hành không ít. Nhưng tôi mong cô hiểu đó chính là những cái sai do sự yếu kém về luật pháp của xã hội cũng như mọi mặt khác còn yếu kém vậy. Từng nhiều lần viết bảo vệ cô chống Thu Uyên vu khống, tất nhiên tôi phải hiểu thấu những bức xúc của cô, nhưng bực là cô lại không hiểu chính xác cái công việc viết lách mà tôi hay nói vui với cô là “đang bận bảo vệ chế độ” đó. Tôi nói với cô, nhà nước mình còn nhiều tệ nạn và yếu kém, nó như cái nhà dột, nhưng tôi phải bảo vệ cái nhà dột ấy trước bọn ngu dốt và lưu manh, chúng đòi đập bỏ cái nhà với những ảo tưởng hão huyền, mà thực chất chúng chỉ là những kẻ quấy rối ăn tiền thôi. Nếu cái nhà dột mà sụp thật thì mọi người sẽ không có chỗ nào để ở, đất nước sẽ loạn. Nên khi cô đụng chạm đến “tự ái nghề nghiệp” của tôi tôi mới nổi xung lên. Tôi nói:
-Cô nên biết từ năm 1989 em đã bị cơ quan nó cướp công, chịu bao nhiêu oan trái, nhưng khi viết em phải khách quan, phải nhìn toàn diện. Như nước ta từ chỗ vua bị bắt đi đầy, tên nước bị xóa, nghĩa là dân ta đã hoàn toàn mất nước, rồi năm 1945 2 triệu người chết đói nữa, thì đất nước được như hôm nay, dù còn nhiều cái sai, cái xấu, vẫn phải hơn xưa hàng ngàn lần chứ, Bác Hồ phải có công, Đảng phải có công chứ!
Rồi tôi nói, tôi chỉ bảo vệ được cái đúng của cô, còn không thì tôi không bảo vệ được đâu. Như có chuyện với khả năng đặc biệt cô thấy thế cô nói, dù đúng nhưng chứng cớ đâu? Cô không thể trưng ra thì người ta hoàn toàn có thể quy cô vào tội phao tin, đồn nhảm, làm mất ổn định trị an.
Rồi nói qua, nói lại, máu bốc lên, lại có tí hơi men nữa. Khi cô nói: “Thế anh viết đi, anh viết cho người ta bắt cô đi!”, tôi mới cáu lên:
-Nếu tôi như thế thì không phải là tôi nữa.
-Anh đừng viết bảo vệ cô nữa. Từ nay cô không cần anh nữa!
-Tôi cũng không cần cô. Tôi viết chỉ vì lẽ phải chứ không vì cái gì hết. Còn chuyện tình nghĩa, giúp nhau qua lại là tự nhiên về sau.
-Từ nay anh đừng có gặp cô nữa.
Cứ thế không ai chịu ai. Có lần tranh luận cô cũng đã bảo tôi, anh thì ngang, cô thì bướng. Cái rắc rối ở chỗ là nói tôi sai cũng không phải, nói cô sai cũng không đúng, cái chính là cái chuyện nói ra có phù hợp hay không mà thôi.
***
Tôi bỏ sang nhà ông bạn, lòng nặng trĩu, tôi đã làm khổ một người mà tôi quý trọng, tôi từng khóc trước những nỗi thống khổ của cô, nên có đêm tôi đã phải thức trắng để viết bảo vệ cô khi cô bị Thu Uyên vu khống trên VTV là cơ quan truyền thông mạnh nhất. Còn về phía cô, cô Thương vợ Đại tá Cao Thanh Hoa, mấy lần bảo tôi, với nhiều người, cô chỉ tức giận, mắng chửi người ta lúc đó, xong là thôi, chỉ có chuyện xung khắc với anh là làm cô đau khổ nhất. Nên những lúc tôi và cô căng nhau, Thương hay gọi điện giục tôi: “Anh ơi, cô đang vui đấy, anh gọi điện làm lành đi!”. Tôi bảo: “Tôi có sai đâu mà làm lành!”. Mà thực sự đúng vậy, trong tâm tôi, tôi luôn chỉ muốn cô bình yên mà thôi.
Đến tối, sau khi ăn cơm ở nhà ông bạn xong, cô còn giận tôi nhưng Đại tá Hoa cứ ép tôi sang nhà Hoa gặp cô làm lành. Tôi theo Hoa về nhà. Thấy tôi, cô đi ngay xuống phòng sau, vòng theo hông nhà, đi chân đất về khách sạn, làm Trường phải mang dép ra cho cô.
Tôi về nhà, lên facebook chat, tâm sự với Hường, người mà tôi thường tâm sự những điều sâu xa nhất về cô. Hường bảo cô không giận lâu đâu, ngày mai nhất định cô sẽ gọi tâm sự với em. Tôi viết cho Hường:
-Hường nói giúp với cô, anh Đông La chỉ muốn cô bình yên thôi là anh ấy yên tâm rồi. Được thế thì cô giận luôn cũng được, không gặp cô nữa cũng được.
Nguyên văn Hường trả lời:
-Nhưng em k muốn cô và anh k gặp nhau.
***
Hôm sau ông Ba tổ chức chiêu đãi, mời tôi đến 4-5 lần, tôi bảo cô không vui thì ăn uống có vui gì, nên không đi. Rồi tôi đăng vài bài, giãi bầy đôi điều tâm sự, mà tôi biết, dù giận tôi nhưng nhất định cô sẽ đọc. Rồi tôi chọn đăng cái ảnh chụp lần đầu gặp cô mặc chiếc áo gụ, cô chỉ tay trông rất sống động, nhưng là đang đối thoại chứ không phải tranh cãi nhau.
Hôm sau ông bạn lại mời cơm, tôi đã nguôi nên đã đi. Mọi người gặp tôi đều mừng vì không ai muốn tôi và cô Hoà giận nhau. Lịch bảo: "Cháu thấy chú đi là yên tâm rồi". Huyền mách tôi: “Thấy cái ảnh anh đăng lên cô cười bảo cái nhà ông này hay lắm! Cô hết giận anh rồi!”.
5-9-2015
ĐÔNG LA