ĐÔNG LA
NGỌC CHÊNH, TRỌNG TẠO, XUÂN
NGUYÊN,…
CÓ TẬT GIẬT MÌNH
Mới đây Dái lệch (Ngọc Chênh) lại có
bài hay: cung-nhau-ta-di-nhap-kho. Nội dung thì lăng
nhăng, mâu thuẫn, dốt nát, nhưng hay ở chỗ Chênh đã tự vạch áo cho người xem
lưng. Việc bắt hai chủ blog viết bậy Nhất Lác và Viết Bừa đã khiến cho Chênh và
không ít kẻ cùng một giuộc: có tật giật mình!
Bữa trước Viết Bừa (Viết Đào)
đã có cái nhìn mà tôi cho là “đần” khi “đánh tráo khái niệm”, cho sự chỉ đạo
của TT Nguyễn Tấn Dũng, triển khai chủ trương của Bộ Chính Trị trong việc phát
triển mạng xã hội, lập ra lực lượng bút chiến để đập tan tư tưởng sai trái và
phong trào dọn rác ý thức trên mạng, là lập ra các “tổ chức khủng bố mạng
trá hình”; thì bữa nay Chênh cũng viết:
“Dạo rày tự dưng bọn
thế lực thù địch tung tin đồn nói xấu chế độ tốt đẹp của ta hơi bị nhiều.
Chúng liên tục tung tin sắp tới sẽ
cho người nầy nhập kho, cho người kia đi giáo dục làm như chế độ ta được dựng
lên là để chuyên đi bắt dân không bằng. Chúng đưa ra danh sách 4 người, rồi
danh sách 5 người, rồi danh sách 10 người...và mới đây nhất, theo nhà văn đáng
kính Nguyễn Trọng Tạo, từ Bắc Kinh gởi về danh sách đến 20 người. Nghe cái danh
sách nầy, Nguyễn Trọng Tạo phải thốt lên: Bắt hết nhân dân thì sống với ai.
Lúc đầu nghe bọn xấu tung ra danh
sách 4 người gồm Nhất, Đào, Chênh, Lập mà trong đó đã có 2 người đi theo 258
rồi, tôi run quá”.
Như vậy Chênh cũng gọi lực lượng
“dọn rác mạng” là “bọn
thế lực thù địch”, coi việc “chế độ tốt đẹp của ta”
bắt Đào, Nhất là “xấu”.
Khi cho một dúm những kẻ viết bậy,
nói bậy, quấy rối, làm càn là “nhân dân” như cách
gọi của “Tao là
Tạo” mà Chênh nhai lại thực chất là cách nhìn lộn ngược, quấy rối, làm cho
trắng đen lẫn lộn, thiện ác bất minh. Thực chất là hành động gieo mầm bất ổn theo
hình mẫu của những nước đang loạn hiện nay, xúc phạm nghiêm trọng đến an ninh
và cuộc sống bình yên của mọi người. Tiếc là lại có rất nhiều người nhẹ dạ tin
theo. Thật đáng ngại cho an ninh xã hội khi lượng truy cập có trang hàng trăm
ngàn lượt/ ngày. Không biết những người có trọng trách có nhận ra điều này
không?
Trường hợp Cù Huy Hà Vũ bị bắt không
chỉ vì vừa dùng xong 2 cái bao cao su với người không phải vợ mình, mà Vũ bị
bắt còn vì muốn xóa trắng lịch sử khi đề nghị bỏ lễ 30-4, cho ĐCSVN treo cờ trong
quốc lễ là phạm pháp; bôi đen lịch sử khi cho ta xâm lược Căm-pu-chia; ngông cuồng
khi kêu gọi liên minh với Mỹ đánh Trung Quốc; v.v… Vậy mà Tạo không chỉ một lần
ủng hộ Vũ. Từ việc đồng tình với ông Bằng Việt cho việc công an bắt Vũ là ngu
xuẩn; tâm đắc với ông Nguyễn Khoa Điềm làm thơ tặng Vũ cho “xiềng xích” cầm
tù Vũ hôm nay cũng như xiềng xích của Thực dân Pháp năm nào cầm tù cả dân tộc
ta; gần nhất là vụ vợ chồng Vũ lừa đảo toàn thế giới, dựng vở kịch “tuyệt thực” để tạo
cớ la làng, “Tao
là Tạo” cũng khụng khiệng đòi “chỉ đạo” Tướng Oánh phải “lễ độ” với “khùng”
Vũ vì Vũ là con ông Huy Cận!; v.v…
Tôi phải xin lỗi dg vì thực ra chữ Tao-là-Tạo
tôi đã đạo của bạn vì thấy nó đúng quá trong chính bài tao-la-tao khi bạn viết:
“Đọc những suy nghĩ
được public của ông nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo về việc đột quỵ của ông chủ tịch
TP Cần Thơ, ông Nguyễn Thanh Sơn, mình cứ thấy gờn gợn… mình liên tưởng đến tay
“nhà văn” Phạm Viết Đào, kẻ mà mình đã comment thẳng vào blog của lão rằng, ông
là thằng khốn nạn, khi lão hả hê cho rằng việc bố đẻ của tử tù Nguyễn Đức Nghĩa
bị tai nạn chết tại Hải Phòng, là “xác đáng” là “nhân nào quả nấy”… Quay lại
phát biểu của ông Tạo, thật trùng hợp làm sao khi ông Đào là một trong những
người hăng hái “bê” về đầu tiên, đăng chình ình trên blog, hả hê bỡn cợt khi
người ta đang trong trạng thái thập tử nhất sinh vì đột quỵ!
Mình không nghĩ, sự bất mãn chế độ,
“ghen quan ghét chức” của ông Tạo lại có thể biến tướng một cách kinh dị, nhập
nhằng như thế. Nói thật, mình thầm cầu mong cho phần đời còn lại của ông Tạo
(ông sinh năm 1947?) sẽ không gặp phải những ca tai biến, đột quỵ chí mạng như
thế, sau những chầu nhậu tới bến với đám bạn “lều văn, chòi thơ” của ông…”
Trở lại với bài của Dái Lệch, tôi có
thể tự tin nói mình thuộc hàng viết nhanh và nhiều nhất trong thời gian qua,
vậy mà mới đọc Chênh thấy khó chịu tính mai viết thì đã thấy ngay trên banconong có bài khá thú vị của Lang-bian rồi. Giống Lang-bian, tôi cũng thấy Chênh dái lệch quả
là tên cơ hội, lưu manh và hèn hạ. Nói nó cơ hội và lưu manh bởi để lấy lòng
lực lượng chống VN, nó đã viết bài TÔI VÀ VIỆT CỘNG thành khẩn nhận tội “dính líu với an ninh
tình báo của Việt Cộng” rồi tự bào chữa, chối tội ngay sau đó: “mà tôi cũng nào có
hay và có thiết gì”. Có điều bào chữa vậy là dốt, bởi đã là một thằng sinh
viên tốt nghiệp đại học, dính líu với an ninh tình báo Việt Cộng mà “nào có hay”, thì
quả là đầu không có óc, là ngu hơn bò! Thực ra chẳng có ai lại ngu đến thế mà
đó chính là bản tính của một kẻ cơ hội, lá mặt lá trái, phản trắc mà thôi. Mới
hôm nào viết vậy, nhưng hôm nay, khi Nhất, Đào bị bắt, Chênh có tật giật mình,
lại nhanh nhảu mang chuyện cha có công đi tù ở chế độ cũ ra khoe để chạy tội.
Đã nói “có thiết
gì” rồi còn mang cha bị tù ra khoe làm gì nữa? Làm vậy có khác gì chửi
chính cha mình? Chưa hết, Chênh còn hèn hạ khi mang đứa con gái út ra làm bia
đỡ đạn cho mình. Về bản lĩnh thì Chênh không đáng xách dép cho cha con Huỳnh
Thục Vy.
***
Cuối bài viết, Chênh có nhắc đến một
nhân vật rất đặc biệt là Phạm Xuân Nguyên:
“Hôm qua nghe Nguyễn
Trọng Tạo nói về danh sách lên đến 20 người, thì bao nhiêu chút sợ hãi còn
vương vất lại trong chúng tôi đều bay đi sạch. Nhà phê bình văn học Phạm Xuân
Nguyên, chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật Hà Nội, từ Hà Nội bay vào với tâm trạng
phơi phới rủ chúng tôi đi nhậu. Nghe nói anh cũng có tên trong danh sách nầy”.
Cách đây ít ngày, Nguyễn Hữu Sơn có
gọi cho tôi. Sơn hiện là Viện phó, Chủ tịch Hội đồng Khoa học của Viện Văn Học.
Bạn bè có danh vị thì cũng cần phải giới thiệu kỹ để thơm lây tí.
(Chấn,
Sơn, con trai trước khi du học, tớ, tại Hồ Tây)
Sơn là bạn rất thân và coi nhau như
anh em của tôi. Từ gần 20 năm trước, một hôm Sơn đã tự đến mà sao cũng tìm ra
được nhà tôi còn ở trong một con hẻm nhỏ, sâu và ngoằn ngoèo, ở Phan Xích Long.
Sơn cũng đã vài lần, kể cả đi xe máy, về tận nhà tôi ở quê Hải Dương. Sơn nói về
chuyện có liên quan đến bài từng đăng trên báo Nhân Dân của Sơn về cuốn Biên độ của trí tưởng
tượng của tôi, rồi khoe có đi dự Hội nghị về Phê bình Lý luận của Hội Nhà
Văn VN. Sơn kể có chuyện giật gân:
- Phạm Xuân Nguyên nói ông Nguyễn
Văn Lưu (Cựu Giám đốc NXB Văn Học) là tên chỉ điểm.
Tôi nói:
- Nó phản động mà cũng dám nói ông
Lưu thế à?
- Phạm Xuân Nguyên mà cũng phản động
cơ á?
- Nó có tên trong danh sách 72 đứa
đòi đổi Hiến Pháp, xóa bỏ quyền lãnh đạo của Đảng CSVN, thay chế độ, … không là
phản động thì là cái gì? Ngày xưa nó là lính của ông phải không?
- Ờ, bây giờ là trưởng phòng thì
cũng dưới quyền.
- Không, tôi muốn hỏi có thời nó làm
lính trực tiếp cơ.
- Thì đúng như thế.
Giới văn chương nói chung, kể cả
những người bạn rất thân của tôi, có cái chán là họ thường chú ý đến cái hay,
cái dở chứ rất ít chú ý đến chuyện đúng sai, phải trái. Mà xét cho tận cùng thì
thực ra cũng chỉ là một mà thôi. Bởi có tác phẩm nào hay mà lại sai, tác phẩm
nào tốt mà lại phản động? Có điều phân biệt đúng sai, tốt xấu của tác phẩm văn
chương lại không dễ. Còn chuyện Phạm Xuân Nguyên bảo ông Lưu là “chỉ điểm” xem
chừng oan cho ông Lưu mà Nguyên nên bảo chính là tôi đây thì đúng hơn. Vì chính
tôi chứ không phải ai khác đã “chỉ điểm” cho bạn đọc thấy nhiều nhất những cái sai
về tri thức và đạo lý, từ những ông tai to mặt lớn lừng danh như Trần Độ, Nguyên
Ngọc, Nguyễn Khoa Điềm đến những “chấy thức rận sĩ” như Huệ Chi, Tương Lai.
Chính tôi đây cũng chỉ ra bản chất giang hồ chính trị của đám Chu Hảo, Quang A
khi họ gọi công an thi hành nhiệm vụ là “địch”, chỉ ra tính côn đồ và lưu manh
tri thức của TMH; v.v… và chỉ ra sự phản động của chính Phạm Xuân Nguyên.
Vậy phản động là gì? Phản động là đi
ngược lại mọi người, nghĩ và làm ngược với những chuẩn mực đạo lý và tri thức.
Thế thôi!
Tôi phải chứng minh một chút về
Nguyên nếu không sẽ bị cho là vu cáo.
Phạm Xuân Nguyên không chỉ có những
suy nghĩ và hành động sai trái thể hiện ở những ngày hôm nay, mà đã có tính hệ
thống từ trước. Nói đến Nguyên không thể không nói đến Nguyên Ngọc và cuốn Nỗi buồn chiến tranh của
Bảo Ninh.
Theo Nguyên, Nguyên Ngọc là “người có công lớn
trong việc trao giải cho Nỗi buồn chiến tranh, đánh giá rất cao tác phẩm này”.
Tôi đã viết kỹ trong bài *VỀ HAI “ỨNG CỬ VIÊN GIẢI NOBEl” CHO VĂN CHƯƠNG VIỆT
NAM, Nỗi
buồn chiến tranh thực chất là cuốn sách viết về sự chấn thương tâm thần của
một người lính giải phóng đã trải qua một cuộc chiến tàn khốc rồi trở về với sự
đổ vỡ của tình yêu và đổ vỡ niềm tin, vì thế đã “tìm lẽ sống hôm nay”
(ý Nguyên Ngọc) và “chiến đấu lại”
(cũng ý Nguyên Ngọc) bằng cách “dầm mình trong rượu”
và “viết văn”,
nhưng phải “làm
cách mạng văn chương” bằng cách chỉ kể lại những gì bi thảm nhất và những
gì xấu xa nhất của đội quân mình đã đứng trong đó; để rồi với “Trách nhiệm lương tâm”
(ý Nguyên Ngọc) đã chỉ ra sự hy sinh của mình và bao đồng đội là vô nghĩa.
Còn Phạm Xuân Nguyên cho: “Cuộc chiến được mô tả
trong tác phẩm này … những người lính là những con người bị vất vào cuộc
chiến, buộc phải bắn giết nhau”. Tôi đã viết: “Điều tối thiểu người
cầm bút ai cũng biết “Văn chương phải tải đạo”, một cán bộ nghiên cứu ở Viện
Văn học như Phạm Xuân Nguyên lại đi đồng nhất cái thiện với cái ác thì nghiên
cứu cái gì?!”. Phạm Xuân Nguyên cũng cho biết Nỗi buồn chiến tranh
đã giúp cho người ngoài hiểu sai về con người và đất nước chúng ta như sau: “Gần đây nhất,… Dennis
Mansker… khi đọc Nỗi buồn chiến tranh. … ông choáng váng và xúc động. Ông
viết: "Đây là một bức tranh trung thực và tàn nhẫn đến kinh ngạc về bi
kịch của một người lính Bắc Việt bị tê liệt hết nhân tính của mình sau mười năm
tham chiến…”. Tôi đã viết: “Sau chiến tranh, có
thể có những chấn thương thần kinh về bệnh học, còn chấn thương tinh thần mang
tính ý thức hệ để rồi tuyệt diệt niềm vui sống, như Bảo Ninh viết, chỉ là vô
cùng hãn hữu. Bản thân cựu lính chiến Bảo Ninh cũng còn rất khôn ngoan, chẳng
có “tê liệt” cái quái gì hết, không hiểu vì cái gì mà ông viết để cho người
ngoài hiểu đồng đội của mình “tê liệt hết nhân tính” như một lũ súc vật vậy?!”.
Cũng theo Phạm Xuân Nguyên: “Đánh giá cao nhất Nỗi
buồn chiến tranh ở Mỹ có lẽ là ý kiến của Leif A. Torkelsen (Columbus, OH
United States) khi ông cho đây là cuốn tiểu thuyết chiến tranh hay nhất thế kỷ
XX. Torkelsen viết: "… đây là một tác phẩm ngoại hạng… Cuốn sách tràn đầy
những suy tư thấu suốt về Việt Nam
cũng như về tâm hồn con người…”. Tôi đã viết: “Cái chuyện tôn vinh
một tác phẩm giúp cho người ngoài hiểu sai về dân tộc mình và viết không cần
đúng sai để biện hộ cho đối phương, buộc tôi phải đặt câu hỏi: Người ta làm vậy
phải chăng vì ngóng đợi một cái gì đó ngoài văn chương? Phạm Xuân Nguyên cho
Nỗi buồn chiến tranh “được giải thưởng là một thắng lợi của tư duy đổi mới
trong văn học”. Có điều cái gọi là “đổi mới” mà hai vị đã nói thực ra chỉ là
một sự lộn ngược lại tất cả một cách cực đoan”. Mà thực chất theo tôi: “Nguyễn Huy Thiệp, Bảo
Ninh và một số người tung hô, đã lẻn được ra ngoài bằng ngõ tắt, đem đến thị
trường tinh thần thế giới còn trắng đen lẫn lộn những hàng hóa đặc biệt, sản
phẩm của cuộc “đổi chác” chứ không phải “đổi mới” văn chương, đã đổi những thứ
vô giá thiêng liêng như niềm tự hào dân tộc, sự chính nghĩa, cái thiện… lấy
những cái có giá cụ thể hơn”.
Vậy mà…, lần đầu biết Phạm Xuân
Nguyên được làm Chủ
tịch Hội Nhà văn Thủ đô Hà Nội, tôi muốn té ngửa. Không lẽ ông Bí thư Thủ
đô, bộ não của cả nước, Phạm Quang Nghị cũng lại “rân trủ” đến thế? Nhưng rồi
chép miệng, lại là hậu quả của lỗi hệ thống thôi. Hiện người ta dễ nhận ra tham
nhũng, lãng phí là hậu quả của lỗi hệ thống. Nhưng theo tôi tình trạng trắng
đen lẫn lộn, thiện ác bất minh thuộc lĩnh vực tư tưởng, tri thức, cũng là
hậu quả của lỗi hệ thống. Chính vậy mới có chuyện có những kẻ dốt ác được vinh danh.
Như Trần Mạnh Hảo từng được tùm lum giải thưởng của Hội Nhà văn chẳng hạn. Mà
khổ nỗi, lỗi hệ thống lớn nhất chính là trình độ về mọi mặt còn thấp của nước
ta!
***
Để kết bài viết, Chênh viết:
“Rượu vào rồi thì
chuyện tới trời cũng xem như chuyện đùa bỡn. Những bạn bè ngồi trong bàn mà
không có tên trong danh sách tự dưng thấy thiệt thòi. Nhưng các bạn ấy cũng
không ganh tị và tự nguyện phân công nhau lo thăm nuôi những người được xem là
có tên. Nguyện vọng thăm nuôi của nhà văn Nguyễn Quang Lập là một cái laptop,
nếu có ba gờ nữa thì càng tốt để anh tiếp tục viết blog và liên lạc với thế
giới bên ngoài. Nhà thơ kiêm họa sĩ Đỗ Trung Quân thì cần giá vẽ với màu xịn để
vẽ và một chút ánh trăng qua cửa sổ...để làm thơ. Còn nguyện vọng của tôi: Cứ
gởi đều đặn viagra vào. Các bạn hỏi: Để làm gì trong đó? Tôi nói: Buồn quá để
đục vô tường chơi cho vui. he he.
Đỗ Trung Quân nổi tiếng với
bài hát cải biên "Cùng nhau đi Bình Hưng Hòa" mà mỗi lần y hát lên,
thiên hạ cười phọt cả rượu ra ngoài. Nay y nghêu ngao: Cùng nhau ta đi nhập
kho... Lại cười đến sặc gạch!
Mai kia, bọn phản động mà lại có danh sách 30 hoặc 40 người tung ra thì chắc vui hơn nữa. he he.
HNC”.
Mai kia, bọn phản động mà lại có danh sách 30 hoặc 40 người tung ra thì chắc vui hơn nữa. he he.
HNC”.
Theo tôi, chỉ việc thằng Dái Lệch
ngông nghênh diễu cợt, xuyên tạc việc thực thi pháp luật, giữ nghiêm kỷ cương
phép nước của cơ quang công quyền cũng đã thừa tiêu chuẩn “nhập kho” rồi!
27-6-2013