Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

fanpage TỔ QUỐC LINH THIÊNG


Vừa rồi HỘI NHỮNG NGƯỜI PHẢN BÁC TUYÊN BỐ 258 của nhóm Võ Khánh Linh và Nhật Lệ đã lập fanpage mang tên TỔ QUỐC LINH THIÊNG. Các bạn ấy viết:
TỔ QUỐC LINH THIÊNG TỔ QUỐC LINH THIÊNG - âm hưởng hiển linh từ lịch sử dựng nước/giữ nước cha ông ta, từ lời tuyên ngôn hùng hồn “NAM QUỐC SƠN HÀ” của danh tướng Lý Thường Kiệt “Sông núi nước Nam vua Nam ở/Rành rành định phận tại sách trời” đầy quốc khí khiến quân thù phải nhụt chí.
Đúng vậy, chúng tôi – HỘI NHỮNG NGƯỜI PHẢN BÁC TUYÊN BỐ 258 đã chọn cái tên TỔ QUỐC LINH THIÊNG cho fanpage của HỘI với ước mong đây sẽ là nơi gặp gỡ của những người con yêu đất nước, yêu Tổ quốc, nơi chúng ta cất lên tiếng nói bằng linh hồn, nhiệt huyết, khát vọng từ chính bản thân mình”.
 Tôi xin giới thiệu và ủng hộ bằng việc đăng lại đoạn trích bài thơ  cũng viết về Tổ quốc của tôi:


ĐÔNG LA
TỔ QUỐC-NỬA BÀN CHÂN 
DÍNH BÙN VÀ MÁU
(Tặng thưởng thơ Tạp chí Văn nghệ Quân đội 1998)

         Tổ Quốc!
          Có phải bão giông của thời gian hay của đất trời
                             đã thổi cong cả dáng hình của mẹ?
          Cái dải đất xanh mềm như dải lụa
          Mà như thành đồng trước sóng gió đại dương
          Một không gian bình yên êm mơ
          Như chưa hề phải gồng mình  trước
                                             những tai ương của lịch sử!
          Việt Nam - Tổ Quốc tôi như thế!             
                ***
          Từ tuổi ấu thơ con đã biết đến Người qua từng trang 
                                                                                sách 
          Vó ngựa quân thù như còn phả bụi vào bài vở của con
Lửa còn táp bỏng rộp từng con chữ
Còn vẳng tiếng gươm khua tiếng xương thịt đứt lìa
          Có đất nước nào lại giặc giã nhiều đến thế!
Suốt mấy thiên kỷ dài được mấy khoảnh khắc bình yên? 
***
           Việt Nam - Đất Nước tôi!
          Một đất nước đến những người từng là kẻ thù cũng 
                                                          đem lòng yêu mến
          Sự thua trận của họ không trở thành nỗi nhục nhã 
                           đắng cay mà thành kỷ niệm không quên
Họ về lại chiến trường xưa như tìm kiếm quê hương
Chiến tranh đã trở thành bài học quý giá nhất
          Một Đất Nước đã đồng nghĩa với Chiến Thắng
          Và lòng NHÂN ÁI cũng thành tên!...
                    ***
          Mẹ ơi!
          Mỗi khi nghĩ về Tổ Quốc con thường nghĩ về mẹ
          Bởi Tổ Quốc của Chiến Thắng, của lòng Nhân Ái,
               cũng là Tổ Quốc của lòng bao dung, của cần 
                                                               cù nhẫn nại
Như bao bà mẹ nhiều hy sinh, nhiều khổ đau của 
                                                     đất nước này          
          Tổ Quốc mang dáng hình của mẹ
           Mẹ là một phần Tổ Quốc của con đây!...

          ***        
          Mẹ ơi!
          Mẹ còn nhớ một sáng mùa đông
          Khi mười bảy tuổi rưỡi con đã xa mẹ
          Trong mắt mẹ con còn là đứa trẻ
          Con đã vào đời
          Cuộc đời sóng gió
          Cuộc đời bão giông
          Bước chân bé nhỏ của con đã bước theo bước 
                                                    chân của Tổ Quốc
          Con luôn thấy phía trước là biển phía sau lưng là mẹ
           Mẹ là điểm tựa cho con
          Khi con mười chín tuổi
          Chiến thắng đã thấp thoáng hiện lên qua máu lửa 
                                                                        mịt mù
          Trong những đoàn quân trùng trùng điệp điệp
          Có đứa con bé nhỏ của mẹ
          Chúng con đã đánh một trận đánh, chưa bao giờ 
                                                                     lớn thế!
Mẹ ơi!
          Để đến được với Niềm Vui
          Chúng con đã phải qua những cánh rừng bị băm 
                                                         nát bởi pháo bom
          Đất chảy máu, rừng cao su chảy máu
          Qua bao xác người bánh xe tăng nghiền nát
          Qua bao bốt đồn khóa nghẹt những dòng sông!
          Tình thương của mẹ đã che chở cho con
          Khí thiêng sông núi đã che chở cho con
          Máu của đồng đội đã che chở cho con
          Hai mươi tuổi, trong ánh hào quang, con vẹn 
                                                     nguyên trở về với mẹ!
          Một hạnh phúc lớn, không phải cuộc đời nào 
                                            cũng được thế! ...                                             
***      
Mẹ ơi!        
          Mẹ hãy vào chơi với con
          Mẹ đừng ngại tuổi già đường xa
          Không còn đâu những con tầu chật ních  người,  
                chật ních cau tươi cau khô, chật ních những 
                                               xoong nồi, thúng mủng  
          Chúng đã chạy rất xa về phía sau lưng và không 
                                                   tìm thấy đường về!
                                         
          Con sẽ mời mẹ đi máy bay
          Xin mẹ đừng có ngại ngần vì đôi bàn chân gần 
                   một thế kỷ lấm láp trong phân gio bùn đất
Mẹ hãy cứ kiêu hãnh dẫm lên những bậc cầu 
                thang sáng loáng, dẫm lên những tấm thảm 
                                            trải sàn sang trọng 
        Mẹ sẽ bay lên tận cái khoảng không mà 
           cả đời mẹ vẫn tưởng chỉ giành riêng cho 
                                                 thiên thần, tiên nữ
          Rồi mẹ cũng sẽ được gặp chính những nàng tiên
          Nhưng là những nàng tiên thực chứ chẳng phải 
                                                                    tiên mơ
          Họ sẽ rất dịu dàng mang cơm, nước mời mẹ

          Mẹ hãy nhìn ra ngoài ô cửa sổ
          Mẹ có thấy gì trong những dải mây trắng muốt 
                                                                  kia không?
          Mẹ có thấy linh hồn của anh con, của đồng đội 
                                          con đang quây quần bên mẹ?
          Bởi máu của họ không chỉ làm xanh núi, xanh 
                                 đồng mà đã cháy thành ánh sáng
          Thành ánh hào quang chảy tràn qua Giao thừa 
                                                               Thiên niên Kỷ
          Chảy tràn trên hành trình của Đất Nước
          Đất nước của các vua Hùng, của các triều đại 
                                                     Đinh, Lý, Trần, Lê
          Đất nước của Thời đại Hồ Chí Minh tiếp nối mấy 
                                                                 ngàn năm
          Thế hệ chúng con cũng bước theo bước 
                                                       chân của Tổ Quốc
          Nửa bàn chân đã dính bùn và máu                  
          Nửa bàn chân ngập tràn ánh sáng hôm nay !
                                                                  
      Phú Nhuận
     8-3-1998