ĐÔNG LA
TỔ QUỐC-NỬA BÀN CHÂN
DÍNH BÙN VÀ MÁU
(Tặng thưởng thơ Tạp chí Văn nghệ Quân đội 1998)
(Trích)
(Chiến, Duyệt, Nhẽ, Lộc, Hùng (Đông La))
Tổ Quốc!
Có phải bão giông của thời gian hay của đất trời
đã thổi cong cả dáng hình của mẹ?
Cái dải đất xanh mềm như dải lụa
Mà như thành đồng trước sóng gió đại dương
Một không gian bình yên êm mơ
Như chưa hề phải gồng mình trước
những tai ương của lịch sử!
Việt Nam
- Tổ Quốc tôi như thế!
***
Từ tuổi ấu thơ con đã biết đến Người qua từng trang
sách
Vó ngựa quân thù như còn phả bụi vào bài vở của con
Lửa còn táp bỏng rộp
từng con chữ
Còn vẳng tiếng gươm
khua tiếng xương thịt đứt lìa
Có đất nước nào lại giặc giã nhiều đến thế!
Suốt mấy thiên kỷ
dài được mấy khoảnh khắc bình yên?
***
Việt Nam
- Đất Nước tôi!
Một đất nước đến những người từng là kẻ thù cũng
đem lòng yêu mến
Sự thua trận của họ không trở thành nỗi nhục nhã
đắng cay mà thành kỷ niệm không quên
Họ về lại chiến
trường xưa như tìm kiếm quê hương
Chiến tranh đã trở thành bài học quý giá nhất
Một Đất Nước đã đồng nghĩa với Chiến Thắng
Và lòng NHÂN ÁI cũng thành tên!...
***
Mẹ ơi!
Mỗi khi nghĩ về Tổ Quốc con thường nghĩ về mẹ
Bởi Tổ Quốc của Chiến Thắng, của lòng Nhân Ái,
cũng
là Tổ Quốc của lòng bao dung, của cần
cù nhẫn nại
Như bao bà mẹ nhiều
hy sinh, nhiều khổ đau của
đất nước
này
Tổ Quốc mang dáng hình của mẹ
Mẹ là một phần Tổ Quốc của con đây!
Cảm ơn mẹ đã cho con
cuộc sống
Một cuộc sống ở khoảng trời này, ở khoảnh khắc này
Để con có những trải nghiệm không nơi nào có được
Để con hiểu những điều không dễ gì hiểu được
***
Mẹ đã sinh ra con trong niềm vui của một
ngày chiến thắng
Nhưng đất nước đã kiệt cùng sau bao giặc giã triền miên
Trong cây sào giẻ rách trĩu nặng lúc nào cũng có
sẵn ở nhà ta
Mẹ lọc ra những mảnh lành lặn nhất
Mẹ ngồi khâu những mũi kim li ti như con kiến
Như khâu bằng sợi chỉ của nỗi nghèo khó và
sự tằn tiện của mẹ
Mẹ bọc tuổi thơ con
Và con đã lớn lên
Con lớn lên bằng
tương cà mắm muối, hạt lúa củ khoai
Trong đất bùn, trong nắng hạ mưa giông, trong
những đêm hanh hao nứt nẻ đôi bàn chân của mẹ
Con không biết màu vàng của vàng, màu bạc
của bạc, màu lấp lánh của hào quang phú quý
Nhưng con cũng không biết đến những
gian manh, hiểm ác, lọc
lừa
Trong ngôi nhà phía trước toàn là cánh cửa
Mẹ không có của cải để cất giữ nên chỉ cất giữ
tình thương
Mà tình thương thì không cần ổ khóa
Bạn bè đã đến với con như về nhà mình
Tuổi thơ con trắng tinh như tờ giấy
Chỉ khí phách của ông, đức độ của cha, lòng
yêu của mẹ được ghi khắc trong con
Chỉ những con chữ của thầy cô là tài sản duy
nhất của con
Ôi mẹ kính yêu!
Đến nỗi nghèo khó của mẹ cũng trở thành một
điều thiêng, một điều quý
giá!
***
Mẹ ơi!
Mẹ còn nhớ một sáng mùa đông
Khi mười bảy tuổi rưỡi con đã xa mẹ
Trong mắt mẹ con còn là đứa trẻ
Con đã vào đời
Cuộc đời sóng gió
Cuộc đời bão giông
Bước chân bé nhỏ của con đã bước theo bước
chân của Tổ Quốc
Con luôn thấy phía trước là biển phía sau lưng là mẹ
Mẹ là điểm tựa cho con
Khi con mười chín tuổi
Chiến thắng đã thấp thoáng hiện lên qua máu lửa
mịt mù
Trong những đoàn quân trùng trùng điệp điệp
Có đứa con bé nhỏ của mẹ
Chúng con đã đánh một trận đánh, chưa bao giờ
lớn thế!
Mẹ ơi!
Để đến được với Niềm Vui
Chúng con đã phải qua những cánh rừng bị băm
nát bởi pháo bom
Đất chảy máu, rừng cao su chảy máu
Qua bao xác người bánh xe tăng nghiền nát
Qua bao bốt đồn khóa nghẹt những dòng sông!
Tình thương của mẹ đã che chở cho con
Khí thiêng sông núi đã che chở cho con
Máu của đồng đội đã che chở cho con
Hai mươi tuổi, trong ánh hào quang, con vẹn
nguyên trở về với mẹ!
Một hạnh phúc lớn, không phải cuộc đời nào
cũng được thế!...
|