Thứ Bảy, 21 tháng 10, 2017

THÁI BÁ TÂN BẤT TÀI, NGU DỐT VÀ PHẢN ĐỘNG NHƯ THẾ NÀO?

ĐÔNG LA
THÁI BÁ TÂN BẤT TÀI, NGU DỐT
VÀ PHẢN ĐỘNG NHƯ THẾ NÀO?

Tôi đã viết nhiều bài cả khen lẫn chê về những tên tuổi hàng đầu của nền văn chương Việt Nam, từng coi Nguyên Ngọc không ra gì, phê phán cả Nguyễn Khoa Điềm, một nhà thơ kiêm cựu UVBCT, nên trong con mắt tôi không có “Nhà thơ Thái Bá Tân”, chỉ biết sơ sơ là một dịch giả, mà dịch giả thuộc loại tài năng ít tài nhất trong lĩnh vực sáng tác.  Nhưng mấy năm gần đây Thái Bá Tân lại trổ tài sáng tác loại thơ 5 chữ xỏ xiên và diễu cợt chế độ trở thành một nhân vật vừa nổi tiếng vừa tai tiếng.  Có lẽ Thái Bá Tân đã bắt chước kiểu thơ của ông Xuân Sách. Trước Thái Bá Tân rất lâu Xuân Sách cũng làm thơ “Chân dung văn học” nhưng không “chửi” chế độ mà phần nhiều chửi những người thành danh trong lĩnh vực văn chương. “Chân dung văn học” làm Xuân Sách nổi tiếng đến mức người ta không còn biết đến thơ chính thống của Xuân Sách nữa. Loại thơ đó thành công vì Xuân Sách đã “gãi đúng chỗ ngứa” của thói đố kỵ, ganh ghét trong giới văn chương, những kẻ bất tài cay cú trước sự thành danh của những người có tài, mà những kẻ bất tài thì luôn rất nhiều. Con người dù tốt đến mấy ai cũng có những điểm xấu nên Xuân Sách chỉ xoáy vào mấy điểm xấu để “vẽ” chân dung người ta thì tôi thấy Xuân Sách cũng chỉ thuộc loại người nhỏ nhen, xấu xí. Noi theo Xuân Sách nhưng Thái Bá Tân không vẽ chân dung con người mà vẽ “chân dung xã hội”. Thái Bá Tân cũng lợi dụng những chuyện chưa tốt của xã hội để “gãi đúng chỗ ngứa” dư luận đểu bằng những bài thơ nôm na, xỏ xiên, diễu cợt, phản bác tất cả những giá trị thuộc về xã hội hiện tại. Những cái xấu, cái kém đúng là còn rất nhiều ở xã hội VN, có điều những xã hội phát triển nhất cũng có. Những người có trí, có tâm sẽ viết phản biện với tinh thần xây dựng, chính tôi đây cũng đã viết nhiều, thậm chí còn viết đơn kiện giúp dân oan, chứ không ai lại đi viết kiểu như Thái Bá Tân. Thái Bá Tân trở thành một người nổi tiếng, có tài nhưng là tài năng kích động dư luận bầy đàn chứ không phải tài năng văn chương đích thực; đã làm ra được những tác phẩm phản giá trị chứ không phải có giá trị. Vậy làm thơ như thế nào thì là người có tài, thơ như thế nào là thơ có giá trị, là thơ hay?
Tôi đã viết rất nhiều để chỉ ra thế nào là thơ hay, thế nào là một thi sĩ có tài. Như trong cuốn “Biên độ của trí tưởng tượng” có bài “Hành trình thơ ca” rất dài; tôi cũng đã bình thơ của hai người điển hình ở hai thế hệ là Chế Lan Viên và Nguyễn Quang Thiều;  tôi đã viết về chủ nghĩa siêu thực, chủ nghĩa hậu hiện đại; tranh luận về đổi mới thơ ca khi phê bình quan điểm làm thơ của Trần Dần, Lê Đạt; v.v… Nên tôi thấy trả lời được câu hỏi “Thế nào là thơ hay” cả Hội Nhà Văn VN và không ai trên thế giới có thể trả lời được. Vì quan niệm về sự sáng tạo văn học nghệ thuật đúng là loạn xà ngầu, trong đó ở nước ta có chuyện cho loại thơ bố láo, mất dạy, phản thẩm mỹ, phản đạo lý và phản nhân tính là thơ “hay”. Dù vậy nếu dựa vào những điều cơ bản, dựa vào bản năng thẩm mỹ của loài người thì Nhà Phê bình Lý luận Đông La hoàn toàn có thể trả lời được “thế nào là thơ hay?”
***
Với thơ hiện đại, niêm luật, vần điệu không còn là quan trọng. Cũng như hội hoạ hiện đại vẽ giống thật không là quan trọng. Mà trước hết nhà thơ phải có sự sáng tạo. Trong ngôn ngữ phê bình người ta hay nói nhà thơ sáng tạo là phải có “tứ thơ”. Ý là cái chung của mọi người, còn tứ là cách thể hiện riêng của nhà sáng tác cái ý chung ấy. Khi ấy ý thơ sẽ có tứ, bài thơ sẽ có cấu tứ. Khi ấy thi sĩ thường viết ra được những câu thơ rất độc đáo, là ngôn ngữ riêng, là cách viết duy nhất mà nhà thơ viết ra. Thực tế có rất nhiều người mang danh Hội viên Hội Nhà Văn VN, nhưng với cả đời làm thơ cũng rất khó chọn ra được một vài câu như thế.
Ví dụ để tả tình, tả cảnh Thúc sinh từ biệt Thúy Kiều Nguyễn Du đã viết hai câu thơ bằng “cách của Nguyễn Du”, đã trở thành bất hủ mà gần như người VN ai có đi học đều biết:
Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường
Chế Lan Viên làm bài thơ “Con cò”, không phải tả con cò thực mà là con cò trong lời ru cô con gái của ông ngủ, chỉ có tài năng của một thi sĩ mới khiến ông viết ra hai câu thơ thơ mộng như thế này:
Con đi ngủ thì cò cũng ngủ
Cánh của cò hai đứa đắp chung đôi
            Còn tôi, trước mắt Chế Lan Viên tôi chỉ là một dứa trẻ, tại sao lần đầu đọc những bài thơ đầu tay của tôi với tư cách trong ban giám khảo một cuộc thi ông lại tự quyết trao giải thưởng cho tôi, sau đó còn đến báo Văn nghệ TPHCM gởi gắm, còn tự đứng tên giới thiệu tôi vào Hội Nhà Văn TPHCM? Đơn giản là vì tôi phải có tài làm thơ thật.
Hôm nay với sự thách thức của “thầy Phúc Anh” tôi sẽ chứng minh tiếp tôi có tài như thế nào và Thái Bá Tân bất tài như thế nào? Cũng là dịp hiếm để tôi tâm sự về những điều tinh tế, cao sâu của chuyện sáng tác thơ ca giữa cái thời thực dụng nhố nhăng này.
***
Như viết ở trên nhà thơ có tài là phải viết ra được những câu thơ độc đáo, những câu của riêng mình. Tôi đã viết được rất nhiều như vậy nhưng với tinh thần “trọng chứng hơn trọng cung” tôi chỉ kể ra những câu thơ, bài thơ được những nhân vật có danh tiếng khen mà thôi.
Trước nhất là hai câu thơ mà tôi đã nhiều lần “khoe” khi viết ở Leningrat 1990 đã được rất nhiều người thích:    
Anh xa em gần nửa vòng Trái Đất
Nỗi nhớ cũng cong theo dáng Địa Cầu
Nhớ nhau là chuyện của muôn thuở, nhưng viết “nỗi nhớ cong” thì chỉ có tôi viết như thế mà thôi.
Tương tự như vậy tôi viết về nỗi cô đơn:
            Anh như con thuyền lênh đênh sóng nước
            Nghiêng bên nào cũng chạm phải cô đơn
Hôm ấy đang chở Nhà văn Nguyễn Bản, một người viết truyện ngắn rất nổi tiếng, rất hay, nghe tôi đọc, ông hỏi: “Thơ ai mà hay thế?”/ “Thơ em đấy”.
Còn Nhà thơ Hải Như, tác giả lời bài hát “Thành phố hoa phượng đỏ” gọi điện cho tôi nói “Nếu tôi có quyền sẽ cho chùm thơ của anh giải nhất” chính là điều ông nói về chùm thơ trong đó có bài “Cánh đồng quê” của tôi. Nhà thơ Lê Huy Mậu, tác giả lời bài hát “Khúc hát sông quê” mà Nguyễn Trọng Tạo phổ nhạc, cũng rất thích bài đó, còn làm hẳn một bài thơ tặng tôi nữa. Ông TS Dung, giờ làm Trưởng khoa Sử ở ĐHXH&NV TPHCM khi đọc xong chùm thơ đó trước mặt tôi nói: “Đọc thơ anh rồi em không còn đọc được của ai nữa!”.
Cánh đồng quê là một đề tài quá quen thuộc nhưng tôi đã viết hoàn toàn khác như thế này:
“Đất như bị lột da vẫn không kịp cho những vụ 
                                                                   chiêm mùa
Những vụ mùa xếp hàng chờ nhau đến lượt
Không ủ ấm được bao cuộc đời bao số phận 
                                                  mong manh
Khi những đám mây như bị phơi khô trong mùa 
                                                            hạn hán
Mặt đất cũng bị nghiêng khi mùa nước lụt tràn đê”;
Rồi:
“Sao là “Cánh”, sao là “đồng”, sao lại “Chùa Mô”,
                                             “Đằng Miều”, “Con Cóc”?
Những cái tên lạ lùng đã khắc dấu hồn ta
Nhớ vệt bùn hôm nao em làm ta lấm áo
Em đã đền nụ cười sáng cả chiều quê
Bộ ngực trinh nguyên đã rung lên
                                                     dưới lớp áo mờ”.
            Nhưng ngôn ngữ độc đáo chỉ là một phần thể hiện tài năng của thi sĩ mà quan trọng hơn, quan trọng nhất nhà sáng tác phải làm ra được những tác phẩm có tư tưởng lớn, những ý tứ cao sâu. Về điều này, tôi cũng làm thơ với tinh thần phản biện nhưng không nôm na, mách qué, xỏ xiên như Thái Bá Tân mà dùng ngôn ngữ nghệ thuật, giàu hình ảnh để có thể  biểu đạt, biểu cảm những tâm tư trước những thực trạng chưa tốt của xã hội, của đời sống con người. Với những độc giả hiểu biết và nhạy cảm chứ không phải loại “đàn gảy tai trâu” đọc thơ họ sẽ mở ra cả những chân trời liên tưởng.
Chỉ là cái chuyện chở con đi học nhưng tôi đã viết một bài thơ làm cho các giáo viên dạy cùng trường với bà xã tôi rất thích, trong đó có đoạn như thế này:
“Không chỉ văn chương, không chỉ khoa học
Nghề của cha là nghề đưa các con đi học
Cha chở các con mà như chở thời thơ ấu của mình…
Ngày ngày cha chở các con trên những con đường Sài Gòn như những dòng sông luôn dâng lên vô tận           
Chi chít người xe
Chi chít số phận
Tất cả bị bó chặt bởi những giới hạn
Nhưng các con có biết không?
Chúng ta đang đi trong giới hạn không phải của lề đường mà giới hạn của những suy nghĩ
Chúng không thể mở ra bằng xẻng cuốc mà chỉ bằng những con chữ”.
Nguyễn Quang Thiều khoảng 1998 còn làm long toong, biên tập viên ở Báo Văn nghệ, còn thân tôi lắm, sau khi đăng cho tôi bài thơ “Những nhịp cầu” gọi cho tôi nói: “Ông Thỉnh bảo thơ Đông La hay quá, kỳ này bảo Đông La tham gia cuộc thi thơ đi”. Bài thơ tôi nói về công lao vĩ đại, cao nhất của người nông dân là làm ra cái ăn, cái mặc cho cả loài người nhưng họ lại được trả công thấp nhất, luôn ở tầng thấp nhất của xã hội:
            NHỮNG NHỊP CẦU

Cong cong như lưng ong
Cong cong như lưng tôm
Như mẹ tôi
Như ông nội tôi
Như Tổ Tiên tôi
Những nhịp cầu
Trên bao cánh đồng quê

Không phải bằng sắt thép bê tông
Những nhịp cầu xương thịt
Không phải để dòng sông chảy qua
Mà máu chảy
Không phải để xe cộ đi qua
Mà lịch sử đi qua

Trên đó có bước đi của văn minh
Có bước đi của vinh quang

Cuộc sống đã vươn tới những tầm cao nhất
Luôn ở tầng thấp nhất những nhịp cầu.

            Lại Nguyễn Quang Thiều, sau khi đăng bài thơ ngắn “Những cái xác” của tôi gọi: “Đến bài này của ông thì hay hơn Chế Lan Viên rồi!”. Tôi thầm nghĩ “Mẹ kiếp! Yêu cái thằng Thiều này quá đi!” Không phải vì Thiều khen tôi hay hơn Chế Lan Viên vì với Chế Lan Viên tôi luôn coi ông không chỉ là thầy mà còn là cha và tôi hiểu Thiều không nói theo nghĩa đen.  Chế Lan Viên” được Thiều dùng như là một tính từ để so sánh cho tiện khi ông bạn “bốc” lên. Tôi thấy “yêu” Thiều quá chính là vì bài thơ tôi viết quá ngắn, quá khái quát, quá kín đáo vậy mà Thiều vẫn hiểu và cảm được. Bạn bè tri kỷ tâm giao chính là như vậy. Bài thơ chỉ có 4 câu như thế này:
                                   
NHỮNG CÁI XÁC

                        Những cánh hoa sặc sỡ
                        Nằm sõng soài trên thảm cỏ biếc
                        Con ba tuổi ngây thơ
                        Say sưa cóp nhặt.

            Giờ thấy bài thơ giống y như thơ Haiku của Nhật dù rằng khi viết vào năm 1988 tôi chưa để ý thơ Haiku là cái gì. Hôm ấy hai vợ chồng dẫn thằng con đi chơi ở sân chùa Vĩnh Nghiêm thấy nó cứ nhặt những cánh hoa rơi gom lại. Tôi thấy hình ảnh đó gợi ra một tứ thơ rất hay, có thể biểu đạt những điều lớn lao mang tầm nhân loại. Chỉ mất mấy giây tôi đã làm xong ở trong đầu. Nhưng chỉ tài năng cỡ Nguyễn Quang Thiều mới có thể cảm được kiểu viết cô đọng này còn loại như Thái Bá Tân thể hiện tài trí qua chuyện dịch thơ Haiku trong bài tôi đã đăng thì sẽ chỉ là “đàn gảy tai trâu” mà thôi!
Còn rất nhiều nữa kể hết sẽ thành một cuốn sách mất. Vậy tôi có tài thế sao không nổi tiếng? Người ta biết tôi cãi nhau là chủ yếu chứ có mấy người biết tôi làm thơ? Đó chính là lỗi của cả lĩnh vực văn chương, cái lỗi sinh ra một nghịch lý có thật, người có tài thì không nổi tiếng, người nổi tiếng lại là kẻ bất tài! Đó cũng là lỗi của cả giới truyền thông và chính là lỗi hệ thống của cả xã hội VN.  Tôi cũng có lỗi là viết mà không biết lách, có tài mà không biết diễn. Phải như Trần Mạnh Hảo khoe gặp từ Võ Văn Kiệt đến Nguyễn Văn Linh, phải như Nguyễn Duy thân thiết như người nhà với Võ Văn Kiệt. Còn tôi, ai cần tôi thì cần chứ cóc cần ai. Tôi từng gặp ông Nguyễn Minh Triết tại nhà riêng trước khi làm chủ tịch nước, ông đã giới thiệu tôi về báo Thanh niên khi nó còn là “tuần tin”, nhưng đó chỉ là lần duy nhất. Một lần được mời đi họp lý luận phê bình, chủ toạ đoàn đang ngoẹo cổ nghe Chủ tịch Trương Tấn Sang phát biểu, tôi đã bỏ về đi đón cô Hoà từ Bắc vào, vì với tôi cô Hoà quan trọng hơn ông Trương Tấn Sang. Tóm lại tôi đã có rất nhiều cơ hội làm quen để dựa vào những ông to tiến thân nhưng tôi không một lần làm thế. Hiện tại xã hội VN có nhiều người do tài “diễn” mà thành danh, thành đạt ghê ghớm nhưng lại rỗng tuếch, thậm chí có quan điểm, nhận thức rất sai trái. Như tôi đã viết về “GS Viện sĩ” Phan Huy Lê, GS Nguyễn Minh Thuyết; “Nhà Sử học” Dương Trung Quốc và hai nhà thơ mà tôi rất biết kể trên là Nguyễn Duy và Trần Mạnh Hảo; và v.v…
            *** 
            Còn Thái Bá Tân, thần tượng của “thầy Phúc Anh”?
            Bài thơ đầu tiên tôi chú ý là bài ông này làm về chuyện biểu tình chống TQ, trong đó có những câu huỵch toẹt công kích “Đảng”, cho “Nhà nước” hèn:
“Mày láo, dám khuyên bố
Mai không đi biểu tình.
Chuyện ấy có nhà nước,
Không liên quan đến mình.
Mày nói y như đảng.
Không liên quan thế nào?
Nước là của tất cả,
Của mày và của tao.
Mày bảo có nhà nước.
Nhà nước hèn thì sao?
Mà ai cho nhà nước
Quyết việc này thay tao?"
Tôi đã viết trong quá khứ nước ta không thể tay trắng giành độc lập mà buộc phải nhờ vả thiên hạ, mà sự giúp đỡ của “anh cả”, “anh hai” (LX và TQ) đều quan trọng cả. Nhưng không vì thế mà các nhà lãnh đạo VN ở các thời kỳ “hèn” như Thái Bá Tân viết láo lếu như trên. 
Trung Quốc, sau Hiệp định Paris 1973, muốn duy trì nguyên trạng ở Ðông Dương. Sau khi đi thăm Trung Quốc về, thượng nghị sĩ Mỹ K.Mansfield báo cáo trước Quốc hội Mỹ: "Trung Quốc tán thành để hai nước Việt Nam tiếp tục tồn tại.
Nhưng cuối cùng, chúng ta vẫn vượt qua sự toan tính vụ lợi ích kỷ đó và đã giành chiến thắng, đất nước đã hòa bình, độc lập, thống nhất!
Nhìn lại cuộc chiến Biên giới 1979, nguyên nhân chính cũng là vì nước ta đã không “hèn”. Chúng ta đã thẳng thừng từ chối vào liên minh chống Liên Xô của Trung Quốc, chúng ta đã đuổi việc Hoa kiều nào không nhập quốc tịch Việt; đóng cửa các báo và cơ sở giáo dục tiếng Hoa… đã gây ra một làn sóng Hoa kiều hồi hương khiến cho Bắc Kinh nổi giận. Từng viện trợ cho Việt Nam trên 20 tỷ đô la, nhiều hơn bất kỳ quốc gia nào khác trong suốt hơn hai mươi năm, họ đã cho chúng ta là kẻ "vô ơn"! Họ đã cắt Viện trợ, xúi Khmer Đỏ xâm lược VN và cuối cùng xua quân trực tiếp tấn công VN!
Còn những cuộc biểu tình chống TQ xâm lấn biển đảo mà Thái Bá Tân viết thực tế đã trở thành quá khích, kéo dài đến mấy tháng trời, đã gây rối trật tự công cộng, ảnh hưởng đến sản xuất. Trong đó, đã có những chứng cớ cho thấy có sự kích động của thế lực thù địch, mượn cớ biểu tình chống TQ chống luôn thể chế VN, gây bạo loạn, ảnh hưởng xấu đến an ninh quốc gia. Vì thế chính quyền mới vận động, thuyết phục giải tán biểu tình. Người trí thức thứ thiệt phải hiểu và cần phải chỉ ra cho cái dư luận bầy đàn hiểu, có đâu như bọn Nguyên Ngọc, Nguyễn Huệ Chi, Chu Hảo , Quang A, Xuân Nguyên, v.v… và Thái Bá Tân lại đi theo đuôi bọn phản động, lợi dụng chút danh tiếng mà chế độ ban cho, kích động thêm bọn dân ngu cu đen làm loạn! Tôi đã viết chỉ cần biểu tình mà làm TQ sợ thì tôi sẽ vận động, không chỉ cả nhà mà cả họ nhà tôi, cả con mèo nữa cũng sẽ tham gia biểu tình. Tiếc là những cuộc biểu tình quá khích không chỉ gây mất trật tự công cộng mà còn làm khó cho công việc hóa giải mâu thuẫn như ông cựu PTT Vũ Khoan nói: “Lãnh đạo mà có được người dân nhiệt tình yêu nước thì còn gì hơn! Chỉ có điều cách thể hiện lòng yêu nước sao cho có lợi nhất cho đất nước. Những người thể hiện lòng yêu nước cao đẹp nhất là các chiến sỹ ở hải đảo không quản ngại gian nan, giữ vững chủ quyền. Tôi vô cùng khâm phục họ, nhất là các chiến sỹ ở những điểm DK nhỏ xíu giữa biển khơi mênh mông, sóng bão bịt bùng mà vẫn kiên định. Tôi cứ trộm nghĩ phong tặng danh hiệu Anh hùng cho tất cả những người đó cũng xứng đáng!”
Còn Thái Bá Tân tất cả những năm tháng chiến tranh toàn núp váy đàn bà, bây giờ già rồi bày đặt anh hùng, thùng rỗng kêu to, nhố nhăng quấy rối trên đường phố, nếu còn chút sĩ diện thì nên câm mồm đi là hơn!
Đặc biệt Thái Bá Tân rất mất dạy, rất láo, rất ngu xuẩn, rất phản động khi viết một bài thơ chửi ĐT Võ Nguyên Giáp trong đó có đoạn như thế này:
Tôi không yêu, không ghét
Ông tướng cộng sản này.
Kính trọng cũng không nốt,
Vì ba điều sau đây.
Một, thua xa Trần Độ,
Đến trăm tuổi, mà rồi
Vẫn nghĩ cộng sản tốt,
Không hối hận, theo tôi,
Đó là sự mù quáng,
Là giáo điều nặng nề.
Riêng việc ấy cho thấy
Đầu óc có vấn đề.
Hai, người ta nhẫn nhục
Để phục quốc cứu người.
Ông thì hèn, chịu nhục
Để được sống hết đời.

Chỉ riêng bài này Thái Bá Tân đã đủ tiêu chuẩn đi tù rồi. Tiếc là pháp luật nước ta chưa được nghiêm minh mức đó. Bị chửi nhiều quá Thái Bá Tân đã gỡ bài này cũng chứng tỏ là một thằng hèn. Còn tôi đã viết ra cái gì là sẽ chiến đấu bảo vệ đến cùng ý của mình, chỉ khi nào có người chỉ ra đúng cái sai của mình tôi mới sửa.
Thái Bá Tân cực kỳ hỗn láo, ngu xuẩn và phản động khi cho Võ Nguyên Giáp “thua xa Trần Độ” vì “vẫn nghĩ cộng sản tốt” bởi ông “mù quáng”, “giáo điều nặng nề”.
Về hai vị tướng này, tôi cũng đã một lần so sánh:
“… có những vị từng là thuộc cấp của bác (Võ Nguyên Giáp), từng lập những chiến công khi hoàn thành những nhiệm vụ trọng yếu trong hai cuộc kháng chiến, chỉ vì thất sủng đã lộn ngược tất cả, như Tướng Trần Độ chẳng hạn. Trần Độ khi đương chức đã coi Chủ nghĩa Mác – Lê nin như mặt trời chân lý sáng soi, nhưng khi mất chức lại coi như cái bánh vẽ khổng lồ! Khi Trần Độ mất, bác Đại tướng vẫn gởi vòng hoa viếng, thể hiện lòng nhân từ, nghĩa tử là nghĩa tận, nhưng về chính kiến, rõ ràng bác không công bố bất cứ một chữ nào ủng hộ sự thay đổi quan điểm của Trần Độ”.   
Thái Bá Tân chỉ là một thằng học ngoại ngữ mà ngoại ngữ chỉ là công cụ để hiểu tri thức chứ không phải tri thức, Thái Bá Tân đã ngu không hiểu điều đó nên đã rất mất dạy và phản động khi viết về “cộng sản” như trên. Nếu là một người sống ở miền Nam theo VNCH thì viết như trên là hoàn toàn bình thường. Triết học cũng như tất cả các tri thức khác, hiểu đúng, vận dụng đúng để có thành quả là chuyện rất khó, phải có trải nghiệm và có khi phải trả giá rất đắt. Vì ấu trĩ chúng ta từng có “cộng sản” kiểu Cải cách ruộng đất, “cộng sản” kiểu đánh kinh tế cá thể, v.v… Trên thế giới cũng có “cộng sản” kiểu Liên-xô, “cộng sản” kiểu Trung Quốc, “cộng sản” kiểu Triều Tiên và tệ hại nhất là “cộng sản” kiểu Khơ me Đỏ Pôn Pốt! Riêng Việt Nam, dù chúng ta có những sai lầm do ấu trĩ nhưng tổng thể nhờ Chủ nghĩa Cộng sản từ một nước nô lệ, bị xoá tên trên bản đồ thế giới, năm 1945 2 triệu người chết đói, chúng ta đã giành lại nền độc lập, hoà bình, thống nhất đất nước. Dù hiện tại còn nhiều yếu kém và tệ nạn nhưng so với quá khứ nô lệ, tối tăm, đau khổ thì nước ta vẫn đúng là thiên đường. Chỉ có người hoàn toàn vô học, mất trí mới không thấy, còn loại như Thái Bá Tân không phải không thấy mà cố tình tự đâm mù mắt mình để không thấy vì đủ thứ hoang tưởng và danh hão, hoàn toàn mất nhân tính. Thái Bá Tân đã không còn chút xấu hổ khi mình là kẻ “ăn cháo đái bát” bởi đã trắng trợn tự thú: “tôi còn ăn lộc của chế độ vì được ăn học tử tế”! Nếu mày chê Bác Giáp hèn vì vẫn tin theo cộng sản, mày có bản lĩnh thì hãy trả hết lương bổng về rừng mà lập căn cứ chống cộng sản đi chứ!
            Vì chỉ được học ngoại ngữ, Thái Bá Tân quá đần độn nên không thể hiểu được bản chất sâu xa nhất của Chủ nghĩa Cộng sản như ghi trong “Tuyên ngôn” là chống lại sự bóc lột và sử dụng sự bóc lột đó để nô dịch người khác. Vì trong lịch sử, triết học, ý thức hệ luôn bị phía chính trị đối kháng xuyên tạc để công kích nên không không bao giờ được hiểu đúng. Như nước Mỹ luôn chống Cộng sản nhưng họ lại đưa ra Chủ nghĩa Cộng hoà, bình đẳng, đưa ra Tuyên ngôn giải phóng nô lệ, tức cũng theo tinh thần Cộng sản. Hôm bên Mỹ, trong một bữa tiệc, một ông từng là sĩ quan Nguỵ nói với tôi với thái độ phê phán: “Chính Mỹ mới là Chủ nghĩa Xã hội vì chính sách đóng thuế quá cao cho phúc lợi xã hội tạo ra lớp người lãn công, ỷ lại vào chính sách trợ giúp của nhà nước”.
            Vì vậy chỉ có ngu, muốn hãnh tiến, Thái Bá Tân mới láo lếu chửi Bác Giáp vẫn còn “mù quáng” tin theo “cộng sản” như thế.
            Thái Bá Tân viết tiếp về Bác Giáp:

Hai, người ta nhẫn nhục
Để phục quốc cứu người.
Ông thì hèn, chịu nhục
Để được sống hết đời.

Khi Bác Giáp mất tôi đã viết bài: BÁC ĐẠI TƯỚNG, MỘT CON NGƯỜI VĨ ĐẠI, MỘT THÁNH NHÂN .
Tôi vốn không mê tín và thần phục bất cứ ai do tuyên truyền một chiều mà luôn khách quan, muốn tỏ thái độ như thế nào là phải xuất phát từ thực tế. Nên đã viết:
“Mọi chuyện đồn thổi xung quanh tướng Giáp vì nhà nước không công bố, bản thân bác cũng không có ý kiến, chứng tỏ sự bỏ qua như vậy giống như sự phá chấp của nhà Phật vì sự nghiệp chung là cần thiết. Chỉ những bọn xấu vốn nhìn mọi chuyện xấu theo nhãn quan của mình đã xiên xẹo, thêm thắt, phóng đại lên. Trước kia thì truyền khẩu, ngồi lê đôi mách, nay có internet thì tung lên mạng. Những người, những tổ chức đài, báo sống bằng nghề chống phá VN đã vớ bẫm, hít hà tung hô. Vì vậy về chuyện thâm cung bí sử quanh bác Đại tướng, tôi nghĩ có lẽ đã có một nhóm muốn dựa vào uy tín của bác thực hiện tham vọng, bác là người vốn luôn tôn trọng tổ chức đã không nghe theo nên vụ việc đã bị ngăn chặn, một số người đã bị kỷ luật, chính họ đã làm liên lụy và làm vấy bẩn thanh danh của bác”;
“… giả sử những chuyện “thâm cung” quanh đời bác Đại tướng mà bọn mất dạy kể là có thật đi chăng nữa thì qua đó cũng thấy nhân cách của bác thật vĩ đại, một vị tướng từng chiến thắng bao quân thù, nhưng với đồng chí, đồng bào, ông lại thật khoan dung, độ lượng. Đó là một thái độ điềm đạm nhưng rất kiên quyết bác bỏ sự bịa đặt, không vì địa vị cá nhân mà tất cả chỉ vì dân vì nước; dù là một công thần uy tín hàng đầu trong nhân dân, nhưng bác luôn đề cao tinh thần đoàn kết và tôn trọng tổ chức. Qua đó ta thấy bác không chỉ là một nhân vật vĩ đại mà còn có cốt cách của một thánh nhân. Đó chính là thái độ được hòa quyện bởi một nhà văn hóa và một thiền sư. Chứ bác hoàn toàn khác những người lớp đàn em, đàn cháu thuộc cấp, mất tí quyền lợi, tí danh tiếng, đã vội trở cờ, lật lọng, lộ nguyên hình bản tính xôi thịt, tầm thường của mình. Vì thế danh tiếng của bác sẽ mãi mãi ngời sáng. Theowikipedia, Bách khoa toàn thư quân sự Bộ Quốc phòng Mỹ viết:“Tài thao lược của tướng Giáp về chiến lược, chiến thuật và hậu cần được kết hợp nhuần nhuyễn với chính trị và ngoại giao... Sức mạnh hơn hẳn về kinh tế, tính ưu việt về công nghệ cùng với sức mạnh áp đảo về quân sự và hỏa lực khổng lồ của các quốc gia phương Tây đã phải khuất phục trước tài thao lược của một vị tướng từng một thời là thầy giáo dạy sử”. Suốt cuộc đời mình, ông đã thắng 10 đại tướng của Pháp và Mỹ. William Westmoreland gọi ông là "Tướng huyền thoại" (Legendary Giap)!”
Vì vậy viết như trên Thái Bá Tân cũng lại rất hỗn xược, rất láo.
***
Về tài thơ của Thái Bá Tân thì Thái Bá Tân thuộc loại bất tài vì ngoài sự sai trái do ngu dốt thằng này cũng chỉ làm ra được thứ ngôn ngữ thơ không phải ngôn ngữ nghệ thuật, ngôn ngữ giầu hình ảnh như tôi viết ở trên mà là thứ văn vần, nôm na, một loại thơ “con cóc”. Nếu không hại gì để chọc cười thiên hạ giúp vui thì cũng được nhưng dốt nát mà muốn làm loạn và bố láo với cả Bác ĐT Võ Nguyên Giáp thì rất đáng bị thiên hạ chửi. Có bài vì muốn chê bai quê hương đất nước mình Thái Bá Tân đã quỳ gối tung hô cha con ông PARK CHUNG HEE đã đưa Hàn Quốc:
“Là cường quốc thế giới
Về dân chủ, tự do
Về phát triển kinh tế,
Và xuất khẩu ô-tô…”
*
…………………………….
Nửa thế kỷ sau đó
Con ông, Park Geun-hye,
Trở thành nữ tổng thống
Nước Hàn Quốc thần kỳ.
Nhờ gương cha quyết liệt,
Đất nước bà phồn vinh.
Quan và dân đồng thuận,
Sống có nghĩa, có tình.
Ta mà làm được thế
Thì quả thật rất hay.
Nhưng tiếc là không được.
Vì sao? Vì thế này:”
Nhưng rồi thực tế nữ thần tượng của Thái Bá Tân đã bị phế truất vào ngày 10 tháng 3 năm 2017 và bị bắt giam tại Uiwang theo lệnh của các công tố viên vào ngày 31 tháng 3 năm 2017. Như vậy chính Thái Bá Tân đã tự vả vào cái mồm xu nịnh láo lếu của mình.
 Có điều buồn cười ở chỗ cũng như tất cả bọn trở cờ, chiêu hồi như Bùi Tín, Dương Thu Hương, Phạm Đình Trọng, v.v… không chống phá đất nước triệt để, chỉ cần viết một chút sự thật tốt đẹp về đất nước là sẽ bị bọn chống phá chửi te tua. Có kẻ đã dùng chính “võ” của Thái Bá Tân làm thơ chửi như thế này:
“Bá Tân ơi Bá Tân
Chẳng lẻ tôi đã lầm?
Thì ra cái hai mặt .
Không của riêng người nào”
***
Thái Bá Tân là một người như vậy mà “thầy Phúc Anh” viết như thế này: “Về nhân vật Tân Thái Bá, em gọi người đó là thầy vì kiến thức và lòng từ của người đó”.
Vì thế Phạm Đình Tân Tân đã chia sẻ rất nhiều thơ của Thái Bá Tân. Thật e ngại với chuẩn mực “kiến thức” và “lòng từ” như thế thì “thầy Phúc Anh” sẽ hướng đạo cho các “con”, “quân của cô Hoà”, những người mà tôi rất biết, có những người rất thân thiết, đi về đâu?
 “Cao tay” ở chỗ khi tôi đăng mấy bài “đánh vỗ mặt” nhưng Phạm Đình Tân Tân, tức “thầy Phúc Anh”, vẫn vào “like” để chứng tỏ cho các “con” mê mụ biết mình là “bề trên”, không chấp, vị tha. Tôi biết đó chỉ là động tác giả vì đã tranh luận nhiều tôi thấy không có ai mà nhận ra cái sai để thay đổi quan điểm của mình cả, có chăng chỉ có tôi mà thôi. Vì để nhận ra cái sai người ta không chỉ không cố chấp mà còn phải thông thái. Như khi nhà nước in cuốn “Bóng tối của ánh sáng” của tôi người ta phải xét duyệt gắt gao, một lần ra Hà Nội, người duyệt sau cùng, một tiến sĩ triết học từng đoạt giải cuộc thi toán miền Bắc, nói: “Tôi có thể tự tin nói tôi là một vài người đọc hiểu hết cuốn sách của anh”. Tuy khen vậy nhưng vẫn góp ý: “Anh viết thực tiễn là tiêu chuẩn của chân lý là chưa chính xác, thực tiễn là tiêu chuẩn kiểm tra chân lý mới đúng!” Tôi giật mình nghĩ “Chết mẹ, viết như mình giết người, cướp của là chân lý, đĩ điếm là chân lý…” Tôi phải cảm ơn người này và đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất sau mấy chục năm viết lách có một người góp ý đúng và tôi đã buộc phải nghe theo.
Cũng như Phạm Đình Tân Tân, có ông Phùng Truyền tôi đã chỉ cho là không biết một chút gì về vật lý nhưng lại luôn tham vọng chuyện dời non lấp biển, đã phản ứng dữ nhưng cũng không giận và cũng vẫn vào “like”, thỉnh thoảng còn chia sẻ bài của tôi nữa.
Tôi muốn nói chân tình với cả Phạm Đình Tân Tân và Phùng Truyền là tao không cần chúng mày “like”, cái tao muốn là chúng mày hiểu và thay đổi để đừng làm việc xấu, gây nguy hiểm đến người khác, đừng tốn công làm những việc vô ích. Chỉ vậy thôi!
            TPHCM
21-10-2017
ĐÔNG LA