ĐÔNG LA
VỀ VIỆC “MẸ NẤM” NGUYỄN NGỌC NHƯ QUỲNH “ĐƯỢC” TRỤC XUẤT ĐI MỸ
Nguyễn
Ngọc Như Quỳnh đã được ra tù, đến nước Mỹ đêm 17/10 (giờ Mỹ), khoảng 12 giờ
trưa 18/10 giờ Việt Nam. Nhân việc này xin nhắc lại đôi nét về người phụ nữ
này.
***
Trong buổi họp báo tại
Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, sáng 29/6, người phát ngôn Heather Nauert nói với báo giới
Hoa Kỳ, "Quỳnh đã bị tuyên án 10 năm với một bản án mơ hồ về tội chống
phá nhà nước. Cách đây không lâu, cô đã được vinh danh Phụ nữ Quốc tế Dũng cảm
bởi Phu nhân Tổng thống Melania Trump".
Ngạc nhiên ở chỗ nước Mỹ với triết lý “không
có bạn thù vĩnh viễn mà chỉ có lợi ích là vĩnh viễn” và với tuyên ngôn
tranh cử của Tổng thống Donald Trump “nước
Mỹ trước hết”, “làm nước Mỹ vĩ đại trở lại”; vậy giữa Nhà nước VN và
một kẻ chống nhà nước VN là Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, sao Bộ ngoại giao Mỹ lại ủng
hộ Nguyễn Ngọc Như Quỳnh? Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là một công dân phạm tội
chống nhà nước VN, mà bang giao Việt-Mỹ đang ngày một phát triển mang lại lợi
ích cho cả hai nước, vậy Bộ Ngoại giao Mỹ ủng hộ một người chống VN phải chăng
cũng đã gián tiếp chống chính lợi ích nước Mỹ?
Nguyễn
Ngọc Như Quỳnh từng đăng tải gần 1.200
trang tài liệu trên facebook có nội dung sai sự thật, xuyên tạc lịch sử, chia rẽ
khối đại đoàn kết dân tộc. Đặc biệt, gây bức xúc dư luận là tài liệu “Stop
police killing civilians” (Phải chấm dứt việc cảnh sát giết dân thường).
Cũng như mọi quốc gia
trên thế giới, cả những nước được cho là văn minh nhất, vẫn luôn có chuyện phạm
pháp. Xã hội VN cũng vậy, cũng còn có nhiều sai phạm, cái chính là nhà nước có
dung túng chuyện phạm pháp hay không. Việc xã hội VN có người bị chết do công
an là sự thật, nhưng nhà nước VN coi đó là phạm pháp và đã xét xử. Nguyễn Ngọc
Như Quỳnh đã sai trái khi phóng đại sự việc và nguy hiểm hơn ở chỗ là vì động
cơ xấu, đã xuyên tạc, cho đó như là bản chất của chế độ VN, nên đã “lên án” như
là chuyện nhà nước VN cho phép công an có quyền giết dân thường!
Với
tư cách là người sáng lập, điều hành “mạng lưới blogger Việt Nam”, Quỳnh
cũng đã cùng các cá nhân và hội nhóm kêu
gọi người dân chống phá Nhà nước, từng có thái độ ăn năn với lời thừa nhận “Tôi
đã sai và tôi phải chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm”. Tuy nhiên,
có lẽ do ảo tưởng dựa vào những tổ chức chống VN từ nước ngoài, lợi dụng việc
chống phá để làm tiền, nên Quỳnh vẫn luôn tái phạm, ngày càng dấn sâu vào con
đường chống phá. Trong
phiên toà xử Quỳnh, Quỳnh đã thừa nhận việc giữ tiền giải thưởng nhân quyền là
trái luật. Cụ thể, năm 2015 Quỳnh nhận được giải thưởng từ tổ chức Civil Rights
Defender của Thụy Điển trị giá 50.000 Euro, nhưng đã bị những người cùng băng
nhóm phản ứng vì số tiền đó thuộc về cả tổ chức “Mạng lưới blogger Việt Nam”
mà Quỳnh chỉ là một thành viên.
***
Nếu
như chưa đến và sống ở Mỹ hơn chín tháng trong thời gian vừa qua, tôi cũng nghĩ
như nhiều người, bị trục xuất sang Mỹ như Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là được đổi đời,
và vì thế, hiện ở VN cũng có không ít kẻ quấy rối chống phá nhà nước VN với mục
đích là được “vượt biên” đến Mỹ một cách hợp pháp như Quỳnh.
Nhưng
mọi người cần phải hiểu cuộc sống ở Mỹ không phải là thiên đường. Thu nhập bình
quân đầu người ở Mỹ so với VN đúng là rất cao nhưng những chi phí cho những nhu
cầu cơ bản của đời sống như nhà cửa, học hành, chữa bệnh và đóng đủ thứ bảo hiểm
cũng rất cao so với VN. Ở Mỹ, người ta luôn buộc phải khoẻ mạnh và có công ăn
việc làm, nếu không, rất dễ có nguy cơ ra đứng đường.
Tôi
đã gặp những dãy lều nhỏ như cái lồng bàn của người vô gia cư trên các đường phố
ở trung tâm Los Angeles. Đến các Trung tâm như Washington, New York, Las Vegas,
v.v… đâu đâu cũng gặp những người vô gia cư.
Chủ
nhật, vợ chồng tôi thường được vợ chồng cô em chở “đi chơi” ở khu Little Saigon.
Cũng chính nơi đây tôi thấy nhiều người cầm bảng ghi chữ “homeless” ăn xin mà
nhiều nhất chính là chỗ “đắc địa”, nơi
giao nhau của hai con đường chính là Bolsa và Brookhurst. Một bài báo kể chuyện
hai vợ chồng người Mỹ trắng “homeless” cùng xin tiền ở ngã tư này cho biết:
“Lâm vào đường cùng, chúng tôi mới phải ra đây xin tiền…
Hôm nào xin được $73 là tối hôm ấy, chúng tôi có thể vào motel ở Anaheim ngủ,
chứ không phải ‘homeless’ ngủ bờ, ngủ bụi… Lâu lâu, vừa được ngủ motel, vừa
không phải nhịn đói là một ngày hạnh phúc của chúng tôi. Tạm quên đời
‘homeless’ vài giờ”.
Niềm
hạnh phúc của họ chính là được tắm rửa sạch sẽ: “Sau khi mất nhà, tôi mới biết
tận hưởng thú vui đơn giản nhất đời là sự tắm rửa. Làm dân ‘homeless’ là mất
quyền làm người”.
Một
bài báo khác cho biết có nhiều yếu tố thúc đẩy người ta sống trên đường phố:
“Xe
bị hỏng, thiếu bảo hiểm xe, hoặc thậm chí vé chưa thanh toán có thể đủ để làm
cho người vô gia cư.
Chi
phí ly hôn và sự sụt giảm tổng thu nhập của gia đình có thể khiến một hoặc nhiều
thành viên trong gia đình trở nên vô gia cư.
Đối
với những gia đình khó có thể trả các hóa đơn của họ, một căn bệnh nghiêm trọng
hoặc tai nạn vô hiệu có thể làm triệt tiêu quỹ của họ và đẩy họ ra khỏi đường
phố.
Ngày
nay, việc mất việc làm nhanh chóng, bất ngờ và mất nhà cửa đã dẫn đến tình trạng
trật khớp lớn giữa các gia đình và đã làm tăng đáng kể số người không có mái
che trên đầu”.
***
Với
một nước Mỹ giầu, mạnh, tiên tiến vẫn có thực trạng tồi tệ như vậy. Chính vậy
những kẻ luôn kiếm cớ bươi móc những chuyện xấu của xã hội VN để hành nghề quấy
rối ăn tiền cần khâu bớt mồm lại; những người có cuộc sống ổn định tại VN lại
“đứng núi này trông núi nọ”, muốn đi Mỹ bằng cách chống phá thì cần phải biết
là quá sai lầm. Ở đâu cũng có cái sướng cái khổ, nhưng đang ổn định ở VN, cắt hết
tất cả nền tảng đã được tạo dựng ở VN, sang Mỹ làm lại từ đầu thì không chỉ là
sai lầm mà là đại hoạ.
Với Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Hưng Quốc,
một người sống ở nước ngoài nên viết rất đúng:
"… hẳn có nhiều người thắc mắc: “Chị sẽ làm gì
khi được tự do?""Thật ra, theo tôi, cũng giống bao nhiêu người khác
trước chị, chị sẽ không làm được gì cả. Riêng những việc như học tiếng Anh
(cũng như bao nhiêu cái học khác) và việc ổn định đời sống cho cả gia đình sẽ vắt
kiệt hết thời gian và tâm sức của chị rồi. Bởi vậy, sau một quãng ồn ào ngắn ngủi,
tất cả lại sẽ chìm vào im lặng. Và quên lãng."
Và đặc
biệt, những người đã trung tuổi như Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tình cảm với quê
hương đất nước khi ở VN là bình thường, nhưng khi xa cách và không có cơ hội được
trở lại sẽ là một mất mát vô cùng to lớn. Khi sang Mỹ sẽ thấy nhiều cái hơn VN
nhưng cũng có nhiều cái khổ hơn VN, lúc đó mới ngộ ra mình đã chống phá và tự
làm mất đi những cái vô giá. 40 tuổi, với tiếng Anh và chuyên môn, hoàn toàn
không thể kiếm được việc làm như ý mình ở Mỹ, không dễ hoà nhập với cuộc sống Mỹ,
cũng không dễ hoà thuận với những “chiến hữu” bên Mỹ. Và khi trở thành vô tích
sự, cô độc, bơ vơ, người ta sẽ cay đắng biết bao! Vì vậy những ai đang nuôi mộng
nhân danh đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền để “được” trục xuất đi Mỹ và Tây Âu
cần tỉnh ngộ.
19-10-2018
ĐÔNG LA