Thứ Năm, 9 tháng 2, 2023

TRẦN MẠNH HẢO-HẬU DUỆ CỦA PHÁT XÍT NHẬT

 TRẦN MẠNH HẢO-HẬU DUỆ CỦA PHÁT XÍT NHẬT

Bài trước tôi có nhắc đến bài tôi đã viết là “Trần Mạnh Hảo-hậu duệ của Phát xít Nhật”. Vậy hôm nay tôi sửa và đăng lại bài dưới đây để cho mọi người hiểu hơn chút “chân rung” của người bạn mới thân của ông Chủ tịch HNVVN Nguyễn Quang Thiều.
9-2-2023
ĐÔNG LA
TMH từng có cái phát kiến động trời cho chính phủ Trần Trọng Kim, chính quyền bù nhìn được thành lập theo mưu đồ của Phát xít Nhật, là chính danh, chính nghĩa, khi viết:
“Năm 1945, nếu Việt Nam không có ông Hồ Chí Minh và ĐCSVN, thì nước Việt Nam vẫn giành được độc lập. Nên nhớ là sau khi Nhật đầu hàng Đồng Minh, quân Nhật ở Đông Dương đã trao chính quyền, trao độc lập cho người bản xứ. Chính phủ thân Nhật của Trần Trọng Kim chính ra đã là chính phủ đầu tiên của nước Việt Nam độc lập…”
Nhân dịp 2-9 vừa qua (2012), TMH đã viết tiếp bài MỤC TIÊU CỦA CHỦ NGHĨA XÃ HỘI LÀ XÓA BỎ BIÊN GIỚI VIỆT TRUNG được phát tán rộng khắp trên mạng với câu kết: (Kỷ niệm 67 năm Việt Minh cướp chính quyền từ tay chính phủ Trần Trọng Kim 19-8-1945), với hàm ý cho cuộc Cách mạng Tháng 8 là đảo chính. Tất nhiên, với một người quyết tâm biến mình thành kẻ địch bằng được thì thôi như vậy, tranh luận là vô nghĩa, nhưng tôi vẫn phải viết, chủ yếu là vì độc giả, nhất là các bạn trẻ.
Theo GS Văn Tạo trong bài Nạn đói năm 1945: Thảm cảnh quê nhà trên Tuổi Trẻ Online : “bắt đầu từ ngày 6-5-1941 Nhật buộc Pháp ký một hiệp ước kinh tế yêu cầu Pháp phải cung cấp lương thực ở Đông Dương cho Nhật hằng năm.
Bốn năm liền từ 1941-1944 Nhật - Pháp đã ký bốn hiệp định giao nộp lúa, ngô cho Nhật mỗi năm từ 700.000 - 1,3 triệu tấn, tương đương 50-80% tổng sản lượng lương thực VN thời đó.
Để phục vụ chiến tranh, phát xít Nhật còn cần rất nhiều nguyên liệu từ những cây trồng có sợi, có dầu như đay, gai, bông, thầu dầu... nên chúng đã bắt rất nhiều vùng quê nhổ lúa trồng đay và các loại cây trên
Tài liệu của người Pháp thống kê: năm 1944 VN trồng tới 45.000ha đay, gấp chín lần diện tích của năm 1940 do 10 công ty độc quyền của Nhật thu mua, chế biến, kinh doanh thứ cây này…
Chiến tranh làm cho nhu cầu nhiên liệu: than, dầu, điện của Nhật tăng cao. Chúng đã lấy ngô, vừng, lạc và cả lúa gạo để thay thế những nhiên liệu này phục vụ mưu đồ phát xít, đẩy người dân vào thảm họa chết đói”
Tội ác của Phát xít Nhật như vậy dẫn đến 2 triệu người Việt chết đói năm 1945 đến đứa trẻ con khi biết đọc chữ đọc cũng hiểu. Vậy một chính phủ được lập ra theo mưu đồ của bọn phát xít ác đến vậy, làm sao có thể là chính nghĩa như ý của TMH?
***
Đêm 9-3-1945, Nhật đảo chính Pháp và nắm quyền trên toàn cõi Đông Dương. Để thực hiện mưu đồ thiết lập nền cai trị lâu dài trên lãnh thổ Việt Nam, Phát xít Nhật đã hứa với vua Bảo Đại sẽ trao trả nền độc lập cho Việt Nam. Từ đó, 17-4-1945 Chính phủ Trần Trọng Kim ra đời. Nhưng trong danh sách nội các này không có Bộ Quốc phòng - an ninh, tức một chính phủ không có quân đội, và danh sách nội các phải xin ý kiến và được sự đồng ý của Đại sứ Nhật Bản tại Huế là Masayuki Yokoyama. Vì vậy, Chính phủ Trần Trọng Kim thực chất cũng là chính quyền tay sai của nhật y như chính quyền trước đó là tay sai cho Pháp.
Ngày 30-3-1945, trong một cuộc họp, Toàn quyền Nhật Bản là Minoda đã nói toạc ra rằng: “sự độc lập ở Đông Dương… là hoàn toàn ở dưới sự kiểm soát quân sự của Nhật Bản”. Ông Phan Anh, Bộ trưởng Thanh niên trong Chính phủ Trần Trọng Kim, sau này đã viết: “Chúng tôi đã lầm rất lớn. Chúng tôi đã tưởng lợi dụng được một đế quốc chống một đế quốc khác, tranh thủ quyền lợi về ta, nhưng trái lại bọn Nhật đã lợi dụng chúng tôi, ít nhất cũng là về danh nghĩa. Đó là một bài học đau đớn!”.
Chính Tổng trưởng nội các Trần Trọng Kim trong hồi ký Một cơn gió bụi cũng đã viết ông không có quyền quyết định mà mọi việc đều phải xin ý kiến người Nhật: “người Nhật tuy dùng khẩu hiệu "đồng minh cộng nhục" và lấy danh nghĩa "giải phóng các dân tộc bị hà hiếp" nhưng thâm ý là muốn thu hết quyền lợi về mình”.
Những sự thật lịch sử ấy chỉ có kẻ bất lương mới có cái nhìn như Trần Mạnh Hảo. Mà ngay Nhật thực tâm trao nền độc lập cho VN thì Bảo Đại cũng không có tư cách, bởi khi những vị vua đích thực của VN bị Pháp bắt đi đầy thì tất cả những vị vua được lên ngôi dưới sự cai trị của Pháp chỉ là bù nhìn mà thôi.
***
Trong bài Ai, những ai đang cõng rắn cắn gà nhà?, TMH cũng với cái thói “suy diễn đểu”, từ logic hình thức của câu chữ đã xuyên tạc ý người viết, như ông Trương Tấn Sang viết: “Xuất hiện những người có tư tưởng xa lạ, chỉ luôn luôn rình rập mọi sơ hở để chống đối, để “chọc gậy bánh xe”, thậm chí để “cõng rắn cắn gà nhà”” thì TMH suy ra ngay là: “Lần đầu tiên trong lịch sử Đảng Cộng sản Việt Nam, có một vị lãnh đạo cao cấp của đảng là chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã dám công khai thừa nhận trong ban lãnh đạo cao cấp gồm 14 vị bộ chính trị của ông có người (hay những người?) làm cái việc ô nhục đáng để muôn đời cháu con nguyền rủa là “CÕNG RẮN CẮN GÀ NHÀ” (phạm tội BÁN NƯỚC)…?”
Theo TMH, “cõng rắn cắn gà nhà” là bán nước mà chỉ có Vua Chúa hoặc lãnh tụ của ĐCS mới “có nước mà bán”. Thế nhưng cái định nghĩa “cõng rắn cắn gà nhà” mà chính TMH dẫn ra từ Từ điển lại vạch ra cái tội xiên xẹo: “Cõng rắn cắn gà nhà: hành động phản bội nhân dân, hèn hạ đưa rước bọn giặc về giết hại đồng bào, đồng loại”. Như vậy, bất cứ kẻ nào phản bội, rước giặc về hại dân, hại nước thì đều là “cõng rắn cắn gà nhà” cả, chứ đâu chỉ có Vua Chúa và lãnh tụ ĐCS! Chính những bài viết của TMH, kể cả bài Ai, những ai đang cõng rắn cắn gà nhà? này đang được báo mạng nước ngoài sử dụng để chống phá VN cũng chính là hành động “cõng rắn cắn gà nhà”của chính Trần Mạnh Hảo!
Mấy ngày nay, cả nước đang xôn xao về việc bắt giữ những tên tội phạm tài chính đầu sỏ. Nhưng theo tôi, các loại tội phạm kinh tế dạng như thế giống như những ung nhọt có thể gây rất đau nhức cho cơ thể nhưng thực ra không nguy hiểm lắm, cứ khoét đi rồi dùng kháng sinh liều cao là lành vết thương. Còn loại tội phạm tư tưởng, xem chừng chỉ là những câu chữ lăng nhăng, những người am hiểu thì ai thèm để ý, ấy vậy mà nguy hiểm hơn nhiều. Nó ngấm ngầm lan truyền rồi đến lúc nào đó sẽ phát tác khủng khiếp, y như những khối ung thư, giai đoạn đầu người ta không thấy gì cả, nhưng đến giai đoạn có thể di căn rồi thì không cách nào, thuốc nào có thể trị được! Tiếc là mấy vị có trọng trách trong lĩnh vực chưa quan tâm đúng mức, dẫn đến tình trạng “cuộc chiến trên mạng”, phe “lề trái” và “dân chủ cuội” lại ở thế áp đảo. Người ta vào đọc những trang của họ đông hơn vì giật gân và được gãi đúng chỗ ngứa. Còn mấy trang chính luận ở báo quốc doanh thì không biết có ai đọc không hay viết chỉ để tự “đọc với nhau” thôi.
Cũng về bài viết của ông Trương Tấn Sang nói trên, TMH còn có đoạn chê bai như thế này:
“Bài viết “Phải biết hổ thẹn với tiền nhân” của chủ tịch nước Trương Tấn Sang được in trên hàng trăm tờ báo lề phải và lề trái đã bị dân mạng trong nước chê bai, thậm chí coi thường, rẻ rúng. Chỉ xin trích lời hai nhà báo hàng đầu trong nước là nhà báo Trương Duy Nhất và nhà báo Nguyễn Thông…”.
Hai thằng nhà báo “hàng đầu” theo ông Hảo này này chê ông Trương Tấn Sang nguyên thủ quốc gia mà viết như văn học trò.
Trái lại “nhóm TMH”, thực tế tôi thấy rất nhiều người tâm đắc với bài viết của Chủ tịch TTS. Bài viết của ông rất đúng và rất cần thiết trong những ngày hôm nay. Bài viết đúng là có phần tình cảm mà những kẻ tâm hồn và thiện tính đã bị “chai hóa” cho là “văn học trò” như: “Tràn ngập trong tâm khảm tôi lúc đó là cảm xúc thiêng liêng và lắng đọng về ý nghĩa vĩ đại của Ngày Độc lập với non sông và dân tộc Việt Nam ta. Sau hàng ngàn năm lịch sử, đất nước đã bao giờ đẹp như hôm nay?”.
Nhưng không chỉ có thế, bài viết của ông chủ yếu là sự trăn trở, âu lo về thực trạng đất nước hiện thời, về những “vấn nạn” mà ông: “mỗi khi nghĩ đến ta thấy nhức nhối trong lòng?”, cụ thể:
“Cũng có không ít những sai lầm, khuyết điểm, phải sửa sai như trong cải cách ruộng đất”; “Mới đây thôi, những vấn đề đặt ra từ Tiên Lãng - Hải Phòng, Văn Giang - Hưng Yên, Vụ Bản- Nam Định... đòi hỏi chúng ta phải nhìn nhận lại các cơ sở pháp lý về đất đai”; “Hoặc những đổ vỡ, kém hiệu quả của doanh nghiệp nhà nước; những suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên và cả trong nhân dân đòi hỏi phải chỉnh đốn, phải tăng cường thực hiện nghiêm các quy định của Đảng và pháp luật của Nhà nước”; v.v…
***
Dường như có một sự thoái hóa nhân tính của không ít người trong cuộc sống xô bồ tranh đoạt hôm nay. Căm ghét những điều xấu xa là lẽ thường còn không chịu được sự tốt đẹp thì chỉ có ác thú mà thôi! Thời “đổi mới” văn chương của Nguyên Ngọc người ta cũng từng xúm lại ca ngợi thứ văn chương lọc lõi, nanh nọc, bặm trợn và thô tục. Đến nỗi chính Chế Lan Viên khi còn sống đã nói với tôi về văn Nguyễn Huy Thiệp: “Đổi mới cái gì mà văn chương đầy những b. d. l. c.!”. Phải chăng “hai nhà báo hàng đầu” của TMH là fan của loại văn chương bẩn thỉu đó nên đã dị ứng với những gì thuộc về tình cảm của con người. Còn không, hai “Thằng Thông” và “thằng Nhất” đó đã viết được những áng văn cao quý, thâm sâu gì mà dám ngông ngạo chê văn ông Chủ tịch nước là “văn học trò”? Có những kẻ cứ nghĩ chê được những quan chức cao cấp, những người nổi tiếng, những người vĩ đại thì mình cũng sẽ vĩ đại, nhưng rồi lại chỉ khoe ra được cái tâm địa hạn hẹp và sự dốt nát.
***
Còn bài này sao lại viết TMH là hậu duệ của Phát xít Nhật? Bởi Bảo Đại khi thoái vị đã thừa nhận làm dân tự do còn hơn làm vua nô lệ (cho Nhật), nghĩa là Bảo Đại và Trần Trọng Kim có sống lại cũng không đồng ý với dã tâm của TMH lấy cớ viết về mình để xuyên tạc Cách mạng Tháng 8 như vậy, may chăng chỉ có hồn ma lũ phát xít là đồng ý mà thôi!
TPHCM
10-9-2012
ĐÔNG LA