Hôm ở nhà anh Trúc Phương tôi nói mình chống lại bọn vì lợi danh đã trở cờ, phản bội, chiêu hồi bên thua cuộc, nhưng tôi lại là điển hình của “khép lại quá khứ” và “hoà hợp dân tộc”, nên mới viết câu thơ “Một đất nước đến những người từng là kẻ thù cũng đem lòng yêu mến”, và khi tôi lấy vợ, không chỉ họ hàng có nhiều người liên quan chế độ cũ mà còn theo Đạo Thiên Chúa, chú ruột còn là cha tuyên uý. Nhưng rồi vì tình người tôi và gia đình vợ đã hoà hợp một cách hoàn toàn tự nhiên, không khó khăn gì cả. Tôi đã viết tôi gặp bà xã như trong một chuyện cổ tích, tại nhà cô Anh Thơ để chuẩn bị đến nơi tổ chức một đám cưới, khi xong thì lại cùng lên xe ra về.
Tôi đã cảm thấy như có một cánh chim bất chợt bay đến, rồi bay đi, không hề biết đến tâm trạng của mình, nên đã viết bài “Cánh chim tình yêu”, rồi nhờ cô dâu đám cưới đó đưa vì dạy cùng trường. Chỉ vậy thôi mà chúng tôi lấy nhau, vì thế tôi đã viết thơ ca không nuôi sống nhưng lại tạo ra gia đình tôi, và hai đứa con tôi như sinh ra từ thơ ca.
Mấy ngày nay trên VTV đang chiếu bộ phim “Maxcova-Mùa thay lá” có rất nhiều phong cảnh làm tôi nhớ tới thời xa vợ con sang Leningrat. Một chiều tôi ra công viên bên “ob” thấy cảnh một đứa bé mặc áo chống rét tròn như cái kẹo trượt tuyết trên cầu trượt, tôi nhớ đứa con gái 2 tuổi đến đau tim, nên đã làm thành bài thơ “nhớ em” có câu “nỗi nhớ cong” mà rất nhiều người thích.
Hôm nay lại cuối tuần, tôi đăng lại mấy bài thơ tặng vợ theo đúng nghĩa đen, và mấy tấm hình kỷ niệm, còn có những bài cũng có “em” nhưng là “em” nhân loại chung chung thôi.
6-11-2021
ĐÔNG LA
CÁNH CHIM TÌNH YÊU
Có phải em như một cánh chim?
Bất chợt bay vào khu rừng anh ngơ ngác
Rừng chưa kịp nghe chim vui hót
Nơi khoảng trời nào cánh chim đã bay đi?
Có phải em như một vì sao khuya?
Rải chi chít những hạt vàng óng ánh
Anh là ngọn cỏ bên gốc cây giá lạnh
Có thấy không sao ở nơi chín tầng trời?
Bỗng muốn đi tìm khắp chốn, khắp nơi
Biết em ở đâu giữa mênh mông trời, đất?
Ơi cánh chim khuất trong chiều tít tắp!
Em có quay về hót một khúc yêu?
1983
XA CÁCH
Anh xa em gần nửa vòng trái đất
Nỗi nhớ cũng cong theo dáng Địa Cầu
Lúc anh thức là khi em ngủ
Có bao giờ nhớ và nhớ trùng nhau
Lenigrat 1990
NỖI NHỚ THÀNH “LEN”
Khi những hạt nắng hiếm hoi rớt xuống thành “Len”
Anh nhớ em
Đi trong những cơn mưa tuyết như hoa bay
Anh nhớ em
Khi những ngọn gió quất vào mặt anh cái lạnh âm 25 độ
Anh nhớ em
Anh nhớ em trong bàn tiệc ồn ào
Khi đêm đông đơn lẻ
Anh nhớ em lúc ngủ, lúc thức
Em ơi!
Anh nhớ em tất cả không gian, tất cả thời gian
Nơi đây anh đang sống một nửa phần xác của mình
Còn nửa phần hồn ở nơi em.
Lenigrat 1990
M Ù A X U Â N Q U Ê E M
Không có lui phui mưa rắc phấn qua chiều
Không rét giá thập thò ngoài liếp cửa
Không búp chè, búp xoan đang lách vỏ
Nắng gió tràn đầy mùa xuân quê em
Anh lang thang trong mát ẩm hơi sương
Thấy nứt nẻ đất vồng mì tươi tốt
Mía, mía bạt ngàn những gióng dài mọng nước
Mượt mà rẫy thơm nhuộm tím cả chiều hôm
Kia những bóng dừa đang bận bịu ôm con
Đây đàn vịt bầu dưới kênh xanh bì bõm
Giữa cầu khỉ anh chợt nhìn xuống bóng
Bỗng nhớ chiều nào ai xách guốc qua đây
Muốn mau tới ngày được cùng nhau về thăm
Để em ngắm cành đào soi mình trên vại nước
Rơi như mơ cánh hoa xoan đầu ngõ
Bóng mẹ già lập cập đón cô dâu
Ơi Long An quê hương của em tôi!
Anh đã tìm em dọc chiều dài Tổ Quốc
Qua bao loạn ly, đạn bom chia cắt
Nay mãi mãi nơi này xin được nhận quê hương!
NHƯ MỘT SỰ XẾP ĐẶT
Chúng mình đã đến với nhau
Lạ lùng như một sự xếp đặt
Bỗng ở đâu về cái lực vô hình kỳ diệu
Nhanh hơn cả sóng âm sóng ánh sáng
Mạnh hơn cả vạn lần sấm chớp bão giông
Bỗng giật mình thấy trước phút gặp em anh chỉ là một kẻ ngủ mơ
Phải ta đã quên mình trong những bận rộn bon chen, những ưu phiền thường nhật
Em chợt đến và anh bừng tỉnh giấc
Cuộc sống này bỗng quyến rũ đến thế ư!
Em đã đến từ đâu hỡi nửa cuộc đời mà anh chưa biết?
Phải từ một thiên hà xa xôi hay từ thời A-đam, Ê-va lần đầu tiên gặp mặt?
Từ cái hôn đầu tiên của con người làm rung rinh mặt đất?
Trong ánh mắt em nhìn có một phần ánh mắt của Ê-va!
***
Còn anh em ơi!
Anh chỉ biết và anh chỉ biết
Chúng mình đã đến với nhau từ hai đầu của một dải đất
Chiếc khăn quàng mầu xanh của nữ thần bỏ quên khi tắm biển Đông
Từ tiếng khóc oa oa anh vội vàng chạy qua tuổi thơ để đến bên em
Anh mang đến em cái tuổi xuân có ùng oàng tiếng bom, tiếng đạn
Có dính máu và mồ hôi của bao nhiêu chiến trận
Có mùi vị của những dòng sông, của những cánh rừng
Có phải trong cơn mơ anh đã từng gặp em?
Em ở đâu giữa chốn phồn hoa, cao sang, đài các?
Trong chốn ngục tù của những định kiến lạnh tanh?
Nhưng ta đã đến với nhau rồi chẳng cần tính toán nghĩ suy
Như Tổ Tiên ngày nào từng đến với nhau trong vườn Địa Đàng của Chúa
Tất cả những cách ngăn cháy rụi ra tro trong khoảnh khắc
Trong vòng ôm đầu tiên
Anh đã thức dậy rồi trong vòng ôm đầu tiên
Không gian bỗng tinh khôi như lần đầu gặp mặt
Ta hãy hôn nhau cho rung rinh mặt đất
Cho chốn Địa Đàng hiện ngay giữa trần gian!
1984