Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2025

NHỮNG BẤT NGỜ QUANH THÁI ĐỘ VỀ NBCT

 NHỮNG BẤT NGỜ QUANH THÁI ĐỘ VỀ NBCT




Tôi là người bình thường nhưng từng trải qua nhiều chuyện người bình thường không thể có được, trong đó có một chuyện rồng rắn loanh quanh một hồi cũng liên quan đến cuốn NBCT của Bảo Ninh.
Hơn chục năm trước, tôi được cơ quan chức năng lập trang donglasgblog và trang fb để viết “định hướng dư luận”. Tôi còn được cơ quan quản lý cao nhất của thể chế về lý luận VHNT là Hội đồng LLPB VHNT TW tổ chức “Cuộc gặp gỡ Nhà Văn Đông La” tại trụ sở gần Lăng Bác, ở Nguyễn Thái Học, HN. Đến nơi, tôi thấy anh Hồng Vinh đang chăm chú đọc, thấy tôi anh nói:
-Tôi đang đọc bài anh viết về Các Mác, đang gạch chân từng dòng đây này. Tiếc là được gặp anh muộn quá! Hôm nay, lẽ ra anh Hữu Thỉnh (phó cho anh HV) phải có mặt, tiếc là anh ấy có việc bận.
Tôi được mời lên ngồi phía trên, chỗ đối diện với anh HV qua chiếc bàn dài. Một lát sau, một người là viện trưởng thông tin gì đó ôm một chồng dầy là những bản photo những bài viết của tôi. Thì ra chuyện viết lách của tôi người ta đã biết rất rõ, đã được đưa vào “sổ”, may là sổ đỏ chứ không phải đen, gặp mặt chỉ là để làm quen và tiệc tùng vui vẻ một chút. Trong cuộc trò chuyện, anh HV có nói đến một cuốn sách của tôi.
***
Số là hồi ấy, Thiều có móc với Điệp, Viện trưởng Viện Văn học, tổ chức một buổi tọa đàm về thơ Thiều. Tôi vốn rất thân với Thiều, từng viết rất nhiều chống lại Trần Mạnh Hảo và một số người có quan điểm chính trị sai trái tấn công Thiều, chủ yếu là về cách viết của Thiều. Tôi thú thực “đọc thơ Thiều như ăn cơm nguội chan nước máy”, nên chỉ đọc lướt, nhưng tôi vẫn viết bảo vệ Thiều quyết liệt, chủ yếu là bảo vệ cách viết khác biệt của Thiều, vì sáng tác văn chương mà như đi đều bước thì thật chán. Thực chất, trong thẳm sâu tôi, một cựu chiến binh, đã viết bảo vệ Thiều là muốn bảo vệ một chiến sĩ công an như hoạt động bí mật trong lĩnh vực văn chương. Có nhiều xì xầm trong giới văn chương như thế, còn với tôi Thiều khoe từng tháp tùng Bộ trưởng BCA Bùi Thiện Ngộ bên Cu Ba, từng nấu mì tôm cho ông ăn. Nếu Thiều có viết gì sai thì chỉ là “giăng lưới bắt quân địch”.
Một hôm, Thiều đã bay vào SG đúng là hối lộ tôi theo nghĩa đen để nhờ tôi viết một bài về thơ Thiều tham dự cuộc Hội thảo về thơ Thiều tổ chức ở Viện Văn nói trên. Có điều, Thiều không nói toạc móng lợn mà rất khôn khéo. Với tôi, chuyện viết lách là tùy hứng, không quyết chí phấn đấu, luồn lách như người ta, nên lúc thì viết như điên lúc thì buông bỏ. Vì vậy mà Thiều đã dậm dọa:
-Ông là một người chồng, người cha tốt, nhưng ông không viết nữa là có tội với chính tài năng của ông đấy. Bây giờ tôi có tiền, ông cứ sửa soạn một cuốn phê bình của ông đi, tôi sẽ cho ông tiền để in.
Tôi rất mừng, không phải vì được tiền mà mừng cho người bạn thân đã khá giả. Và cũng chính vì vậy tôi mới có bản thảo cuốn sách mà trong cuộc gặp gỡ anh HV đã nói tới.
Sau khi nói vậy, Thiều đã mời tôi đi ăn ở một quán sang ở trung tâm TP, góc Lê Lợi-Nam kỳ Khởi nghĩa. Còn mời cả Trần Nhã Thụy vì nghĩ Thụy là đàn em thân thiết của tôi. Sau đó Thiều về Bắc, gọi điện, mới nói ra mục đích chính là nhờ tôi viết một bài về thơ Thiều để tham dự cuộc Hội thảo. Chúng ta thấy Thiều mới khôn khéo làm sao.
***
Tôi đã soạn cuốn sách và đặt tên là “Bóng tối của ánh sáng”. Rắc rối là nó lại hay và quan trọng quá, đã đến tay cơ quan chức năng và đến tay anh Hồng Vinh. Chính vậy, trong cuộc “Gặp gỡ Nhà Văn Đông La”, anh HV đã nói tới cuốn sách. Nguyên văn anh nói với tôi:
-Cuốn sách của anh giờ in nó là chuyện của nhà nước, không có Thiều thiếc gì nữa.
Vậy là “Nhà nước” đã giành quyền tài trợ in cuốn “Bóng tối của ánh sáng” của tôi, thú vị là Hội Nhà Văn VN có nhiệm vụ thực hiện chuyện in ấn này. Vì vậy mới có chuyện ngược đời. Tôi nhiều lần đến Báo Văn nghệ chơi, gặp Thiều khi còn là biên tập viên loong toong, Hữu Thỉnh TBT Báo VN, Chủ tịch HNV, ở ngay tầng trên nhưng tôi không gặp. Có ai ngờ có ngày HT phải gọi điện làm quen với tôi, chính là lúc HNV được giao nhiệm vụ cầm cuốn sách của tôi đi in. Tôi còn nhớ như in HT gọi:
-A lô, Đông La hở, sao em không viết số điện thoại ở bản thảo để anh phải đi hỏi gần chết. Đông La ơi, sao mày tài thế, giỏi thế? Mỗi bài của em có sức mạnh như một sư đoàn.
Rồi cuốn sách được in, cuối năm tôi nộp xin xét Giải thưởng hàng năm của HNV không được. Tôi thấy vô lý nên hôm gặp HT ở buổi liên hoan sau Hội nghị của Hội đồng LLPBVHNT TW, tôi đã gặp HT để “đấu tranh”. HT bảo:
-Trong Hội đồng LLPB của Hội toàn những đứa ủng hộ Luận văn Nhã Thuyên thì sao chúng nó xét giải cho em được. Nhưng thôi để anh lo.
Vậy là với cương vị Chủ tịch Ủy ban Liên hiệp các Hội VNNTVN, HT đã ký tặng giải thưởng cho cuốn sách của tôi, tức ở cấp cao hơn. Nhưng sự việc cho ta thấy, HT biết rất rõ tổ chức HNV của mình có nhiều người có quan điểm sai trái về chính trị tư tưởng. Chính điều này đã dẫn đến sự hỗn loạn về chuẩn mực các giá trị, trắng đen lẫn lộn, thiện ác bất minh, nên đã xảy ra nhiều vụ trao giải thưởng văn chương, tôn vinh văn chương sai trái gây bất bình trong xã hội. Vụ NBCT là mới nhất, hot nhất.
***
Đặc biệt, câu chuyện về cuốn sách của tôi cũng lại vòng vo có liên quan đến NBCT.
Khi tôi viết trên trang blog, đã có gần 1 triệu người theo dõi, một hôm tôi nhận một email của một người giới thiệu là có nhiệm vụ đọc từng chữ tôi viết. Sau đó, giao tiếp qua điện thoại, tôi biết anh bạn là TS Triết học, từng đoạt giải trong Cuộc thi Học sinh Giỏi toán Quốc gia, đang dạy đại học, được lôi lên làm trợ lý cho Trưởng Ban TGTW, vì vậy anh bạn là người xét duyệt ở cấp cao nhất cuốn sách của tôi trước khi nó được cấp kinh phí để in.
Chính cái lần tôi ra HN tham dự cuộc Hội thảo về thơ Thiều ở Viện Văn, tôi đã gọi điện cho anh bạn duyệt sách của tôi. Anh bạn hẹn gặp tôi ở cái quán trên dải đất như hòn đảo trong một cái hồ. Gặp nhau anh bạn bảo:
-Tôi là cánh tay phải của ông Trưởng Ban, có quyền sinh quyền sát. Còn với cuốn sách của anh tôi có thể tự hào là một trong vài người ở nước ta có thể đọc hiểu hết được cuốn của anh. Còn thú thực, vợ tôi là PGS Văn nhưng bảo đọc nhiều bài của anh cũng không hiểu.
-Ông từng đoạt giải toán, lại là TS Triết thì hiểu được tôi viết là đúng rồi, vì có bài tôi viết về các trường phái văn chương có liên quan đến khoa học tự nhiên như Thuyết Tương đối, Cơ học Lượng tử, đến các học thuyết triết học ngoài Mác-Lê, còn có mấy cái như quyết định luận, vô định luận, Kant, Hiện tượng học, Chủ nghĩa Hiện sinh, Chủ nghĩa Thực dụng, v.v…
Sau đó, tôi kêu thêm một anh bạn văn chương đến nhậu cho vui. Đúng là vui quá vì nghĩ đã gặp được người đúng là đủ tầm để là bạn tri kỷ tâm giao. Thực tế còn hơn thế, trong một quán nhậu trên mặt hồ khá thơ mộng ở Thủ Đô HN, tôi và anh bạn đã kết nghĩa anh em. Tôi lớn hơn là anh, anh bạn là em. Tôi nói:
-Ô, ngày mai chính là giỗ bố, vậy chú về quê cùng anh dự giỗ bố đi.
-Ok, em có xe hơi, sẽ chở anh về.
Rồi tôi rủ luôn anh bạn văn chương về cùng. Tôi gọi điện cho anh trai ở quê:
-Tôi đang ở HN, sáng mai về quê ăn giỗ thầy. Có anh bạn ở “Trung ương” và thằng S. về cùng đấy, anh chuẩn bị chu đáo nhé.
Ông anh:
-Ok.
***
Sáng sau, đúng hẹn, ông em kết nghĩa chở tôi và anh bạn văn về quê ăn giỗ cha. Ở nhà được đón cán bộ TƯ đến nên vui lắm, tiệc tùng đám giỗ cha tôi rất vui. Ở quê các món nấu nướng đơn giản nhưng thực phẩm thứ thiệt nên rất ngon. Như ngày xưa quê tôi có gà ri, cha vợ tôi về quê tôi chơi được chiêu đãi cứ khen mãi. Bữa tiệc giỗ đang vui, không biết rồng rắn thế nào mà lại nói về “Nỗi buồn chiến tranh”. Tôi bất ngờ khi ông em kết nghĩa, có vị trí quan trọng trong cơ quan cao nhất tham mưu cho lãnh đạo liên quan đến chính trị, tư tưởng, đạo đức, trong lĩnh vực tuyên tuyền, báo chí, xuất bản, văn hóa, văn nghệ, v.v… lại đi ủng hộ “NBCT’. Bực hơn, ông bạn văn chương lại đồng tình. Tôi vốn không bao giờ thỏa hiệp với cái sai, cái xấu, lại có chút hơi men bốc lên, đã nổi xung thế nào đó. Thế là đám tiệc mất tự nhiên, hai ông khách gượng gạo ráng ngồi nán thêm chút rồi cáo từ ra về. Thế là hết “anh em”, hết giao tiếp luôn. Một điều khiến tôi bất ngờ cho đến tận hôm nay.
Chưa hết, mới hôm qua hôm kia gì đó, tôi lại ngạc nhiên thấy một ông bạn fb, một Đại tá Bác sĩ, người rất quý mến tôi và tôi cũng rất quý mến ông bạn vì có trang Fb luôn cập nhật những tri thức hiện đại về sức khỏe, trong đó có “Ung thư biểu sinh” mà tôi cũng viết về nó. Anh bạn, một ĐTBS, đã khen tôi một người không BS viết về ngành Y là “thông thái”, phải là người có tư duy khoa học, khách quan lắm mới có thể có thái độ như vậy. Nhưng rồi tôi té ngửa khi chính anh bạn đó lại có thái độ chê anh Nguyễn Cảnh Toàn và bênh vực Bảo Ninh khi anh Toàn “bóc phốt” người đồng đội của mình.
***
Người ta có thái độ, sở thích khác nhau là điều tất nhiên, bình thường, như người thích ăn thịt, người thích ăn cá, người thích hoa hồng, người thích hoa lan, người thích nghe chèo, người thích cải lương, v.v… nhưng với NBCT của BN, sự ca ngợi, ủng hộ NBCT không phải là ý kiến khác mà là sai trái, thậm chí là phạm pháp. Vậy hai người kể trên, một trợ lý cho TBTGTW, một ĐTBS, những những người học cao, có địa vị cao trong guồng máy thể chế, chứ không phải là quần chúng ít học bị dắt mũi, tại sao 2 người lại ủng hộ NBCT?
Thật e ngại khi còn có rất nhiều người ủng hộ NBCT như vậy với đủ kiểu lý lẽ. Họ không nhận ra mình sai trái, thậm chí là đồng phạm với BN. Vậy lý lẽ của họ sai như thế nào chắc phải bài sau còn hứng tôi sẽ viết.

11-12-2025
ĐÔNG LA

Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2025

DOÃN NHƯ LÂN VÀ BẢO NGỌC PHẢN BIỆN NGUYỄN QUANG THIỀU

 DOÃN NHƯ LÂN VÀ BẢO NGỌC PHẢN BIỆN NGUYỄN QUANG THIỀU

2-12-2025, trên FB, Doãn Như Lân viết bài: “GỬI ÔNG NGUYỄN QUANG THIỀU CHỦ TỊCH HỘI NVVN VÀ NHIỀU CÁN BỘ HIỆN NAY”, yêu cầu ông Thiều “hiểu cho đúng vấn đề… "Xoá bỏ hận thù" không đồng nghĩa với "xuyên tạc lịch sử"!”; "Xoá bỏ hận thù" có cần … phải "thay đổi lịch sử, xuyên tạc lịch sử" hay không? Chúng ta có cần phải thay đổi rằng Pháp, Mỹ v.v. không xâm lược VN không? Hay chúng ta lại làm theo bên châu Âu rằng "phát xít đức không xâm lược Ba Lan, Ucraina v.v. mà là hồng quân Liên Xô"?”; “Trong nước chúng ta phải chữa lại lịch sử rằng "gia long, ngô đình diệm không rước giặc vào nhà", không bán nước hại dân? "xoá bỏ hận thù" có cần phải xoá nhoà các chiến công vang dội, hào hùng và đau thương của dân tộc VN trong thời đại HCM không”; “Kính thưa lãnh đạo đảng, nhà nước. Người dân chúng tôi thấy rằng càng ngày nhiều cán bộ, đảng viên có những hành động, việc làm khác thường. Nó đang gây lo lắng tột cùng cho người dân … Đấy là điều cực kỳ nguy hiểm cho nước, cho đảng, cho dân. Chúng tôi thấy nếu tình hình diễn biến thế này không được ngăn chặn thì chỉ một ngày không xa hậu quả sẽ khôn lường. Vì vậy chúng tôi xin kiên nghị với lãnh đạo đảng và nhà nước hãy ngăn chặn ngay các hành động sai trái kẻ trên để tránh cho đất nước ta những điều không mong muốn…”



Tôi (Đông La) thấy Doãn Như Lân phê phán ông Chủ tịch HNVVN rất đúng, vì ông Thiều đã có quan điểm rất sai trái về chiến lược ngoại giao của Đảng và Nhà nước VN ta. Chúng ta “khép lại quá khứ, vượt qua khác biệt, hướng tới tương lai, đôi bên cùng có lợi” với tất cả các nước từng xâm lược VN. Đây là chiến lược đúng đắn góp phần đưa được nước ta đạt được thành quả về ngoại giao và kinh tế như hôm nay. Nhưng chiến lược ngoại giao của Đảng và Nhà nước xóa bỏ hận thù nhưng luôn giữ vững độc lập, tự chủ, bình đẳng, hội nhập chứ không hòa tan, tức ta luôn giữ vững tư thế VN, khí phách VN, bản sắc VN, tức luôn tự hào về những trang lịch sử vàng chói lọi, được viết bằng biết bao máu của các thế hệ người Việt trong các cuộc kháng chiến chống ngoại xâm, đánh thắng quân thù, giành lại chủ quyền đất nước và giữ yên bờ cõi. Sự đánh mất mình, xuyên tạc sự thật, nhìn cuộc kháng chiến giành lại chủ quyền đất nước sai trái theo cách nhìn của nước ngoài là để xóa bỏ hận thù theo quan điểm của Nguyễn Quang Thiều là ý thức nô lệ, tay sai. Vì vậy Doãn Như Lân phê phán ông Chủ tịch HNVVN Nguyễn Quang Thiều rất đúng khi ông Chủ tịch HNV rất sai khi cho rằng phê phán sự xuyên tạc lịch sử là nuôi dưỡng hận thù.
Tiếp theo, trên Fb, 3-12, cô Bảo Ngọc cũng phản bác bài viết của ông Chủ tịch HNVVN Nguyễn Quang Thiều “Xoay quanh chủ đề “hận thù” “, có ý cho rằng phê phán cuốn NBCT của Bảo Ninh là ảnh hưởng đến quan hệ Mỹ-Việt. Bảo Ngọc có nhắc đến tôi (Đông La) và Trung tướng Nguyễn Thanh Tuấn và cho rằng chúng tôi phê phán Bảo Ninh viết NBCT xuyên tạc lịch sử, bôi đen đội quân các chiến sĩ giải phóng không phải là nuôi dưỡng hận thù, làm ảnh hưởng sự bình thường hóa quan hệ với Mỹ như ý của ông Thiều. Bởi Bảo Ngọc cho rằng “Một tác phẩm văn học mô tả chiến tranh không thể đánh mất bản chất chính nghĩa của cuộc kháng chiến”; “Ngoại giao có thể khép lại quá khứ, nhưng văn học nhất là văn học chiến tranh, phải tôn trọng sự thật của quá khứ”; v.v...



***
Đặc biệt, Cô Bảo Ngọc viết rằng ông Thiều “Không thể suy diễn rằng phản ứng xã hội (với việc tôn vinh NBCT) đến từ “u mê”, “ung thư tâm hồn” hay “đầm lầy hận thù”.
Điều này thì tôi thấy Nguyễn Quang Thiều lại “gậy ông đập lưng ông”, như các cụ nói là “tự vả vào mồm mình” bởi 17-2-2025, Thiều đã viết bài “Kẻ phản bội tổ quốc” đã “chìm trong đầm lầy hận thù” với Trung Quốc. Bài thơ của ông Thiều đã được trang Việt Tân phát tán. Như vậy, ông Bí thư Đảng Đoàn, Chủ tịch HNVVN đã chống lại chiến lược ngoại giao đa phương của Đảng và Nhà nước ta, vì chúng ta “khép lại quá khứ, hướng tới tương lai” không chỉ với Mỹ mà với cả TQ và với tất cả các nước trên thế giới.
***
Tôi cũng đề nghị TBT Tô Lâm và Văn phòng TƯ Đảng chấn chỉnh chuyện ông Thiều viết không chính xác, ảnh hưởng rất nhiều đến ông TBT, vì ông Thiều viết ngày 22-9-2024, TBT Tô Lâm, lúc đó là chủ tịch nước, đã trao tặng Huân chương Hữu nghị cho 02 lính Mỹ đã từng cầm súng xâm lược VN. Ông Thiều cần phaỉ hiều thực chất TBT Tô Lâm trao huân chương cho 02 người Mỹ không phải vì họ “đã từng xâm lược VN” mà là nhà văn, ông Thiều cần phải viết chính xác TBT Tô Lâm vì sự bình thường hóa Quan hệ Việt Mỹ, vì thành quả của quan hệ Việt Mỹ đã trao huân chương cho 02 người Mỹ từng xâm lược VN, tức khép lại quá khứ hướng đến tương lai theo Chiến lược Ngoại giao Đa phương của Đảng và Nhà nước VN.






6-12-2025
ĐÔNG LA

QUANH CHUYỆN CUỐN NỖI BUỒN CHIẾN TRANH ĐƯỢC TÔN VINH

 QUANH CHUYỆN CUỐN NỖI BUỒN CHIẾN TRANH ĐƯỢC TÔN VINH

Mới nhận quà mừng thọ của chính quyền địa phương, tôi tính sẽ “thiền”, ráng không chấp vào những nhố nhăng của đời phàm, nhưng bạn đọc cứ nhắn tin báo “Nỗi buồn chiến tranh” là một trong 14 cuốn sách được tôn vinh là tác phẩm tiêu biểu từ sau ngày thống nhất 1975. GSTS Nguyễn Cảnh Toàn cũng mới viết trên fb: “ MỘT ĐIỀU BẤT BÌNH ĐỐI VỚI CCB CHỐNG MỸ NHƯ CHÚNG TÔI
Tiểu thuyết “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh (Hoàng Ấu Phương) được vinh danh là tác phẩm tiêu biểu “được nhiều người yêu thích” là cái tát đối với CCB như chúng tôi và tôi cực lực phản đối”. Bạn đọc vào bình luận bài của anh cũng nhắc đến chuyện tôi đã viết về NBCT, và chính anh Toàn cũng nhắc tới tôi: “Nhà phê bình văn học Đông La Nguyễn Văn Hùng đã có nhiều bài phê phán nghiêm khắc NBCT của BN và chủ tịch Hội nhà văn VN Nguyễn Quang Thiều”.
Vậy hôm nay, như trong chiến trận “chia lửa” với đồng đội, tôi đăng lại mấy ý đã viết về Bảo Ninh và NBCT.



1-12-2025
ĐÔNG LA
Sự hỗn loạn trước và khi tan vỡ ở LX đã tạo ra ở VN khuynh hướng cơ hội, đón gió, trở cờ, phản trắc, hướng về Mỹ và Phương Tây, thể hiện toàn diện: phủ nhận Chủ nghĩa Mác-Lê, phủ nhận hai cuộc kháng chiến, xúc phạm lãnh tụ và các nhà cách mạng, anh hùng liệt sĩ, lật sử. Trong lĩnh vực văn chương, Nguyên Ngọc phất cờ “đổi mới lộn ngược”, tâng bốc một số tác giả, tác phẩm, trong đó có “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh.
***
Cuốn “Thân phận tình yêu” (tên khác của “Nỗi buồn chiến tranh”) được Hội Nhà Văn VN trao giải năm 1991, đã bị dư luận phản đối dữ dội, đặc biệt là những sĩ quan quân đội. Tạp chí Cộng sản có bài TỪ ĐÂU ĐẾN NỖI BUỒN CHIẾN TRANH? của TRẦN DUY CHÂU có đoạn:
“Bằng sự bôi nhọ sự nghiệp chống Mỹ của nhân dân ta, Bảo Ninh không chỉ xúc phạm đến những người đang sống … Tác giả Nỗi buồn chiến tranh còn muốn giết chết hẳn những người đã vĩnh viễn nằm xuống để cho “dân tộc quyết sinh”… Đó là sự khai tử của một ngòi bút quá nhẫn tâm đã coi họ là vật hy sinh mù quáng cho những cuồng vọng của con người”.
(Nguồn: Tạp chí Cộng sản, Hà Nội, số 10 (tháng 10-1994)
Trước tình hình đó, những người đã xét duyệt, trao giải cho NBCT như Vũ Tú Nam, Tổng thư ký Hội Nhà Văn VN (như Chủ tịch bây giờ), Nguyễn Khải, Nguyễn Quang Sáng đã thừa nhận là trao giải sai. Ban Chấp hành Hội Nhà văn khóa IV phải đọc bản tự phê bình trong Báo cáo trước Đại hội lần thứ V, đã in trên Báo Công an Tp HCM, số 478, ngày 13-9-1995.
Cụ thể, Nhà văn Nguyễn Quang Sáng nói: “tác giả sẽ phản lại đồng đội mình, tả họ như là hy sinh vô ích” (Báo Công an thành phố Hồ Chí Minh, Tp. HCM (13-9-1995). Nhà Văn Nguyễn Khải nói: “… Sau khi giải thưởng được công bố, sự phản ứng của dư luận bạn đọc là tức thì… Nhiều bạn bè trong quân đội đã gặp tôi để bày tỏ sự phản đối … Hội Nhà văn lại tuyên dương một cuốn sách viết về chiến tranh với một tâm trạng và cách nhìn của một người bi quan … Các anh ấy có quyền hỏi chúng tôi: Vậy chúng tôi là những người như thế nào? Chúng tôi muốn gì? (Nguồn: Công an thành phố Hồ Chí Minh, Tp.HCM (20-9-1995). Nhà văn Vũ Tú Nam: “… Sự mơ hồ của tác giả giữa chiến tranh chính nghĩa và phi nghĩa … cái nhìn u ám của anh (tác giả) đã khiến cuốn sách phản ánh méo mó cuộc chiến đấu thiêng liêng của dân tộc… Sự phê phán của công luận sau đó là chính đáng…”
(Trích từ tập tài liệu “Đời sống văn nghệ thời đầu đổi mới” do Lại Nguyên Ân và Nguyễn Thị Bình cùng một số sinh viên, nghiên cứu sinh thực hiện cuối năm 2006).
***
Riêng Bảo Ninh đã thừa nhận khi viết tiểu thuyết “Nỗi buồn chiến tranh” là: “Tôi không muốn viết theo một cái “tông” có sẵn”, nên: “Những gì tôi viết trong cuốn sách này, tôi cũng đã nói rằng nó không hoàn toàn là sự thật”. “chiến tranh tóm gọn lại là sự chết chóc, hủy diệt. Tôi nghĩ thế là quyền của tôi, và có người phê phán, tôi thấy cũng chẳng sai”; “cách viết của tôi về chiến tranh khác với các nhà văn khác” (http://www.Baodatviet.vn/Utilities/ PrintView.asp x?ID=9840).
“Cái khác” của Bảo Ninh chính là: nếu thời chiến đa phần thanh niên nhập ngũ theo lý tưởng giải phóng dân tộc, tham gia chiến đấu để giành lại chủ quyền đất nước thì nhân vật Kiên của Bảo Ninh ra đi với lời dặn của cha ý là đừng dại mà chết vì lý tưởng: “…một người sinh ra là “để sống, để nếm trải sự đời một cách đủ ngành ngọn chứ không phải là hy sinh nó”, “mong con hãy cảnh giác với tất cả những sự thúc giục con người lấy cái chết để chứng tỏ một cái gì đấy” (Nỗi buồn chiến tranh, NXb Hội Nhà văn, 1991, tr.61); “Cái khác” của Bảo Ninh là viết bôi đen hình ảnh “anh chiến sĩ giải phóng”: Hiếp dân lành (chuyện cô Phương bị hiếp tập thể trên tầu) (tr.243) ; hành lạc tập thể (giữa phân đội trinh sát với 3 cô gái trong khu trại tăng gia huyện đội) (tr.31); bài bạc, hút xách (hút hồng ma), trốn chạy, đào ngũ (nhân vật Can), tàn sát tù binh (tr.42), v.v…
Đặc biệt, GS Nguyễn Cảnh Toàn, với tư cách là người từng cùng đơn vị với Hoàng Ấu Phương, Bảo Ninh, viết trên fb: “Khi tôi đọc “Nỗi buồn chiến tranh”, tôi giật mình: BN viết về chính nó, chính tôi, chính chúng tôi, đồng đội của chúng tôi trong chiến tranh nhưng rất rất nhiều sự việc bịa đặt, sai sự thật đến mức không thể chấp nhận”.
***
Tiêu chuẩn để xác định giá trị của một tác phẩm văn chương hiện thực là chân, thiện, mỹ, nhất là lại phản ánh lịch sử thì tái hiện được sự thật càng phải được coi trọng. Thứ hai, người cầm bút nào cũng phải hiểu là “Văn chương phải tải đạo”. Với “Nỗi buồn chiến tranh”, như chính Bảo Ninh đã thú nhận là mình viết “không đúng” và “người phê bình tôi cũng không sai”. Vậy “Nỗi buồn chiến tranh” là cuốn sách đã xuyên tạc sự thật, mà đã sai sự thật thì cuốn sách tải được “đạo” gì? Có chăng chỉ có thể là tà đạo mà thôi! Với cách nhìn bệnh hoạn, Bảo Ninh đã viết đồng đội của mình đã chiến đấu điên dại, khát máu, như súc vật thế này: “Tôi (nhân vật chính) như sẵn sàng nhập thân trở lại với cảnh lửa, cảnh máu, những cảnh chém giết cuồng dại, méo xệch tâm hồn và nhân dạng. Thói hiếu sát. Máu hung tàn. Tâm lý thú rừng. Ý chí tối tăm và lòng dạ gỗ đá”.
Bảo Ninh sau viết NBCT còn có sai lầm dây chuyền. Trên báo điện tử Bình Phước, 06/10/2019, có bài “Xét lại lịch sử” - âm mưu thâm độc” cho biết, Bảo Ninh, khi trả lời phỏng vấn trong tập 9 bộ phim tài liệu “Chiến tranh Việt Nam” của Ken Burns và Lyun Novick, đã cho rằng cuộc kháng chiến ở ta: “đó là một cuộc nội chiến”. (https://baobinhphuoc.com.vn/.../xet-lai-lich-su---am-muu...)
Ai có chút hiểu biết và tôn trọng sự thật cũng phải thấy rằng cuộc chiến tranh đã xảy ra tại VN không phải là nội chiến mà xuất phát từ việc Pháp đã xâm lược VN, phải chấm dứt khi bị thua đau tại Điện Biên Phủ, Mỹ đã thế chân Pháp, lập ra chế độ VNCH để duy trì cuộc chiến, thực hiện "thuyết domino" (domino theory) của Tổng thống Dwight D. Eisenhower, sử dụng VN làm tiền đồn chống Chủ nghĩa Cộng sản tại Đông Dương. Mỹ đã làm mọi cách để chiến thắng nhưng đã thua, và thừa nhận sai lầm. Cựu bộ trưởng quốc phòng Mỹ Robert McNamara đã phải thú nhận: “Chúng tôi đã sai lầm, sai lầm khủng khiếp!”
Những phát ngôn của những nhân vật chóp bu cả phía Mỹ và VNCH đã chứng tỏ Bảo Ninh nói ngược.
Theo https://vi.wikipedia.org/, trong bài “Quá trình can thiệp của Mỹ vào Việt Nam (1948-1975)” có đoạn:
“…thượng nghị sĩ (4 năm sau trở thành Tổng thống) John F. Kennedy tuyên bố vào ngày 1/6/1956:
“Nếu chúng ta không phải là cha mẹ của nước Việt Nam bé nhỏ [chỉ Việt Nam Cộng hòa] thì chắc chắn chúng ta cũng là cha mẹ đỡ đầu của nó. Chúng ta là chủ tọa khi nó ra đời, chúng ta viện trợ để nó sống, chúng ta giúp định hình tương lai của nó (…). Đó là con đẻ của chúng ta - chúng ta không thể bỏ rơi nó, chúng ta không thể không biết tới những nhu cầu của nó”.
Tổng thống Việt Nam Cộng hòa Nguyễn Văn Thiệu cũng đã từng phát biểu: "Nếu Mỹ mà không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau 3 giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi dinh Độc Lập!" Tướng Nguyễn Cao Kỳ, năm 2005, khi về Việt Nam và trả lời phỏng vấn của báo Thanh Niên, đã nói: "Mỹ luôn luôn đứng ra trước sân khấu, làm "kép nhất". Vì vậy ai cũng cho rằng đây là cuộc chiến tranh của người Mỹ và chúng tôi là những kẻ đánh thuê".
Tiến sĩ Daniel Ellsberg, sĩ quan Lầu Năm Góc và là cố vấn Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ đã viết:
"... Cuộc chiến đó không có gì là "nội chiến", như nó đã không là nội chiến trong cuộc tái chiếm thuộc địa của Pháp được Mỹ ủng hộ. Một cuộc chiến mà trong đó một phía hoàn toàn được trang bị và trả lương bởi một quyền lực ngoại quốc – một quyền lực nắm quyền quyết định về bản chất của chế độ địa phương vì những quyền lợi của mình – thì không phải là một cuộc nội chiến... Theo tinh thần Hiến chương Liên Hiệp Quốc và theo những lý tưởng mà chúng ta (nước Mỹ) công khai thừa nhận, đó là một cuộc ngoại xâm, sự xâm lược của Mỹ".
***
Đã là sáng tác thì không thể đạo văn, “một tác phẩm tiêu biểu” thì càng không thể. Nhưng trong “Nỗi buồn chiến tranh” Bảo Ninh viết đoạn Kiên trở lại xóm Đồi Mơ gặp Lan nảy sinh tình yêu bất ngờ rồi chia tay rất giống đoạn trong “Bông hồng vàng” (NXB Văn hóa Thông tin, 2001, tr. 270) Pauxtopxki viết Anđexen gặp và chia tay Elêna. Nếu Anđexen của Pauxtopxki phải chia tay Elêna như “trả một giá đắt” cho những chuyện cổ tích thì Kiên cũng “lòng thắt lại” và kỷ niệm về mối tình đó đã “làm chín muồi cái khát vọng thể hiện thiên chức thiêng liêng” (tức viết văn). Nếu Elêna nói với Anđexen: “Anh hãy chạy đi… Đừng nghĩ gì đến em. Nhưng nếu một ngày kia, tuổi già, nghèo nàn và bệnh tật có làm anh đau khổ thì chỉ cần anh nhắn cho em một lời, em sẽ… tới an ủi anh”, thì cô Lan cũng nói với Kiên: “Đừng bận về em. Đời anh rộng mở, hãy đi vào hãy sống cho thỏa… Còn nói ví dụ… một ngày nào anh gặp cảnh ngộ không hay, thấy đã hết ngả để đi tiếp thì xin anh hãy nhớ ngay rằng, dù sao cũng còn có một nơi, cũng còn một người… một chốn anh về” (Nỗi buồn chiến tranh, tr. 57).
Vậy mà, không hiểu vì cái gì người ta vẫn cứ cho “Nỗi buồn chiến tranh” là hay nhất, rồi văn chương Việt Nam chỉ có Bảo Ninh mới biết viết tiểu thuyết, còn cho là ứng cử viên sáng giá nhất cho giải Nobel! Và hôm nay lại tiếp tục được tôn vinh.

1-12-2025
ĐÔNG LA

CHÙM THƠ ĐÔNG LA (Giải thưởng Cuộc thi Thơ của HNVTPHCM 1986)

 CHÙM THƠ ĐÔNG LA

(Giải thưởng Cuộc thi Thơ của HNVTPHCM 1986)
Sáng dậy, xuống tầng trệt mở cửa chính, một luồng gió lạnh xộc vào, mang đến cái hương vị, cảm giác của mùa Đông ngoài Bắc, gợi lại những cảm xúc về thời ấu thơ lạnh cóng ở quê hương.
Lần đầu gặp Nhà thơ Anh Thơ, 9-1982, thấy bà là nhà thơ tôi đã đọc một bài thơ dạng tán gái “anh anh em em” nhiều cô gái trẻ thích nhưng bị cô chê. Cô bảo “Hình như cháu có năng khiếu nhưng thơ thế chưa được. Thơ bây giờ phải thực, phải tình cảm, phải sâu sắc, và đặc biệt là không được giống ai”. Khi gặp Chế Lan Viên ông cũng bảo “Trong túi tôi luôn có giấy bút, khi nào trong đầu nẩy ra một câu hay tôi chép lại luôn, không có sẽ quên, khi làm thơ cần thì tôi sẽ dùng”. Đó là hai bài học sáng tác văn chương duy nhất của tôi.
Sau khi gặp cô Anh Thơ, bị chê, tôi tức lắm, đêm ấy tôi đã làm bài thơ về mẹ với nhiều hình ảnh trong cái rét mùa đông. Nhà cô gần khu tập thể tôi ở, ngay sáng sau trước khi đi làm tôi đã mang bài thơ sang đưa cho cô. Xem xong, cô kêu lên: “Cháu ơi! Mày có tài đấy cháu ạ!” Tôi khoái quá, làm thêm mấy bài nữa cũng về mẹ và giá rét mùa Đông, trong đó có câu thơ về cái lạnh của SG như sáng nay:
Khi những ngọn gió chui qua chỗ kính vỡ ùa vào giường con
Mang theo cái lạnh đêm SG khuya khoắt
Tự dưng con không sao chợp mắt
Gió Bấc về rồi mẹ ơi lạnh lắm không?
Đó là những bài thơ “chính quy” đầu tay của tôi. Khi thằng con chuẩn bị chào đời, rồi khi nó chào đời mẹ tôi vào SG bế nó, tôi đã làm thêm hai bài thơ. Cùng với những bài thơ đầu tay, gộp lại thành cái chùm mà tôi đã đưa cho Chế Lan Viên đọc, và ông đã kêu lên: “Ông cũng làm thơ à, ông làm được đấy, ông được giải đấy!” Đó là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi, thỉnh thoảng nhớ lại cứ cảm thấy mình đã vượt qua được một kỳ thi khó như bắc thang lên Trời.




Hôm nay lại thứ 7, cuối tuần, tôi lại “giải trí văn chương”. Trong mạch ngẫm ngẫm suy suy sau chuyện nhận quà mừng thọ của chính quyền, nhớ mẹ, nhớ cô Anh Thơ, nhớ Chú Chế Lan Viên, tôi đăng lại chùm thơ và mấy tấm hình kỷ niệm.
29-11-2025
ĐÔNG LA
KHI CON XA MẸ
(Bài thơ đầu tiên viết sau khi gặp Nhà thơ Anh Thơ)
Tuột quai dép dẫm hòn sỏi nhỏ
Xót xa nhớ về bóng mẹ đường dài
Nắng đốt mặt đường đất bốc hơi
Chân đất vai gầy oằn gánh nặng
Sáng tinh sương bình minh ló rạng
Nhớ trưa hè rơi giọt mồ hôi
Bụi tro phủ dầy vành khăn gọn
Lửa ôm tròn nồi cám đang sôi
Đêm thoáng lạnh trùm chiếc chăn nhẹ
Nhớ gió Bấc khô thổi rụng lá xoan vàng
Mẹ ơi nếp da dầy chân mẹ!
Đã bao nhiêu rồi vết nứt nẻ dọc ngang?
Đã bao năm rồi, con xa mẹ, mẹ ơi!
Ác liệt chiến trường, khó khăn nơi phố thị…
Con mãi là đứa con nhỏ bé
Phút yếu lòng, mẹ lại đỡ con đi./.
9-1982

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG

Khi những ngọn gió chui qua chỗ kính vỡ ùa vào giường con
Mang theo cái lạnh đêm Sài Gòn khuya khoắt
Tự dưng con không sao chợp mắt
Gió Bấc về rồi mẹ ơi lạnh lắm không?
Ôi nhớ quá quê hương ơi mùa Đông!
Nước lạnh cóng con cá rô không bơi được
Thương mẹ cấy lâu dầm trong bùn nước
Máu tụ bầm đầu những ngón tay!
Mẹ ơi con biết làm gì đêm nay?
Khi gió Bấc sắc thổi luồn qua liếp cửa
Đêm thì dài mà chăn thì mỏng
Chỗ ấm mẹ nhường thằng út bé con!
Ôi mùa Đông rét trụi cành xoan
Rét quăn mép chiếc lá chè thưa thớt
Rét làm đọng hơi mặt giếng khơi ngùn ngụt
Rét làm dài con đường ngắn ngủi trên quê
Con bỗng muốn trở về những năm tháng ấu thơ
Sáng sáng mùa Đông bên chảo cơm rang thơm ngát
Mẹ chia cho chúng con mỗi đứa một bát
Rồi mẹ kiểm tra cúc ngực trước lúc đến trường
Ôi nhớ quá quê hương ơi quê hương!
Trong lạnh cóng rễ cây lúa của mẹ vẫn cần cù chắt chiu trong lòng đất
Như ngọn lửa trong tim mẹ mãi mãi không tắt
Sưởi ấm sự sống mùa Đông trên quê hương./.
9-1982

TÂM SỰ VỚI CON TRAI SẮP CHÀO ĐỜI

Con của ba ơi con chưa ra đời!
Trong bụng mẹ tiếng tim con khe khẽ
Mỗi cựa quậy từ phôi thai nhè nhẹ
Ba đọc được niềm vui trong mắt mẹ con cười
Con của ba ơi con vẫn chưa ra đời
Tháng cuối thai kỳ từng giây ba nóng ruột
Ôi nỗi mong nào bằng lần đầu tiên được gặp
Sự sống của chính mình ở tiếp đời sau
Có một lần con ơi cách đây mười năm
Niềm mong ước cũng đốt tim ba từng phút
Rừng cao su dập dồn pháo trút
Tin chiến thắng về khắp chốn, khắp nơi
Đất nước mình như bà mẹ con ơi!
Ba muơi năm hoài thai đứa-con-ngày-toàn-thắng
Trên vai mẹ luôn trĩu oằn gánh nặng
Cũng vuông tròn và cũng những lần sa
Ngày ấy ba về đầy cờ, đầy hoa
Dưới gót giầy ngổn ngang mảnh đạn bom sạm khói
Ngổn ngang áo quần những người lính trần hoảng hốt
Nhưng nơi chiến trường nhiều lắm những đau thương
Dọc chặng đường ba về thăm quê hương
Thấy đất mẹ thương tích đầy cơ thể
Chiến tranh, chiến tranh, ôi chiến tranh là thế!
Hòa bình này đổi mấy thế hệ máu xương?
Con của ba ơi con vô tận yêu thương!
Ngày ấy ba là một phần li ti của ngày-toàn-thắng
Mười năm sau trên thành phố đầy nắng
Con sinh ra là một phần li ti của hòa bình
Ba ước ao con sẽ thật khỏe thật xinh
Con hãy là một kỹ sư, một người thợ tài ba dựng xây đất nước
Như ngày chiến thắng Điện Biên ông nội con ao ước
Đừng xảy ra chiến tranh đã như thế bao giờ!
1985

MẸ ĐẾN THÀNH PHỐ

Cực nhọc vượt qua sáu lăm con dốc cuộc đời mình
Lần đầu mẹ đến một thành phố
Thành phố còn bình thường
Sao mẹ quá bỡ ngỡ
Bàn chân quen lội bùn run rẩy trên mặt nhựa phẳng gương
Nhà của con đây xin mẹ bước vô
Căn phòng nhỏ tuềnh toàng của người kỹ sư còn nghèo khó
Mười bốn mét vuông gạch hoa vẫn làm mẹ ngơ ngác
Con hiểu nền đất nhà mình vẫn lầm bụi quanh năm
Chẳng phải để dạo chơi mẹ lặn lội đến đây
Đứa cháu nội đầu tiên vừa tròn hai tháng tuổi
Con ân hận biết bao khi đã sáu lăm năm gian khổ
Năm tháng cuối đời mẹ chẳng được nghỉ ngơi
Ôm đứa cháu xinh mắt mẹ rạng ngời
Mẹ hãy để nàng dâu miền Nam trổ tài nấu ăn đón mẹ
Suốt một đời
chỉ rau muống chấm tương
lác đác bữa cua đồng, cá nhỏ
Món cà-ri lạ lùng mẹ lại chẳng quen ăn
Ôi mẹ của con!
Người mẹ bình thường như bao bà mẹ nông dân!
Tưởng dấu chân gánh thóc của mẹ phủ kín cả mặt đất này
cực nhọc
Vạn triệu hạt mồ hôi mặn mòi như những giọt nước mắt
Chưa hết nỗi khổ này lại chồng tiếp nỗi đau kia
Nhìn mái đầu bạc phơ thương biết bao nhiêu!
Con bỗng thấy những nắng, những mưa, những bão giông
cuồn cuộn trong từng sợi tóc
Bao chờ mong, bao lo toan hằn trong từng nếp nhăn khóe mắt
Cặm cụi một đời chỉ biết hy sinh
Ôi mẹ ngàn lần, ngàn lần yêu kính của con!
Sáu lăm tuổi lần đầu đến một thành phố
Hạt gạo ở đây người ta coi bé nhỏ
Nhưng quen như ở nhà mẹ cứ mang thùng gạo ra đong./.
1985

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2025

NHẬN QUÀ MỪNG THỌ

 NHẬN QUÀ MỪNG THỌ




Hôm qua, theo giấy mời tôi đến nhà văn hóa phường nhận quà mừng thọ là một cái phong bì 800.000 đ. Nhanh gọn, đến ký tên vào danh sách, nhận phong bì là xong, không như đợt trước, có người kể có làm lễ long trọng, được trao quà kèm theo tấm bằng.
Ra về thấy vừa mừng vừa lo. Mừng vì may mắn đã được sống đến tuổi xưa nay hiếm, không như mấy thằng bạn cùng đơn vị 19, 20 tuổi đã hy sinh ngay trước mắt tôi tận từ năm 1974, 1975. Còn lo là vì cũng đã đến tuổi xưa nay hiếm, tức đã già thực sự, đủ thứ bệnh sẽ phục kích trên bước đường sắp tới của cuộc đời mình. Tôi vẫn chạy xe máy vù vù, còn có thể chạy chứ không phải đi lên xuống cầu thang bình thường, nhưng vẫn nhận ra dấu hiệu của tuổi tác, chuyển hóa kém hơn nên ăn rất ít vẫn mập, hệ miễn dịch cũng kém hơn nên sức đề kháng kém hơn, hay trục trặc chỗ này, chỗ kia, may là tôi tự xử lý được, nếu không phải mất công đi viện, còn để nguyên bệnh sẽ dần nặng thêm.
Ở tuổi tôi cha tôi đã mất. Một số danh nhân cũng đã mất, như Chế Lan Viên mất ở tuổi 69 mà tôi là người chứng kiến toàn bộ cuộc ra đi về cõi vĩnh hằng của ông. Nhạc sĩ lừng danh Trịnh Công Sơn cũng đã mất trước tuổi 70. Đặc biệt, hai cha con GSBS Tôn Thất Tùng và Tôn Thất Bách, cha mất ở tuổi 70, còn con chết sớm hơn rất nhiều. Với cái chết nó không sợ bác sĩ là những người làm nghề chống lại nó. Anh Nguyễn Cảnh Toàn từng khoe được một ông bạn từng là đồng đội, nguyên Bộ trưởng Y tế, Trưởng Ban chăm sóc Sức khỏe TƯ, BS Nguyễn Quốc Triệu tặng sách chăm sóc sức khỏe tuổi già, nhưng ông BS thì đã mất, còn anh Toàn khoe vẫn thường đạp xe tập thể dục khoảng chục km!
***
Về già hay nhớ về quá khứ và hay ngẫm ngẫm suy suy. Ngồi ăn cơm với bà xã, tôi nói:
-Cuộc đời đúng là có số, cả đời tôi toàn gặp chuyện không may, chắc bù cho mình cái may mắn là thoát chết, lành lặn trở về sau chiến trận. Năm 1975, lẽ ra những bộ đội có bằng cấp III như tôi được tập trung ôn thi đại học, khi ấy tôi ở Ban Tham mưu Trung đoàn, ông Tham mưu trưởng vì quý tôi quá không muốn xa tôi nên đã không cho tôi đi ôn thi mà bắt tôi đi phát rẫy. Nhưng tôi vẫn bảo ông già tôi gởi 12 cuốn sách giáo khoa vào cho tôi tự ôn. Ở rẫy, tôi đã trổ tài chữ nghĩa, viết một lá thư tình cảm gởi ông Tham mưu trưởng, nói vào đại học là mơ ước không chỉ của tôi mà của cha ông và cả dòng họ tôi ở Làng Đông La, còn xin tiền ổng mua kem ăn: “Phát rẫy nắng rát nên khát quá, lại có quán kem rất ngon mà em không có tiền mua, anh cho em tiền mua kem đi”. Vậy là ổng xúc động quá, gọi tôi về bảo tôi làm hồ sơ đi thi. Thế là cả trung đoàn tôi những đứa được tập trung ôn thi thì không đậu, chỉ mình tôi đậu.
Đi học, xong năm thứ 3 tôi học ngành Hợp chất Thiên nhiên, điểm trung bình đủ 7 trở lên để được vào lớp làm luận văn tốt nghiệp, ra trường dạy đại học và về viện nghiên cứu, đứa nào cũng có giáo viên hướng dẫn riêng tôi thì không. Cuối cùng cô Mai ngành Hóa Phân tích đã nhận hướng dẫn tôi, vậy là phải chuyển ngành, thành may là ngành này học nhiều về quang phổ vì có phép đo trắc quang, nên hiểu sâu hơn về vật lý. Khi tốt nghiệp, chính cô Mai khoe với bà Dau là có học trò là tôi thông minh lắm nên tôi mới được bà Dau chọn xin về Viện Công nghiệp Dược đấy. Cũng vì vậy mà được ở thành phố, rồi gặp cô Anh Thơ, mới gặp bà ở nhà cô ấy để lấy nhau thành ra như bây giờ.
***
Ngay cái chuyện văn chương tôi cũng gặp nhiều chuyện bất công, năm 1986 nếu công bằng thì tôi được giải cả ba cuộc thi. Tôi gởi cái truyện ngắn mà ông Nguyễn Khải bảo cả đời may ra mới viết được vài cái thi ở Cuộc thi Truyện ngắn của HNV TPHCM, ông Vũ Ân Thy ở Ban Sơ khảo đọc thích quá đã mời tôi đến Báo SGGP nơi ổng làm việc “để xem mặt”, còn mời đến nhà chơi, lại ở chính Đường Hồ Biểu Chánh, cách nhà bà xã tôi có mấy trăm mét. Ông Trần Thanh Giao trong Ban Chung khảo đã báo cho cô Anh Thơ biết là “Đông La sẽ được giải đấy”. Còn khi đến nhà ông Vũ Ân Thy chơi, khi gặp thằng con ông, ông bảo hồi sinh nó, phải truyền máu (do Yếu tố Rhesus) nó mới sống. Từ chuyện này, tôi đã viết cái truyện ngắn dự thi ở Báo Phụ nữ, cô Thường cũng chấm thi bảo “Hùng kỳ này được giải đấy”. Cuối cùng, truyện ở cuộc thi HNV im luôn, còn truyện thi ở Báo Phụ nữ thì cô Thường bảo bà Lê Giang trong ban chấm thi bảo Đông La có liên hệ riêng với giám khảo nên đã phản đối. Chắc lần cô Anh Thơ nhờ tôi chở đến nhà bà Lê Giang chơi, cô Anh Thơ có thể đã thể hiện vai đàn chị nói bà Lê Giang chú ý đến chuyện tôi dự thi chăng? Cuối cùng, chỉ có uy danh của Chế Lan Viên mới đủ để tài năng của tôi được công nhận công bằng, khách quan, để tôi được giải tại Cuộc thi Thơ của HNVTPHCM 1986.
***
Thật kỳ lạ, Đời bất công nhưng dường như Trời đã trả công bằng cho tôi, tôi gặp toàn chuyện không may nhưng đến nay so với những người thân quen sát sạt bên tôi, hình như tôi lại sướng hơn nhiều người, không phải vì địa vị hay tiền bạc mà là vì sự bình yên. Tôi có con trai, con gái, rồi cháu nội, cháu ngoại, trai gái đủ cả, cuộc sống của chúng đều bình thường, nhưng quý nhất là chúng sống bằng chuyên môn, nhàn hạ nhưng đầy đủ, thoải mái.
Cái khó nhất đối với mỗi người là sự quý trọng. Tôi đúng chỉ là một công dân sát mặt đất nhưng đi tới đâu cũng được quý trọng, kể cả với người có danh tiếng và địa vị. Thầy chủ nhiệm lớp 5 Hoàng Văn Kẻ từng đến tận nhà nói với ông nội tôi là tôi thông minh, nhưng cả thầy và ông tôi không thể ngờ rằng thằng bé là tôi ngày ấy vào đời không chỉ 1 lần lại có thể được mời tới dự các cuộc hội họp, gặp gỡ có mặt các vị lãnh đạo đất nước. Như nhiều người có thể xán đến xin chụp ảnh, làm quen, để “vua biết mặt, chúa biết tên”, còn tôi thì kệ các ông ấy. Tôi từng theo ông bạn tên Nam đến tận nhà ông Nguyễn Minh Triết khi ông còn làm Bí thư Đoàn chơi, ông còn giới thiệu tôi về Báo Thanh Niên khi nó còn là tờ tin. Tôi đã chê, không về, nếu về gặp Nguyễn Công Khế thì không biết sẽ thế nào. Tôi cũng chỉ gặp ông Triết duy nhất lần ấy, khi ông lên chủ tịch nước tôi cũng kệ ông ấy.
Tôi nhớ và coi trọng chuyện được gặp những danh nhân hơn, trong đó có hai người hàng đầu là Chế Lan Viên và Văn Cao. Khi còn chơi với Hoàng Hưng, được mời, tôi đã đến một cuộc gặp gỡ Văn Cao, tác giả của Quốc ca VN. Gặp ông, cái bắt tay ông làm tôi nhớ mãi. Tay ông rất lạnh, rất gầy, đến nỗi tôi cảm thấy như cái bao da đựng những khúc xương. Còn Chế Lan Viên thì tôi đã kể nhiều, tôi đã sát sạt bên ông những năm tháng cuối đời ông. Ông đã quan tâm, giúp tôi những việc tôi chưa nghĩ đến. Với địa vị, tuổi tác và danh tiếng của ông như vậy, tôi còn kém tuổi người con thứ 3 của ông, vậy mà đám cưới con gái ông là Thắm, ông vẫn dành một suất để mời vợ chồng tôi. Sau khi ông mất, một hôm anh con cả là Phan Lai Triều đã tìm đến nhà tôi nói, cha anh nói hay viết (tôi không nhớ chính xác) là anh phải tìm gặp tôi.
***
Ông Đại tá BS Bùi Quốc Trị gần đây có lần bình luận ý là do tôi thuộc thế hệ không được học chữ Hán như thế hệ trước, ứng xử dở, nên không được trọng dụng, chỉ là viên ngọc thô. Ông BS là người từng nhiều lần khen tôi hết lời, còn cho là “nhà tư tưởng”, còn lần này anh có ý đúng nhưng có chỗ dùng từ chưa chuẩn.
Nếu coi sự trọng dụng là được thăng quan tiến chức và được bọn luồn lách xu nịnh tâng bốc trên báo, trên tivi thì tôi đúng như anh Bùi Quốc Trị viết. Có điều với tri thức và tài năng của tôi trong KHTN, KHXH và văn chương, dù chưa có điều kiện phát huy hết nhưng tôi cũng đã, không chỉ được công bố, công nhận mà còn được tới 5 lần được giải thưởng, tặng thưởng. Tôi từng giải được bài toán khoa học công nghệ mà cả ngành Nông dược VN có viện nghiên cứu, trường đại học, các công ty liên quan mà suốt 20 năm không ai làm được. Sản phẩm của tôi còn được một Hội nghị Quốc tế về sau thu hoạch thử nghiệm, công nhận tương đương với sản phẩm của Đức; mang công trình đi thi còn được giải A Sáng tạo KHKT. Nếu tôi chỉ như “viên ngọc thô” thì không thể làm được như thế, vì ngọc thô không thể dùng được mà chỉ được dùng khi đã mài giũa.
Về chuyện chữ nghĩa, tôi đã được cơ quan chức năng lập ra trang cá nhân, yêu cầu tôi lên tiếng để định hướng dư luận, vậy xem chừng tôi cũng đã được trọng dụng, thậm chí có hôm ra “trung ương” tôi còn được đưa rước, đón tiếp, tôi mới bảo là, tính tôi tự do, thôi các ông để tôi tự nhiên đi. Còn coi “được trọng dụng” là ngọc đã mài giũa thì cũng lại không đúng với những trường hợp những quan chức từng được trọng dụng ở vị trí rất cao nhưng lại bị kỷ luật, bì tù, họ không là ngọc dù thô mà chỉ là rác mà thôi.
Chuyện “Vua biết mặt, chúa biết tên” thời nay cũng không còn là tiêu chuẩn để được xem là ngọc. Trường hợp Nguyễn Duy, Trần Mạnh Hảo một thời thấy hay gặp gỡ ông Võ Văn Kiệt; giờ Nguyễn Quang Thiều hết dựa hơi Võ Văn Thưởng đến Nguyễn Xuân Phúc; đặc biệt Nguyễn Công Khế từng quen thân mấy đời chủ tịch nước, xem chừng họ cũng không phải là ngọc.

27-11-2025
ĐÔNG LA