Mẹ đến
thành phố
Cách đây tròn 7 năm, tôi đưa thằng con
trước khi du học về thăm quê hương, chào từ biệt bà nội đã 75 tuổi. Không
hiểu sao như có linh tính mách bảo, lần gặp thằng cháu đích tôn, đứa cháu
trai duy nhất đó là lần gặp sau cùng, nên lúc chia tay, mẹ tôi đã khóc rất
nhiều. Quả đúng vậy, sau đó 4 năm, mẹ tôi đã mất.
Hôm nay, nhân dịp đưa thằng con và cả gia đình về quê thắp nhang cho mẹ, để
tưởng nhớ người mẹ hiền yêu kính, tôi sẽ đăng bài thơ làm cách đây đã 27 năm,
khi lần đầu tiên bà vào thành phố bế cháu.
Cực nhọc vượt qua
sáu lăm con dốc cuộc đời mình
Lần đầu mẹ đến một
thành phố
Thành phố còn bình
thường
Sao mẹ quá bỡ ngỡ
Bàn chân quen lội
bùn run rẩy trên mặt nhựa phẳng gương
Nhà của con đây xin
mẹ bước vô
Căn phòng nhỏ tuềnh
toàng của người kỹ sư còn nghèo khó
Mười bốn mét vuông
gạch hoa vẫn làm mẹ ngơ ngác
Con hiểu nền đất nhà
mình vẫn lầm bụi quanh năm
Chẳng phải để dạo
chơi mẹ lặn lội đến đây
Đứa cháu nội đầu
tiên vừa tròn hai tháng tuổi
Con ân hận biết bao
khi đã sáu lăm năm gian khổ
Năm tháng cuối đời
mẹ chẳng được nghỉ ngơi
Ôm đứa cháu xinh mắt
mẹ rạng ngời
Mẹ hãy để nàng dâu
miền Nam
trổ tài nấu ăn đón mẹ
Suốt một đời
chỉ rau muống chấm tương
lác đác bữa cua đồng, cá nhỏ
Món cà-ri lạ lùng mẹ
lại chẳng quen ăn
Ôi mẹ của con!
Người mẹ bình thường
như bao bà mẹ nông dân!
Tưởng dấu chân gánh
thóc của mẹ phủ kín cả mặt đất này
cực nhọc
Vạn triệu hạt mồ hôi
mặn mòi như những giọt nước mắt
Chưa hết nỗi khổ này
lại chồng tiếp nỗi đau kia
Nhìn mái đầu bạc phơ
thương biết bao nhiêu!
Con bỗng thấy những
nắng, những mưa, những bão giông
cuồn cuộn trong từng sợi tóc
Bao chờ mong, bao lo
toan hằn trong từng nếp nhăn khóe mắt
Cặm cụi một đời chỉ
biết hy sinh
Ôi mẹ ngàn lần, ngàn
lần yêu kính của con!
Sáu lăm tuổi lần đầu
đến một thành phố
Hạt gạo ở đây người
ta coi bé nhỏ
Nhưng quen như ở nhà
mẹ cứ mang thùng gạo ra đong./.
1985
|