ĐÔNG LA
SAU CHIẾN TRANH (I)
Chạy qua nỗi chờ mong
Qua khắc khoải âu lo
Con hớn hở trở về với mẹ
Mẹ lật đật mổ gà dọn tiệc
Trước bàn thờ khói hương lãng đãng
Mẹ đứng lặng rì rầm
Gọi anh con về ăn cỗ
Con bỗng giật mình thấy nhăn nheo
giọt nước mắt
Có già nửa phần buồn và non nửa phần vui
1988
ĐÔNG LA
SAU CHIẾN TRANH (II)
Sau chiến tranh
Có một nghĩa trang không phải nghĩa trang
Không có trắng toát những bia mộ
Chỉ có những nấm mồ của bao mối tình
chưa trọn
Những mơ ước không thành
Sau chiến tranh
Có người lính bị thương trong tận cùng máu huyết
Sinh ra đứa con nối dõi tật nguyền
Có lư hương mãi tắt lịm trước bàn thờ
Những dòng họ không cơ hội tái sinh trên mặt đất
Khi mãi không về đứa con độc nhất
Sau chiến tranh
Để lại những ký ức bị thương
Những lở loét vĩnh viễn không bao giờ liền sẹo...
Nhưng lại có lý một cách vô lý nhất
Người ta biết trước cách xin những
lỗi lầm mình chuẩn bị gây ra
7-11-2001
ĐÔNG LA
ƠI ĐẤT NƯỚC MANG HÌNH DẤU HỎI
Như một bác nông dân trở về sau khốc liệt
cuộc chiến tranh
Đã tạnh rồi đạn bom
Đã tan rồi lửa khói
Nhưng vẫn còn vẹn nguyên căn bệnh
mãn tính của lịch sử
Cái nghèo khổ truyền đời
Nên tự bao giờ đất nước đã quặn mình thành
dấu hỏi
Chảy dọc theo Người biển mặn mồ hôi
Ta đang ở thời kỳ mà con người có những
dự định táo gan đến Trời cũng phải nể sợ
Chị Hằng mộng mơ rồi sẽ thành bãi khai hoang
của thế kỷ tương lai
Sao Hỏa xa xôi sẽ thành nơi chốn dạo chơi
Nhưng nơi quê nhà
Gần 70 mẹ vẫn thì thùm chiếc gàu sòng
chống hạn
Cha mẹ sinh con tại một vùng quê
Mầu đất nâu như màu máu bầm
Cả tuổi thơ con lớn lên trong vang vang
tiếng cà mùa hạ
Với rau muống chấm tương
Lớn lên con cắp sách tới trường
Con lại gặp tiếng cà vang trong thơ kiêu hãnh
Ôi đất nước có thời sao ai ai cũng sợ sự
giàu có
Nên cái nghèo từng là vết son trang điểm
trang lý lịch của con
Bây giờ con đã là kỹ sư
Có lớn khôn hơn
Nhưng con luôn nhớ cả tuổi thơ mình đã
nhúng trong
nước ruộng chua đọng
váng màu rỉ
sắt
Đi qua cuộc chiến tranh con đến với
giảng đường
Con từng lơ ngơ như chú bé cưỡi trâu đi tìm
thuyết
Tương đối của Einstein ở chín tầng mây
Con mắt từng quen nhìn khoai nướng, ngô bung
thật khó hình dung đâu không gian lồi,
đâu không gian lõm
Nên dù đã gần hai mươi năm xa quê con vẫn
luôn thầm nhắc
Máu giội trong buồng tim mình vẫn là
máu nông dân
Ôi giai cấp nông dân, giai cấp của Tổ Tiên
làm sao ta không yêu không kính
Nhưng khi đất nước đã ngàn ngàn năm nghèo đói
Khi đất nước đang quặn mình thành dấu hỏi
Cái trí tuệ nông dân lại khó trả lời!
1988
|