ĐÔNG LA
SO SÁNH ĐỜI SỐNG VIỆT, MỸ (I)
Con
trai tôi sau khoảng 6 năm học và một năm đi làm, lần đầu về nước, khi đi qua những
quán cà phê ở Sài Gòn nói:
-Giờ này ở bên Mỹ người ta đi làm hết, không có chuyện thanh
niên ngồi quán cà phê rung đùi chém gió như ở Việt Nam đâu.
Một lần khi được hỏi ở bên Mỹ sướng như thiên đường phải
không, nó bảo: “Thiên đường khỉ gì, ở đâu cũng có cái sướng, cái khổ”.
Khi sang Mỹ tôi thấy nó nói đúng và như tôi đã viết sướng
hay khổ còn tuỳ thuộc vào hoàn cảnh từng người. Hoàn toàn không phải như bọn chống
phá VN luôn mang hình mẫu cuộc sống Mỹ ra chê bai cuộc sống ở VN.
Thực tế hoàn toàn không có chuyện lương trung bình bên Mỹ gấp
hơn mười lần ở Việt Nam thì sống ở Mỹ sướng hơn mười lần ở VN. Đời sống ở Mỹ
không phải như tưởng tượng của những người đang mong chờ đến lượt mình được nhập
cư vào Mỹ, cũng không phải như tưởng tượng của những chàng trai, cô gái đang mơ
ước du học Mỹ: nước Mỹ chỉ thuần là thiên đường!
Nhớ lại chuyện một bà là người quen ở chung khu phố được
sang Mỹ theo diện chồng bảo lãnh thế nào đó, sang đến nơi gọi về cho bà xã tôi:
-Chị ơi, đường phố bên đây thông thoáng, sạch sẽ, cây cối
người ta xén, tỉa, nhiều đường có hoa đẹp lắm chị ạ. Còn bánh của người ta rất
giòn, bỏ vào miệng là nó tan ra.
Tôi nghĩ VN cũng thiếu gì bánh giòn, cứ gì ở Mỹ mới có, còn
đường phố thì khi tôi sang tận đây mới thấy, nước Mỹ đất rộng người thưa, quy
hoạch khoa học và có tiền, đúng là người ta đã làm ra một hệ thống giao thông
thống nhất toàn nước Mỹ, từ các đại xa lộ cho đến đường về nhà ở các khu dân
cư. Chỉ có điều khoảng hai phần ba nước Mỹ ở phía Tây là đất đồi núi, sỏi đá khô cằn, rất hiếm mưa, như tôi đang ở cách
trung tâm Los Angeles khoảng vài chục phút chạy xe hơi đây, có đủ sông, hồ
nhưng… trơ đáy. Vì vậy, cây cối dù được chăm sóc và cũng không thể chăm sóc hết
được cả thiên nhiên, không gian không thể tươi xanh như ở VN, ngoại trừ ở miền
Trung.
Người
đàn bà “bánh giòn” đó, sau một năm ở Mỹ, làm việc cho một đứa cháu thế nào đó bị
đối xử như đứa ở, đã “chạy mất dép” về nước cho tới nay, không chút tơ tưởng
quay lại Mỹ nữa.
***
Vợ tôi vốn là một giáo viên, số bạn bè sang Mỹ ở cũng nhiều,
sau nhiều năm giờ mang ra so sánh thì hầu hết những người sang Mỹ “thua” những
người ở VN. Phần nhiều những người ở VN dạy thêm, hưu thì có tiền hưu, giờ toàn
khoe ảnh du lịch, có người rất giầu, du lịch sang Mỹ gặp lại bạn bè và học trò
đã rút tiền cho một số người. Một giáo viên nữ khen anh bạn giờ giầu sang, gặp
lại bạn bên Mỹ nghèo khổ mà không coi thường. Người phụ nữ này tâm sự với vợ
tôi có nhà nhưng mấy chục năm chưa trả hết nợ, tính bán nhà để trở thành vô gia
cư, có “công dân Mỹ” sẽ được hưởng tiền già. Về mặt này thì Mỹ đúng là XHCN, những
người già và nghèo khổ nhất có sự bảo trợ và sướng ở chỗ không phải đóng đủ thứ
tiền như dân “dở dở ương ương”. Một phụ nữ khác cũng giáo viên cùng trường với
vợ tôi, mới được nhập cư vài năm, bán nhà sang Mỹ ở. Nhà ở Mỹ mắc hơn nhiều nên
không thể mua nổi, phải thuê, 1 phòng đã ngàn đô, vậy từ chỗ ở VN chỉ ăn chơi,
sang Mỹ phải đi cầy, phải ôm chân nhiều đứa rất hôi thối (cắt móng) để có tiền trả
tiền ở, tiền ăn, nếu không số tiền bán nhà ở VN sẽ sớm không cánh mà bay, đành
“ngậm bồ hòn làm ngọt”, nuốt nước mắt vào trong, gọi điện than thở không chỉ với
vợ tôi mà cả với con tôi. Một cặp vợ chồng khác, ở VN cũng chỉ ăn chơi, có nhà,
có đất, lương cao, nhưng mong ngày mong đêm đi Mỹ vì thuộc diện được bảo lãnh;
rồi sang được Mỹ thì người chồng đã bị trầm cảm, thuốc nào cũng không chữa được,
cuối cùng thuốc chữa được chính là “về thăm VN”. Khi về đến Tân Sơn Nhất đã reo
lên “hổ về rừng”, gặp lại bạn bè, vui
vẻ ăn nhậu, không còn trầm cảm, trầm ciếc gì nữa.
***
Lần
đầu sang Mỹ, quá cảnh 4 tiếng ở Đài Loan, một ông 60 tuổi nói:
-Người Việt Mình ở bên Mỹ tuổi con trâu hết anh ạ.
Ý ông ấy nói là ai cũng phải làm như trâu. Đúng vậy, khi tôi
gặp những người quen thân, thấy họ vẫn đi làm dù người đã trên 60, người trên
70. Mà không chỉ có người gốc Việt, lần trước khi lên máy bay nội địa Mỹ đi từ
Tây sang Đông trong chuyến du lịch thăm Washington, Philadelphia và New York,
tôi ngạc nhiên thấy tiếp viên hàng không Mỹ toàn người già và xấu. Tôi nghĩ chắc
tại ở Mỹ cho nghề này kém không phải là nghề sang, nên không kén chọn như ở VN.
Nhưng rồi đến các quán ăn ở Mỹ cũng thấy nhiều người phục vụ lớn tuổi không như
các quán sang sang một chút ở SG toàn là các em “chân dài”.
Như
vậy ở lứa tuổi mà nhiều công dân Mỹ vẫn “cày như trâu” thì tôi thấy bạn bè tôi ở
VN chiều chiều người chơi cầu lông, người chơi bóng bàn, người sang hơn thì
chơi quần vợt. Một lần vợ chồng tôi theo vợ chồng cô em đi công việc, tiện đi khai
thuế. Với hai cơ sở kinh doanh, hai đứa con, nhà cô em hàng tháng phải chi cho
tiền thuế, cho đủ thứ tiền bảo hiểm và đủ thứ chi tiêu khác tổng cộng gần
10.000 USD! Ông em cọc chèo nhìn bảng tiền thuế phải đóng nhăn mặt, người giúp
khai thuế cũng là một người Việt nói: “Ở
nước Mỹ này đóng thuế đến chết thì thôi!”
Tóm
lại ở Mỹ thu nhập rất cao so với thu nhập ở VN nhưng chi tiêu cũng rất nhiều,
nên không có chuyện thu nhập cao hơn bao nhiêu thì sướng hơn bấy nhiêu. Và vì
xã hội Mỹ là Tư Bản nên không có một lượng công chức về hưu hưởng lương và các
chế độ hưu khổng lồ như ở VN, nên về già
nhiều người vẫn phải đi cầy là như vậy. Về chuyện này thì chính VN mới là thiên
đường chứ không phải Mỹ. Vậy mà không ít kẻ ngu xuẩn, ví dụ như thằng “Đại tá
Bòng Bưởi” (Bùi Văn Bòng) chẳng hạn. Không biết cả đời nó đã đóng góp được gì
cho đất nước, nhưng giờ lương và chế độ hưu của một ông Đại tá thuộc Quân đội
Nhân dân VN là rất cao, so với người già bên Mỹ là rất sướng. Vậy mà nó cũng bầy
đặt đi đấu tranh, chống phá chính cái thể chế dung dưỡng nó.
***
Như
vậy, “VN thiên đường”, sao con tôi sang đây du học, rồi đến lượt tôi hôm nay
cũng đang ở đây viết những dòng này? Cũng như một người đã “còm” bằng cách đặt
câu hỏi trong bài tôi chia sẻ lần trước: “Vậy
mà trên thực tế , chỉ có thành phần lười nhác và lão niên mới chịu trở về vn !
Sao kỳ vậy ta !”
Hồi
sau sẽ rõ!
14-7-2018
ĐÔNG LA