ĐÔNG LA
NHỮNG KỶ NIỆM VỀ BUỔI HỌC ĐẦU TIÊN
Ngày
mai là 20-11, ngày nhà giáo VN, một ngày gợi lại bao kỷ niệm của thuở cắp sách đến trường, với tôi, nhớ nhất là buổi học
đầu tiên. Tôi học muộn nên chữ đầu tiên tôi học không phải chữ a mà là số 1,
tôi đã viết điều này thành thơ:
Rồi tôi đến trường
trong một sáng
thiêng liêng
Kiến
thức đầu tiên ông giáo trao cho là con số 1
Có
phải mày là khởi đầu của bao điều không hở con số 1?
Như
chiếc gậy thần tôi vịn dọc đời đi
Đó là mấy câu trong bài thơ Tuổi thơ, đăng lần đầu trên báo
Văn nghệ TPHCM, vì là sáng tác, tôi không chỉ viết
về tuổi thơ đến trường của mình mà là của cả một thế hệ đi học thời chiến
tranh. Không chỉ thành thơ mà buổi học đầu tiên đó cũng thành văn của tôi trong
cuốn “Những dấu vết không phai” in ở Nhà xuất bản Trẻ.
Trong mẩu truyện đó có nhân vật Dụ, chính là anh bạn hàng xóm phía trái nhà tôi. Vừa rồi tôi về quê sửa
nhà, Dụ hay sang xem. Tôi hỏi:
-Ông còn nhớ buổi đầu tôi đi học ngồi bên ông không?
-Nhớ chứ!
Trả lời tôi xong, Dụ bảo:
-Sửa xong rồi về quê ở luôn đi ông Hùng ơi, sướng lắm, có gì
ới cái là anh em gặp nhau ngay.
Có chuyện thế thật. Lần trước về thăm nhà thấy hoang vắng, lạnh
lẽo quá, tôi bảo thằng em:
-Mạnh ơi, mày làm ít đồ nhậu rồi mời mấy ông bạn chơi với tao
ngày xưa đến nhà bia bọt một chút cho nhà cửa nó ấm cúng lên.
Dụ hơn tôi vài tuổi, sau mấy năm ở quân ngũ thời trẻ đã về
quê ở luôn cho đến giờ. Con người ta hay lấy mình làm chuẩn mực so sánh nên Dụ
thấy ở quê sướng hơn, còn tôi không dám cho mình sướng hơn Dụ nhưng chắc chắn
tôi có một cuộc sống phong phú hơn Dụ rất nhiều. Tôi xa quê, dấn thân vào nhiều lĩnh vực, biết nhiều thứ, từng gặp
và chơi với đủ loại người, từ người bình dân đến những người tài giỏi nhất, nổi
tiếng nhất, kỳ lạ nhất và làm to nhất nước. Riêng đi đây đi đó thì Dụ chỉ
ở quê, còn tôi quả có điều thú vị, vì từng có thời gian ở Leningrat (Saint-Pétersbourg)
bên biển Baltic, vừa rôi lại sang Mỹ chơi, đến tận đảo có Tượng Nữ thần tự do ở
biển New York, nghĩa là tôi đã được bay trọn qua cả dải lục địa của Trái đất.
Hôm nay, nhân ngày 20-11, đăng lại hai bài viết về buổi học
đầu tiên và đăng mấy tấm hình chất chứa bao kỷ niệm không quên.
19-11-2019
ĐÔNG
LA
BUỔI HỌC ĐẦU TIÊN
Khi tôi được 7 tuổi, đám bè bạn cùng xóm đã đi học hết. Chúng nó
học lớp vỡ lòng do ông giáo Dưỡng, một ông già hiền từ, tính tình rất cẩn thận,
dạy. Lớp học chính là nhà thờ họ tôi, một ngôi nhà ngói gỗ lim năm gian, thời
gian đã phủ mầu xám và rêu mốc lên mặt ngoài các bức tường.
Ở nhà một mình buồn quá, nên tôi nói với mẹ:
- Mẹ, con đi học thôi. Ở nhà chẳng có thằng nào chơi, buồn lắm!
- Chúng nó đã học hơn tháng nay, làm sao con theo kịp được ? – Mẹ
tôi trả lời.
- Mặc kệ, con cứ đi học!
Vốn rất chiều tôi nên mẹ đã đồng ý:
- Thôi được, cuốn sổ ghi công điểm của anh Sơn còn nhiều giấy trắng
đấy, con lấy mà chép bài. Đến chiều, nói ông dẫn đi.
Một giờ chiều hôm ấy, tôi đã theo ông nội dẫn đến lớp học của
ông giáo Dưỡng. Gần đến nơi, tự dưng tôi cảm thấy việc học là của riêng đám thằng
bạn, nên rất ngượng ngùng khi bước vào lớp. Ông tôi nói với ông giáo Dưỡng câu
gì đó, nghe xong, ông giáo dẫn tôi tới bàn cuối cùng, chỉ chỗ đầu bàn bên cửa
ra vào cho tôi. Khi ông nội ra về, tôi bỗng cảm thấy bơ vơ. Cũng vẫn những thằng
bạn cùng xóm thường chơi với nhau thôi mà sao lúc này thấy chúng lạ quá! Đứa
nào cũng có vẻ kiêu căng với tôi. Chúng nó học hơn tôi đến những một tháng cơ
mà! Chưa đến giờ học nên tôi thơ thẩn một mình ngoài đầu hè. Chợt một thằng sấn
đến:
- Mày đi học thì làm sao mà về bú mẹ được, Huy! Chúng bay ơi! Một
thằng còn bú…
Thuở nhỏ, tôi vốn là một thằng hay tự ái, cũng không đến nỗi yếu
lắm, nên nóng máu xông vào nó ngay. Tôi quật nó ngã u đầu trên nền gạch. Bọn bạn
reo hò ầm ĩ. Từ đó chúng nó không còn vẻ kiêu căng nữa. Ông giáo Dưỡng vội chạy
lại can ngăn. Ông dọa sẽ phạt, nếu chúng tôi lại tiếp diễn cái trò đó.
Giờ học đầu tiên đối với cuộc đời tôi bắt đầu. Ông giáo già dạy
viết hàng chữ số từ 1 đến 10. Tôi vô cùng ngỡ ngàng khi thấy những nét trăng trắng,
ngoằn ngoèo trên chiếc bảng đen. Khi ngượng nghịu điều khiển cây bút chì, miệng
tôi méo cả đi mà nó vẫn không chịu chuyển động theo như ý của mình. Loay hoay
mãi tôi mới viết được số 1, nhưng nó lại ngoằn ngoèo như con giun đất. Đến số
2, nhìn sang phía phải là thằng Dụ, nó viết phần trên số 2 gồm rất nhiều vòng
xoắn lại như trôn ốc. Ôi! Khó quá! Tai tôi nóng bừng, trống ngực đập thình thịch.
Đột nhiên, tôi đứng bật dậy:
- Thưa ông giáo, em đau mắt, em xin về.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại có thể bịa
ra được như thế.
Cả lớp ngạc nhiên, rồi cùng cười ồ lên. Tôi không còn để ý đến
ông giáo già, đến lũ bạn nữa, ôm vở chạy thục mạng về nhà, vừa chạy vừa khóc tức
tưởi. Tôi cảm thấy tiếng cười lũ bạn cứ bám riết sau lưng. Ôi, học hành tưởng
vui vẻ chứ lại tập viết khó như vậy thì sợ quá!
Về đến nhà, tôi nói với ông nội là không đi học nữa, học khó lắm.
Ông tôi nói:
- Cháu sinh năm mùi, tháng mùi. “Niên cốt nguyệt bì” tức
“da dê lại bọc xương dê”, là vừa khít, hiếm có người như thế. Đáng lẽ phải
học hơn người mới phải chứ, sao lại bỏ trốn như vậy?
Tối ấy, ông tôi đến nhà ông giáo Dưỡng, nói ông giáo chú ý đến
tôi hơn vì tôi học sau. Ông giáo già đồng ý ngay.
Thế rồi tôi lại đi học. Không ngờ, một thời gian sau đó, tôi lại
trở thành đứa giỏi nhất lớp. Tất cả lớp đều phải nể tôi. Tôi luôn luôn được
vinh dự cầm hộp phấn của ông giáo về nhà ông. Mỗi lần tôi được điểm 10, ông lại
thưởng cho tôi một quả chuối.
Đến khi tôi vào học lớp 10 thì ông giáo qua đời. Ông thọ 75 tuổi.
Các thế hệ học trò đã đi đưa đám ông rất đông. Tôi đã khóc ông như khóc những
người thân yêu nhất. Ông là người đã ươm những mầm mống kiến thức đầu tiên vào
lòng chúng tôi. Tôi đã thầm hứa là sẽ giữ hình ảnh của ông trong ký ức suốt cả
cuộc đời mình. Giờ đây, buổi học đầu tiên ấy đã trở thành kỷ niệm, nhưng nó đã
chỉ cho tôi thấy một điều hệ trọng: Con người ta phải làm quen được với cái khó
cũng như với cái khổ, thành công chỉ đến với những ai kiên trì, vững vàng, biết
vượt qua những thất bại ban đầu của mình.
Viết tại Phú Nhuận
9-1986
TUỔI THƠ
Tôi sinh ra khi đất trời vừa tạnh chiến
tranh
Tưởng
mỗi tế bào trên cơ thể đều mang vết thương
của
cha trên đất Điện Biên bỏng khét
Tưởng
mỗi niềm vui, mỗi nỗi đau đều có
dấu
vết chờ trông ngày nào của mẹ
Tiếng
khóc chào đời có sạm màu khói đạn bom?
Chở
nặng kỷ niệm thơ ngây dòng sông nhỏ thân thương
Gốc
đa già buông râu rễ lòng thòng trên mặt nước
Chiếc
vó bè nhà ai đêm ngày mài miệt
Dưới
trăng hè vẩy cá sáng lung linh
Nhớ
những chiều đầy gió heo may cưỡi trâu giữa cánh đồng
Nhìn
đàn chèo pheo đen tuyền về đậu kín rặng tre đầu ngõ
Hương
cốm dâng khi mờ khi tỏ
Đàn
vịt bầu lạch bạch góc bờ mương
Rồi
tôi đến trường trong một sáng thiêng liêng
Kiến
thức đầu tiên ông giáo trao cho là con số 1(*)
Có
phải mày là khởi đầu của bao điều không hở con số 1?
Như
chiếc gậy thần tôi vịn dọc đời đi
***
Cha
còn nhớ không lần đầu tiên con được điểm 10 môn toán?
Như
mố trụ đầu bắc những nhịp cầu vui
Con
kiêu hãnh suốt một thời thơ bé
Trang
vở xinh mở rộng những khoảng trời
Tâm
hồn thơ ngây trải ra như khoảnh đất
Ông
giáo già gieo vãi hạt sớm hôm
Tay
nâng niu từng mầm chồi kiến thức
Như
nâng niu từng hạt ngọc thiêng liêng
Như
đứa trẻ mới tập đi lẫm chẫm trong khu rừng bí ẩn
Mỗi
bài toán đơn sơ giống một cuộc ú tim
Cái
ẩn số cứ chập chờn phía lùm cây trước mặt
Đốt
đèn lên con lóng ngóng đi tìm
“Con
sau này phải thành kỹ sư, bác sĩ
Cha
sẽ cho học hết các lớp trên đời”
Ôi ước mơ của người nông dân chân tay
vàng cáu
Con sẽ sống suốt đời trong mệnh lệnh ấy
cha ơi!
***
Nhưng bỗng một chiều cả trời xanh vỡ vụn
Mái ngói đỏ tươi lả tả sân trường
Hàng phi lao mảnh bom thù chém gục
Sông quằn lên những cồn sóng đau thương!
Thương chiếc bảng đen mảnh bom găm rách
nát
Khung trời vuông ngã gục dưới chân tường
Cái điểm 10 tròn xoe cũng bị thương trên
trang vở
Khói đốt trường cay đến muôn phương!
Nhưng chiến tranh là gì con chưa thể hiểu?
Chỉ tiếc màu lá rêu phủ sạm màu áo trắng
học trò
Chỉ khó chịu trên đầu chiếc mũ rơm nặng
trịch
Tiếng kẻng liên hồi chặt khúc bài giảng
thầy cô!
Con lại đến với ngôi trường sơ tán
Bốn bờ tường như bốn ụ đất lom khom
Cô vá lại cho con cái ước mơ rách nát
Vết nứt trên cây lại nảy những chồi non./.
Viết
năm 1989 tại TPHCM