ĐÔNG LA
PHÂN TÍCH NHỮNG Ý PHẢN BIỆN THUYẾT
TƯƠNG ĐỐI HẸP THEO YÊU CẦU
Tôi đăng lại
bài này để giải thích một e-mail mà tôi vừa trả lời một người bạn.
3-2-2020
ĐÔNG LA
Tôi đã nhận
được một email như thế này:
“Thanh Nguyen
Chào anh Đông
La,
Tôi có vài
bài phản biện ngắn, chống lại thuyết tương đối hẹp, vừa được đăng tải trên
trang web toituduy.net.
Phản biện
thuyết tương đối đã khó, nhưng tìm được người chịu đọc và phân tích chúng như
anh đã làm đối với ông LVC (Lê Văn Cường), thì lại càng khó hơn.
Anh cứ tự
nhiên viết bài phân tích chúng trên blog này, nếu thích”.
Tôi tìm hiểu
thêm một chút thấy Nguyễn Giang Thành (tên đầy đủ của người viết thư) viết trên
một diễn đàn:
“Thưa quý vị,
Tôi chờ các
cao thủ thuyết tương đối không biết đến bao giờ....
Ngày nào thuyết
tương đối còn chưa có một nền móng khoa học, thì ngày đó lý thuyết này vẫn chỉ
là một tượng đài xây trên nền cát trắng hoang vu. Nhóm chữ "thành trì khoa
học bất khả xâm phạm" mà người ta đang dùng để ca ngợi nó, thiệt là quá mỉa
mai, bởi vì nó vốn không phải là một bức tường thành. Nó chỉ là một cái
mai rùa, mà các nhà khoa học chánh thống đang rúc vào đó, chìm sâu trong
giấc ngủ triền miên. Cái mai rùa này được họ gọi là "bất khả xâm phạm",
không phải là bởi vì nó vững chắc, mà là bởi vì họ đang bị giam giử
trong những ảo giác về không gian và thời gian.
Các cao thủ
danh môn chánh phái, hãy tỉnh giấc đi. Hãy bước ra khỏi cái mai rùa cổ xưa để ngắm
nhìn bầu trời trong xanh bát ngát, để cảm nhận làn gió biển nồng
nàn tươi mát, để nghe tiếng chim rừng ca hát thánh
thót, líu lo....”
“Với các vị ủng
hộ viên của thuyết tương đối, tôi có thể thượng đài ở bất cứ diễn đàn, blog,
báo,... nào mà các vị muốn.
Giang Thành”. (Hết trích)
Như vậy lại
có thêm một Lê Văn Cường, Phùng Truyền mới.
Tất nhiên sẽ
không có “cao thủ” vật lý thuộc “chánh phái” khoa học chánh thống nào chấp nhận
“thượng đài” với Nguyễn Giang Thành đâu vì họ biết viết như bạn là không hiểu vật
lý. Tôi cũng hiểu như họ nhưng vì còn là một nhà lý luận phê bình, và cũng vì bạn
nhiệt tình hỏi tôi, tôi sẽ viết bài này. Tôi chỉ ngại là cũng như Lê Văn Cường,
Phùng Truyền, bạn khó mà hiểu được vấn đề để thay đổi nhận thức, tôi đã mất
công còn bị bạn giận.
***
Nhớ lại một
chút Lê Văn Cường đã viết như sau:
“Từ khi ra đời
thuyết Tương đối (năm 1905) đến nay, có thể nói gần như cả nhân loại chúng ta bị
nhầm theo cái tiên đề thứ hai trong thuyết Tương đối của Einstein rằng: vận tốc
ánh sáng là hằng số tuyệt đối không đổi trong “chân không”...
Đau đớn quá!
Một thế kỷ qua cả nhân loại bị nhầm lẫn theo cái thiếu sót của Einstein. Tôi lấy
làm lạ rằng sự việc đơn giản như vậy mà mấy tỷ con người không ai phát hiện ra
và dám đứng lên phát biểu bênh vực cho lẽ phải, tránh để câu chuyện diễn ra ví
như chuyện anh thợ may láu cá may quần áo cho Vua bằng vải “không khí”, nếu ai
“ngu dốt” thì mới không nhìn thấy”. (Hết trích)
Lê Văn Cường
và tất cả nhân loại cần phải hiểu “vận tốc ánh sáng bằng hằng số” không
phải là phát minh của Einstein mà là kết quả của cả tính toán lý thuyết lẫn thực
nghiệm. Nó mâu thuẫn với vật lý cổ điển (không có phép cộng vận tốc) nên từng
làm đau đầu các nhà khoa học thời ấy. Einstein nhận thấy “vận tốc ánh sáng bằng
hằng số” là bản chất của quy luật tự nhiên mà Tạo Hoá đặt ra, ông coi là
tiên đề để đưa ra Thuyết Tương đối hẹp, mang đến những nhận thức mới cho nhân
loại về sự phụ thuộc của không gian, thời gian và khối lượng vào sự chuyển động.
Còn Phùng
Truyền, từ công thức Plank: E (năng lượng pho ton) = h.υ và công thức
Einstein: E (vật chất) = mc2, đã tính ra “khối lượng” của một
pho ton (ánh sáng) m= h.υ/c2.
Tôi đã viết:
“Bạn cần phải hiểu photon là năng lượng, mà theo vật lý, đã là năng lượng thì
không thể có khối lượng. Như một vật được nung nóng thì không ai có thể cân được
độ nóng đó nặng bao nhiêu. m được tính ra như trên là khối lượng của bất kỳ
chất nào tương đương với giá trị năng lượng của một photon chứ không phải là khối
lượng của photon”. Ông bạn Lương Chí Thành từng comment “ý Đông La photon
không có khối lượng, ý Phùng Truyền photon có khối lượng” là chưa được
chính xác, nếu đúng như ý ông Thành thì tôi đã được giải Nobel rồi! Thực tế
photon không có khối lượng là ý của Tạo hoá mà nền khoa học đã phát minh ra chứ
không phải ý của tôi.
Phùng Truyền
từ việc tìm ra “khối luợng” photon rồi suy diễn lung tung và cho là đã “thống
nhất được 4 trường tương tác” và đã đưa ra được “LÝ THUYẾT THỐNG NHẤT
CÁC TRƯỜNG TƯƠNG TÁC” đã “bổ sung thêm vào kho tàng khoa học
vật lý” là chưa biết gì.
***
Giờ đến bạn
Nguyễn Giang Thành lại viết thư cho tôi với thái độ lịch sự muốn tôi “phân
tích” (chứ không phải thách tôi “thượng đài” như với người ta) bài “Phản Biện
Thuyết Tương Đối Hẹp” của bạn ấy.
Trong bài “Phản
Biện Thuyết Tương Đối Hẹp”
Nguyễn Giang
Thành viết:
“Trong thuyết
tương đối hẹp, có một phát biểu như vầy: “Hai sự kiện xảy ra đồng thời trong một
hệ quy chiếu quán tính, không nhất định cũng xảy ra đồng thời trong một hệ quy
chiếu quán tính khác” và mô phỏng thí nghiệm tưởng tượng
của Einstein. Có một người đứng yên bên một đường ray, tại trung điểm của hai
ngọn đèn A và B, và có một người trên xe lửa chạy hướng từ A đến B với vận tốc
thẳng đều. Khi người trên tầu ngang qua người dưới đất thì hai ngọn đèn A và B
cùng lúc lóe sáng. Einstein cho rằng người trên tầu sẽ nhìn thấy B lóe sáng trước
vì tầu di chuyển đến gần B hơn còn người đứng dưới đất vì ở giữa sẽ thấy A và B
sáng cùng một lúc. Vì vậy hai sự kiện xảy ra đồng thời với người dưới đất nhưng
lại không đồng thời với người đang chuyển động trên tầu. Đó không phải là ảo
giác (illusion) mà là hiện thực tồn tại trong đời sống.
Nguyễn Giang
Thành phản biện bằng cách lặp lại thí nghiệm trên 10 giây sau. Cho Ao và
Bo là hai ánh lửa phát ra từ hai nòng súng của hai xạ thủ A và B. Theo
thuyết tương đối, đối với người đứng yên dưới đất hai xạ thủ này đồng thời khai
hỏa; còn đối với người trên xe lửa thì xạ thủ B khai hỏa trước. Cho
A1 và B1 là hai sự kiện A và B trúng đạn. Theo thuyết tương đối, đối
với đứng yên dưới đất thì hai xạ thủ này trúng đạn cùng lúc; còn đối với người
trên xe lửa thì xạ thủ B trúng đạn trước.
Nguyễn Giang
Thành viết: “Thuyết tương đối hẹp bảo rằng: Đối với người trên toa xe, xạ thủ
B là người khai hỏa trước, rồi B trúng đạn trước. Logic của thuyết tương đối hẹp
rõ ràng không phù hợp với thực tế. Hai xạ thủ được trang bị hai khẩu
súng như nhau, thì không thể nào người bắn trước lại lãnh đạn trước rồi chết
trước, dù cuộc đấu súng được thực hiện tại bất cứ hệ quy chiếu quán tính nào
trong không gian tự do (free space). Và vì thế, chúng ta có thể mạnh mẽ khẳng định
rằng các kết luận của thuyết tương đối hẹp rút ra từ cuộc thí nghiệm tưởng tượng
nói trên là sai lầm”. (Hết trích)
***
Thực ra không
phải Thuyết Tương đối sai mà Nguyễn Giang Thành đã hiểu sai thí nghiệm tưởng tượng
của Einstein.
Thực ra
Einstein đã đưa ra thí nghiệm tưởng tượng về “đoàn tàu bị sét đánh” ở
hai đầu tương tự như thí nghiệm mà Nguyễn Giang Thành đã dẫn ra. Nếu hiểu đúng
theo Einstein thì trong thí nghiệm phản biện của Nguyễn Giang Thành, ở “hệ” dưới đất, A và B cùng
nổ súng và trúng đạn cùng lúc; còn với người ở “hệ” trên tầu, trong thời gian để viên đạn
tới đích, đã chạy tới B gần hơn một đoạn và chạy ra xa A hơn một đoạn, nên nếu
bị nhắm bắn, sẽ trúng đạn của B trước so với người đứng yên, trúng đạn của A
sau so với người đứng yên. Theo Thuyết Tương đối, cùng một sự kiện, với người
dưới đất xảy ra “đồng
thời”
còn với người trên tầu xảy ra “không
đồng thời”, tính “tương đối” của
thời gian theo thuyết Tương đối là như thế. Như vậy hoàn toàn không có chuyện
như Giang Thành hiểu, theo Einstein, người trên tầu thấy một người dưới đất“bắn trước”rồi bị “trúng
đạn” trước!
Minh
hoạ thí nghiệm của Einstein
|
Nguyễn Giang
Thành viết tiếp bài “Một Vấn Đề Trong Thuyết Tương Đối Hẹp”,
trong đó có đoạn: “Trong bài “Khối Lượng và Phương Trình
của Thế Kỷ”, giáo sư Phạm Xuân Yêm dứt khoát: “Khối lượng m mang tính
chất nội tại của một vật, nó không phụ thuộc vào bất kỳ hệ quy chiếu nào. Khối
lượng m phải là một bất biến (như vận tốc ánh sáng c, hay điện
tích e của electron), trong bất kỳ hệ quy chiếu nào nó phải như nhau.
Không có khối lượng của vật chuyển động m(v) hay khối lượng của
vật đứng yên m0 = m(v = 0), nó không thay đổi với vận tốc, chỉ
có một khối lượng duy nhất m = √(E2–|p|2c2)/c2.”[3]. Trong khi đó,
giáo sư Stephen Hawking, trong tác phẩm “Lược Sử Thời Gian”, đã phát biểu hoàn
toàn khác: “Khối lượng cũng có thể thay đổi. Tốc độ càng nhanh thì khối lượng của
vật thể càng tăng. Nhiều cuộc thí nghiệm đã chứng tỏ rằng vật thể bắn lên
không gian với tốc độ lên tới 86% tốc độ ánh sáng, sẽ cân nặng gấp đôi so với
khi còn nằm yên dưới đất.”[4]. Hai vị giáo sư vật lý hàng đầu trên thế giới có
hai câu trả lời khác hẵn nhau về khối lượng!?
… Thuyết
tương đối hẹp bắt buộc phải có một quan điểm duy nhất về khối lượng. Ngày nào
lý thuyết này còn chưa thống nhất được về khối lượng, thì ngày đó, thuyết tương
đối hẹp vẫn chưa phải là một lý thuyết khoa học.
Tác giả: Nguyễn
Giang Thành” (Hết trích)
Cần trích dẫn
lại chính xác ý của ông Yêm:
“Trước hết cần
minh định là chỉ có phương trình E0= mc2 hay E
= γmc2 mới thực sự phản ánh ý nghĩa của thuyết tương đối, E thay
đổi theo vận tốc của vật, động năng (½) mv2 là thí dụ cụ
thể nhất, còn E0 là năng lượng khi vật đứng yên … ta không
nên đưa ra hai ký hiệu: m(v) ≡ γm và m0 ≡
m(v = 0) của một vật, theo đó m0 là khối lượng khi vật bất động
và m(v) = m0/√(1− v²⁄c²) là ‘khối lượng tương đối
tính’ khi vật chuyển động với vận tốc v.
Chỉ có một khối
lượng m trong các định luật vật lý, không có khối lượng m0 của
một vật bất động hay khối lượng ‘tương đối tính’ m(v) thay đổi
với vận tốc v của mỗi hệ quy chiếu”.(Hết trích)
Trước hết người
ta hiểu sai, hiểu khác nhau là do lỗi của người ta chứ không phải vì vậy mà
Thuyết Tương đối phải sửa đổi, nếu có hàng triệu ý khác nhau cũng phải chiều
theo thì biết sửa làm sao?
Còn Nguyễn
Giang Thành viết Phạm Xuân Yêm và Stephen Hawking là “Hai vị giáo sư vật lý
hàng đầu trên thế giới” thì tôi thấy chỉ đúng với Stephen Hawking thôi, còn
ông Yêm viết: “Chỉ có một khối lượng m trong các định luật vật lý,
không có khối lượng m0 của một vật bất động hay khối lượng
‘tương đối tính’ m(v) thay đổi với vận tốc v của mỗi hệ quy chiếu”
thì xem chừng ông này không chỉ ở “hàng cuối” mà còn phải xét xem ông ấy
có xứng với cái danh GS vật lý không? Vì viết “không có khối lượng ‘tương đối
tính’ m(v) thay đổi với vận tốc v của mỗi hệ quy chiếu” ông
Yêm đã phủ nhận Thuyết Tương đối hẹp. Với kết quả thực nghiệm và bây giờ thì cả
nền khoa học đã xác nhận vận tốc ánh sáng là một hằng số là một tiên đề. Từ
nguyên lý đó đã dẫn đến những chuyện lạ, khác hẳn vật lý cổ điển mà Einstein đã
chỉ ra bằng Thuyết Tương đối hẹp: không chỉ khối lượng mà không gian, thời gian
cũng biến đổi theo chuyển động. Tất cả đã được thực nghiệm kiểm chứng đúng. Vì
vậy người ta mới vinh danh Einstein.
Việc khối lượng
của một vật tăng theo chuyển động hàm nghĩa chỉ có sóng điện từ không có khối
lượng mới đạt được vận tốc ánh sáng, còn vật nào có khối lượng thì khối lượng sẽ
tăng đến vô cùng khi đạt được vận tốc ánh sáng, một điều không thể xảy ra trong
thực tế!
Giới hạn của
Thuyết tương đối và Cơ học Lượng tử chính là không thể áp dụng cho vũ trụ và vật
chất ở trạng thái “lỗ
đen” và “Big
Bang”, nơi mà các quy
luật của cả Thuyết tương đối lẫn Cơ học Lượng tử đã
bị “bóp
nát”, như vận tốc ánh sáng bị “hút”
luôn chẳng hạn. Khi “trộn” Thuyết Tương đối với Cơ học Lượng tử ở
trạng thái đó đã cho ra kết quả phi lý khủng khiếp, vì vậy mà các nhà khoa học đã
tiếp tục đưa ra “Lý
thuyết Dây”, mong thống nhất
hết các lực vật lý, tức thống nhất được Thuyết Tương đối và Cơ học Lượng tử.
Trí tuệ Việt Nam ta hiểu đúng được việc làm của họ đã là tài giỏi, còn với trí tuệ “móc cua”,
không hiểu lại suy diễn chủ quan thì chỉ phí thời gian mà thôi!
ĐÔNG
LA