Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2020

GIẢI TRÍ CUỐI TUẦN (THƠ VỀ CHIẾN TRANH) CHIẾN TRANH Ở ĐÂU MÀ MÀN HÌNH NHƯ ƯỚT MÁU?!

GIẢI TRÍ CUỐI TUẦN (THƠ VỀ CHIẾN TRANH)
CHIẾN TRANH Ở ĐÂU MÀ MÀN HÌNH NHƯ ƯỚT MÁU?!

Nếu các cuộc chiến súng đạn thường được sinh ra bởi các nước lớn và giầu, nên tự cho mình là mạnh, để xâm chiếm, trừng phạt hoặc áp đặt lên các nước nhỏ hoặc lạc hậu hơn; thì cuộc chiến gây ra bởi COVID-19 những ngày hôm nay “bình đẳng” hơn,  nó xâm lược tất! Việt Nam nhỏ và nghèo nhưng từng đánh thắng hai đế quốc to hùng mạnh nhất để giành lại chủ quyền đất nước, là nơi duy nhất sắp đặt lại những mưu mô, toan tính của những nước lớn, thì những ngày hôm nay, chúng ta vẫn nghèo hơn, kém phát triển hơn nhiều nước, chúng ta ở gần nguồn dịch hơn, có người dân nhiễm COVID-19 sớm hơn, mật độ dân số chúng ta cao hơn, nhưng đến ngày hôm nay, một lần nữa so với những nước giầu và lớn nhất, chúng ta gần như đã chiến thắng COVID-19 một cách tuyệt đối. Điều này chứng tỏ chế độ nước ta nhân đạo, vì dân hơn hẳn các nước luôn tự cho mình ưu việt về tự do dân chủ. Nó như cái tát vào miệng bọn quấy rối “dân chủ giả cầy”, bọn trí thức lưu manh cơ hội, đón gió, trở cờ,…
Dù vậy, không ai có thể chủ quan được, tôi vẫn luôn có tâm trạng nặng nề, lo lắng cho mình và cho người thân  khi một cuộc đại chiến đang nổ ra trên thế giới, cuộc chiến chống COVID-19. Tâm trạng này rất giống tâm trạng cái lúc tôi nằm võng xem tivi ngày nào thấy chiến tranh vẫn đang nổ ra, bom đạn vẫn làm máu đổ nơi này nơi kia trên thế giới. Lúc ấy, tôi thấy máu ở những nơi đó như làm ướt chính màn hình ti vi nhà mình, và nó đã thành một cái tứ, giúp tôi tạo ra được một hình ảnh thơ độc đáo, và tạo cảm hứng cho tôi làm ra được một bài thơ mà tôi muốn đăng lại trong những ngày nặng nề hôm nay!
28-3-2020
ĐÔNG LA   

Đã hai mươi năm ta ra khỏi cuộc chiến tranh
Vẫn có đêm mơ bị bao vây, săn đuổi
Vẫn mơ thấy bạn bè thuở 19 tuổi
Máu chúng mày làm bỏng đất Miền Đông!

Nhưng sao chiến tranh vẫn nơi này, chiến tranh vẫn nơi kia?
Đêm đêm màn hình vẫn ùng oàng bom nổ
Đàn ông, đàn bà, cụ già, em nhỏ…
Mặt đất này máu nóng hổi vẫn loang

Vẫn cứ như ngày nào vô lý thế chiến tranh!
Thế giới văn minh vẫn ngày ngày sinh ra kẻ ác
Đến bao giờ mới vơi đi cơn khát?
Dù máu đổ ra đã triệu triệu con người!

Bỗng lại vang lên, vang lên bất ngờ
Căn phòng nhỏ lại ùng oàng đạn pháo
Chiến tranh ở đâu mà màn hình như ướt máu?!
Tôi vội vàng cầm ngay giẻ đi lau!

10-1995
ĐÔNG LA