Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2022

NHỮNG KẺ CƠ HỘI (thơ)

 ĐÔNG LA

NHỮNG KẺ CƠ HỘI (thơ)


Không ngờ ở thời buổi thực dụng, có khi lấy dư luận đám đông bầy đàn là giá trị, vậy mà khi đăng lại bài thơ tôi làm tận từ 1998 lại có nhiều độc giả đồng cảm đến thế. Thì ra những ồn ào, nhố nhăng “đu trend” chỉ là hiện tượng bị kích động nhất thời, còn những giá trị đích thực sẽ tồn tại mãi mãi. BS Bùi Quốc Trị lại có một comment thú vị: “… khi đọc bài thơ này, tôi cảm nhận hơi thở và nhịp tim mình như chậm lại cùng da gà nổi lên... Nghĩa là nội dung bài thơ ấy đã chạm tới nguỡng: Cửa sổ tâm hồn!... Tôi đoán, bài thơ này đã hình thành xuất thần, viết 1 mạch và ít phải chỉnh sửa vì anh đã ấp ủ nó với thời gian đủ dài... Để tới một thời khắc đẹp trời là hoàn thành. Dưới góc độ ngành y: Tôi hiểu rằng, "viên ngọc" ấy đã đc tiềm thức và bản năng của anh hình thành khi vào trạng thái tĩnh lặng (thiền định, sóng não ở mức 4-12hz) đấy. Nhiều phát minh của các nhà Khoa học nổi tiếng thế giới cũng đc bộ não hình thành trong trạng thái như thế …”. Tôi đã trả lời anh: “Bùi Quốc Trị, hồi làm bài thơ tôi đang bận lo sắt, thép, gạch, xi măng vì đang xây nhà, không hiểu sao lại viết được như vậy. Thì ra tính tích cực, phấn khích của tư duy mới là quan trọng chứ o phải là bận bịu hay o? còn bây giờ tôi dư thì giờ, tư duy sáng tạo còn nguyên, nhưng xã hội nhố nhăng quá, trắng đen lẫn lộn, thiện ác bất minh, nên chán o sao sáng tác được”; Bùi Quốc Trị: “Nguyễn Văn Hùng, vâng, tôi hiểu nỗi lòng của anh”.
Vậy chiều nay chủ nhật, buồn buồn, muốn bộc bạch chút “nỗi lòng” của Nhà Văn Đông La để BS Bùi Quốc Trị và các bạn hiểu cụ thể hơn cái điều mà tôi viết về những cái “nhố nhăng quá, trắng đen lẫn lộn, thiện ác bất minh” khiến tôi “tư duy sáng tạo còn nguyên” nhưng “chán o sao sáng tác được”. Điều buồn nhất với tôi, đó là một bạn văn chương thân nhất, chơi mấy chục năm, khi đoạt được cái chức Chủ tịch Hội Nhà Văn VN, lại hiện nguyên hình là một kẻ xấu!
Tôi sẽ đăng lại bài thơ NHỮNG KẺ CƠ HỘI và mấy câu viết về một hoạt động thể hiện sự lãnh đạo văn chương của ông cựu bạn thân Nguyễn Quang Thiều.
6-11-2022
ĐÔNG LA

Sáng 9/1, 2022, Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức Lễ phát động Cuộc vận động sáng tác văn học về đề tài thiếu nhi và trao giải thưởng Tác giả trẻ lần thứ nhất. Buổi lễ có sự tham dự của Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc, Trưởng ban Tuyên giáo trung ương Nguyễn Trọng Nghĩa, Bộ trưởng Bộ VHTT&DL Nguyễn Văn Hùng, Bộ trưởng Bộ Giáo dục - Đào tạo Nguyễn Kim Sơn”.
Chủ Tịch Hội Nhà Văn VN Nguyễn Quang Thiều nói: "Chỉ có thể làm cho tương lai tốt đẹp, khi thấu hiểu hiện tại và chuẩn bị cho tương lai dân tộc mình bằng cách chuẩn bị cho hiện tại với một trách nhiệm cao cả nhất và ngập tràn tính nhân văn”.
Tôi đã viết, đây thực chất là sự điêu trá, lừa mị của Nguyễn Quang Thiều nếu so với thực tiễn sáng tác của Thiều và những phát ngôn về các tác giả tác phẩm khác. Ta hãy xem Nguyễn Quang Thiều “thấu hiểu hiện tại”, “chuẩn bị cho tương lai, và có “trách nhiệm cao cả và ngập tràn tính nhân văn” ra sao?
Trong bài thơ “Con bống đen đẻ trứng”, viết “cho hai con Thuật, Ngân”, nhưng với cái nhìn bệnh hoạn như để doạ hai đứa con mình, Nguyễn Quang Thiều đã bịa đặt, vẽ ra những khung cảnh rùng rợn, toàn những tan vỡ, sụp đổ trên quê hương, đất nước VN: “Quanh các con tôi thế giới đang tự sát”; “Những vòm cây tự xé rách lưỡi mình”; “Những dòng sông tự cào tướp họng”; “Những trái cây tự rơi vào thuốc độc”; “những đền chùa gục ngã trước những pho kinh phản bội”; “Những ô kính tự tát vỡ mình”; “Những ngôi nhà cao tầng tự chặt xương sống mình”. Và, thật là phản giáo dục và không “ngập tràn tính nhân văn” một tí nào khi Nguyễn Quang Thiều nhồi nhét vào đầu óc non tơ của hai đứa con mình cái hình ảnh rất không phù hợp này: “Những hồ nước thủ dâm đục sóng”!
Không chỉ thế, Nguyễn Quang Thiều còn “đổi mới” thơ ngập tràn những thô tục, dơ dáy, phản thẩm mỹ, như làm bài thơ “Câu hỏi cuối ngày” mà Trần Mạnh Hảo cho Thiều là kẻ “thô bỉ”, “thiếu văn hoá” bởi khi gặp người đàn bà, con gái nào cũng nghĩ đến chuyện ngủ với người ta thế nào: “ … Trong cơn mơ đói và buồn/ Các cô gái đẹp mặc váy cưỡi xe máy phóng qua/ Như dao sắc phất vào tôi tứa máu/ Tôi nấc lên một câu hỏi như người sặc khói/ Rằng nếu tôi lấy họ/ Tôi sẽ ngủ với họ thế nào…”
Thiều còn làm bài thơ “nhân văn” khi nhìn trộm đàn bà “Tắm trong toilet không có rèm che”, nhìn trộm “Cuộc làm tình ban ngày/ Của những kẻ thất nghiệp”; và viết trong tập “Lò mổ”: “Ngáp ngủ đã đêm qua? Chửi tục đã đêm qua/ Gạ gẫm làm tình đã đêm qua/ Âm hộ đã đêm qua? Dương vật đã đêm qua...”
Nguyễn Quang Thiều véo von về chuyện “thấu hiểu hiện tại” nhưng lại làm thơ xuyên tạc, cho ở Việt Nam chỉ những người mù mới không bị lạc đường, còn những người sáng mắt thì bị “lạc ngay trước cửa ngõ nhà mình”; cho trong xã hội “khiếp nhược và lừa dối” như VN , chỉ “người đàn bà bị câm” mới có thể mang thai và “sinh ra được đứa bé cất lên được tiếng nói, chỉ ra con đường đến với hạnh phúc đích thực”; v.v…
***
Nguyễn Quang Thiều nói: “Khi chúng ta đặt văn hoá lên tầm cao của đời sống nghĩa là chúng ta thấu hiểu con đường đi tới hạnh phúc của dân tộc. Đây chính là lý do Hội Nhà văn tổ chức Cuộc vận động sáng tác văn học về đề tài thiếu nhi để kêu gọi các nhà văn hãy viết những tác phẩm đẹp nhất, nhân văn nhất cho trẻ em”.
Nói vậy nhưng thực tế Nguyễn Quang Thiều đã ca ngợi Nguyễn Huy Thiệp là nhà văn “tìm đạo cho dân”, một người từng “nôn mửa vào cuộc kháng chiến giải phóng dân tộc”; từng viết truyện ngắn bôi đen Vua Quang Trung và cho “Nguyễn Ánh mới là nòi vương giả”; trong truyện ngắn “Tướng về hưu” cho việc BS phụ sản mang xác thai nhi về nấu cho chó, cho lợn ăn là “chẳng quan trọng gì”; mượn văn chương chửi đồng nghiệp bề trên: “nhét cứt vào mồm thằng Khải (ám chỉ Nhà Văn Nguyễn Khải) tài như cái đấu mà dám chê tiệc của vua nhạt”, và “xẻo dái thằng Thi (ám chỉ Nhà Văn Nguyễn Đình Thi) xem có còn dê được không?”; viết về con người với con mắt bất nhân, về người nông dân: “Chẳng có khuôn mặt nào đáng là mặt người. Mặt nào trông cũng thú vật, đầy nhục cảm, không đểu cáng, dối trá thì cũng nhăn nhúm đau khổ”, về phụ nữ: “Đàn bà không có thơ đâu… Thơ phải cao cả. Mỗi tháng các bà hành kinh một lần thì cao cả gì”; về chuyện loạn luân, đã biện minh chuyện bố chồng bắc ghế nhìn trộm cô con dâu tắm: “Đàn ông chẳng nên xấu hổ vì có con buồi”; v.v…
Về cuốn “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh, Nguyễn Quang Thiều cũng tâng bốc là “chạm vào mẫu số chung nhân loại”, nhưng chính Bảo Ninh đã thú nhận mình xuyên tạc sự thật khi miêu tả đội quân anh hùng toàn là hiếp dân lành, hành lạc tập thể, hút hồng ma, trốn chạy, chôn sống tù binh, con ra trận bố dặn đừng ngu mà chết vì lý tưởng, và coi cuộc kháng chiến vĩ đại giành lại chủ quyền và nền độc lập của dân ta là “nỗi buồn”.
ĐÔNG LA
NHỮNG KẺ CƠ HỘI
Có những kẻ nhân danh đổi mới văn chương.
Để phỉ nhổ cuộc chiến giải phóng dân tộc.
Chúng miêu tả Vua Quang Trung như tay du côn, cho Nguyễn Ánh mới là nòi vương giả.
Chúng tôn vinh tác phẩm “Nỗi buồn chiến tranh” cho đội quân anh hùng của ta toàn là hiếp dâm, bài bạc, hút xách, hành lạc tập thể, chôn sống tù binh…
Chúng ca ngợi tác phẩm lộn ngược luân thường đạo lý, lộn ngược thẩm mỹ; bôi bẩn, diễu cợt cả Chúa, cả Phật, cả lãnh tụ.
Coi dơ bẩn, tục tĩu là ngôn ngữ đích thực của thơ ca.
***
Có những kẻ nhân danh đổi mới lịch sử.
Để xoá nhoà ranh giới của chính tà, thiện ác.
Chúng cho Nguyễn Ánh “cõng rắn cắn gà nhà”, “Rước voi về giày mả tổ” là anh hùng;
Tiêu diệt được triều đại Quang Trung là công thống nhất đất nước.
***
Có những kẻ cho 100 năm Pháp đô hộ Việt Nam là có công khai hoá.
Chúng cố quên hai câu ca dao “Bán thân đổi mấy đồng xu/ Thịt xương vùi gốc cao su mấy tầng”.
Chúng cố bịt mắt để không thấy Pháp bắt những ông vua yêu nước đi đầy.
Xoá tên nước Việt Nam trên bản đồ thế giới.
Khi Mỹ thế chân Pháp tại VN.
Chúng cũng không thấy chất độc da cam vặt trụi những cánh rừng, B52 “trải thảm” bom Thủ đô Hà Nội, v.v…
***
Chúng chính là những kẻ khi những kẻ thù lớn nhất là Pháp, Nhật, Mỹ đã trở thành bè bạn.
Chúng lại tìm cách thù địch với đất nước mình.
Khi những kẻ thù lớn nhất là Pháp, Nhật, Mỹ đã tự nhận ra sai lầm.
Chúng lại tìm cách biện hộ cho họ.
Vì danh, vì tiền chúng tìm cách chiêu hồi “Bên Thua cuộc”.
Với chúng chỉ có TQ trong cuộc chiến tranh Biên giới vài ngày là độc ác.
Vậy chúng là ai?
Khi chúng lại là những người thành đạt, thành danh trong chính thể chể hiện tại.
Phải chăng?
Chúng có danh nhưng danh chưa vang bằng giải Nobel.
Chúng có chức nhưng chức chưa to bằng thủ tướng, tổng thống.
Chúng đã giầu nhưng chưa giầu bằng đại tỷ phú.
Vì thế cho nên.
Khi không thể đạt được tham vọng bằng chính đạo thì chúng đã theo tà đạo.
Những kẻ, hôm nay tôi phải chỉ ra đích danh: BỌN ĐÓN GIÓ, TRỞ CỜ!
Nói cho gọn chúng chính là BỌN CƠ HỘI!
***
Chúng nhân danh đổi mới văn chương để cơ hội.
Chúng nhân danh đổi mới lịch sử để cơ hội.
Chúng nhân danh hoà hợp dân tộc để cơ hội.
Chúng nhân danh đấu tranh cho dân chủ tiến bộ để cơ hội.
Chúng nhân danh chống tham nhũng để cơ hội.
Chúng chống Trung Quốc để cơ hội.
Chúng làm văn nô ca ngợi Mỹ, ca ngợi phương Tây để cơ hội.
Chúng chống Formosa để cơ hội.
Chúng nhân danh bảo vệ dân oan để cơ hội …
***
Còn tôi không phải vì mất chức, mất quyền, mất danh lợi và bổng lộc.
Sao lại đi chống lại chúng?
Tất cả chỉ vì một lẽ giản đơn.
Nếu những kẻ tham, ác và dốt nát như chúng được như ý.
Thì đất nước Việt Nam thân yêu của chúng ta sẽ lại loạn!
20-2-2018
ĐÔNG LA