Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

BỆNH NGỘ CHỮ


ĐÔNG LA
BỆNH NGỘ CHỮ
TRANG PHÊ BÌNH TRIẾT HỌC
       Có người bảo tôi không tìm hiểu Kant, Hegel v.v…, tôi đã trả lời “đọc làm gì” là nói ngông vậy thôi. Chứ thực ra tôi đã tìm hiểu tất cả, có vài bài viết tôi cũng đã nhắc tới đôi nét. Có điều tôi không mê mụ thần phục vì nhận thức thời nay đã tiến rất xa mà đầu óc họ thời đó không sao có thể tưởng tượng ra nổi.

Tuy nhiên, ngay những ngày hôm nay, việc đánh giá cũ mới, cao thấp, đúng sai, giá trị hay không giá trị về tri thức cũng như sản phẩm của công việc sáng tạo vẫn “vàng thau lẫn lộn” ở nước ta. Nên lại muốn viết mấy chữ về I.Kant, để qua đó nói về chuyện của ngày hôm nay.
Vào thời của I. Kant, hai khuynh hướng cơ bản: chủ nghĩa duy lýchủ nghĩa kinh nghiệm mâu thuẫn gay gắt với nhau. I. Kant thấy cả hai đều phiến diện và cho rằng mỗi chủ thể luôn vốn có một trình độ nhất định của nhận thức tiên thiên, nhưng nhận thức không dừng lại, mà lý tính, chính là hoạt động của tư duy với hệ thống các phạm trù đã tạo nên nhận thức toàn diện hơn. Theo Kant, lý tính với tham vọng nhận thức tuyệt đối sự vật nhưng lại có tính an-ti-mo-ni, tức tách đôi thành các mặt đối lập, bởi các hiện tượng mà sự vật thể hiện luôn khác với bản chất mà nó luôn giấu kín, mà người ta lại chỉ có thể nhận thức được các hiện tượng nó thể hiện (Erscheinung) chứ không thể nhận thức được bản chất nó vốn có, những “vật tự nó” (Ding an sich, có người dịch là “vật tự thể”). Chính vậy ông đã đưa ra Thuyết Bất khả tri mà người cùng thời đã cho ông là một Copernic trong triết học.
Tất nhiên, tư tưởng của Kant như vậy so với những thành tựu khoa học ngày nay còn rất hạn chế. Về cái cực lớn, việc khám phá ra Bigbang, con người đã giải thích được cả sự hình thành nên vũ trụ; ngược lại về cái cực nhỏ, người ta cũng đang dùng những thiết bị khổng lồ nhằm tìm kiếm mảnh ghép cuối cùng của Mô hình chuẩn, hạt Higgs, và vừa rồi dường như đã tìm ra, để hoàn thiện sự hiểu biết về cấu tạo vật chất; về y học, bằng giải phẫu và dùng nội tiết tố, người ta còn có thể thay Tạo hóa biến đổi được cả giới tính con người!
Vì thế, với Kant cũng như với tất cả các danh nhân, chúng ta cần phải đánh giá đúng, tư tưởng họ phần nhiều có giá trị mang tính lịch sử như những viên đá lót con đường dẫn tới nền văn minh. Còn bây giờ vẫn mê muội thần phục, coi tư tưởng họ là chuẩn tri thức thì thật lạc hậu. Cũng như việc người ta từng xúm lại ca ngợi GS Cao Xuân Huy vậy. Mà người đầu têu không ai khác chính là ông Nguyễn Huệ Chi. Tôi đã viết những bài dài, bạn đọc chắc mệt, nên ở đây xin trích lại những nét chính dễ hiểu hơn.
Ông Nguyễn Huệ Chi cho rằng CXH đã có một “công trình triết học” đã lý giải được “cuộc khủng hoảng tư tưởng của triết học châu Âu hiện đại”... tránh được cái “đường mòn của tư duy nhân loạitập hợp các trào lưu tư tưởng theo hai dòng phổ biến tâm và vật, tập hợp chúng trong hai hệ thống mới, dựa trên hai phương pháp tư duy khác biệt nhau về loại: Phương thức “chủ biệt” và phương thức “chủ toàn”. Trong đó, phương thức “chủ toàn” của phương Đông lấy “tư duy tuệ tính” làm nền tảng là đúng đắn, còn phương thức “chủ biệt” của phương Tây lấy “tư duy lý tính” làm nền tảng là sai lầm…
Trong khi đó thực tế tôi có thể đố ông Nguyễn Huệ Chi tìm ra được một thành tựu nhận thức bằng “phương thức chủ toàn”. Thì ra việc trên chỉ là một triệu chứng của căn bệnh ngộ chữ. Người ta đã tưởng tượng ra đủ thứ cao thâm trong những con chữ mơ hồ mà không tỉnh táo đối chứng với thực tiễn cũng như không có đủ trình độ để phân biệt đúng sai. Thực tế, nếu có “phương thức chủ toàn” thì đó chính là cấp độ thấp của quá trình nhận thức, như trong hóa học là định tính chứ chưa phải định lượng, trong nhận thức là nhận thức cảm tính chứ chưa phải lý tính. Còn tất cả các quá trình nhận thức, khám phá, phát minh đều phải kết hợp toàn diện từ tri thức hiện có với kết quả thực nghiệm, từ đó mới phân tích, tổng hợp đưa ra những cái mới, chứ làm gì có chuyện tách bạch “chủ toàn” với cả “chủ biệt”!
Để chỉ ra nguyên nhân của cái căn bệnh ngộ chữ này, có lẽ câu trả lời hay nhất chính là ý của nhà bác học tật nguyền thiên tài  S.Hawking, mà tôi đã dùng để kết bài “cãi nhau” với Đỗ Minh Tuấn trên VNQĐ ngày nào:
Đến thời điểm này, đa số các nhà khoa học quá bận rộn vào việc phát triển những lý thuyết để trả lời câu hỏi như thế nào và chưa bận tâm đến việc trả lời câu hỏi vì sao? Mặt khác, những triết gia là những người mà công việc là đặt ra câu hỏi vì sao, lại không đủ điều kiện để thông tuệ được các lý thuyết hiện đại. Ở  thế kỷ 18, các nhà triết học xem toàn bộ kiến thức của loài người trong đó có khoa học tự nhiên là thuộc lĩnh vực của họ...? Song đến thế kỷ 19, 20, khoa học trở nên quá toán học đối với những nhà triết học... Các triết gia giới hạn các câu hỏi lại đến mức mà Wittgenstein, nhà triết học danh tiếng nhất của thế kỷ này đã thốt lên: “Nhiệm vụ duy nhất còn lại của triết học là phân tích ngôn ngữ”.
Cần phải chỉ ra cái tật làm dáng tri thức trong giới “tinh hoa” ở ta. Bởi nếu chỉ vì sĩ diện thì cũng chẳng sao, nhưng sẽ là rất độc hại khi họ lại có ảo tưởng, có tham vọng dẫn đường chỉ lối cho xã hội, mà không ít người chống đối đã coi họ như quân sư và coi tư tưởng họ như kim chỉ nam nên đã gây ra tình trạng lộn xộn trên mặt trận chính trị tư tưởng trong những ngày hôm nay.
TPHCM
30-9-2012
ĐÔNG LA