TUỔI THƠ
KHOẢNG CÁCH
Anh xa em gần nửa vòng trái đất
Nỗi nhớ cũng cong theo dáng Địa cầu
Lúc anh thức là khi em ngủ
Có bao giờ nhớ và nhớ trùng nhau?
Leningat 1990CÔ ĐƠN
Ngày
đầu năm lòng chợt thấy rỗng không
Em bỏ đi đâu trong ba ngày Tết?
Anh
như con thuyền lênh đênh sóng nước
Nghiêng
bên nào cũng chạm phải cô đơn!
1995
TUỔI
THƠ
Tôi
sinh ra khi đất trời vừa tạnh chiến tranh
Tưởng mỗi tế bào trên cơ thể đều mang
vết thương
của cha trên đất
Điện Biên bỏng khét
Tưởng mỗi niềm vui, mỗi nỗi đau
đều có
dấu vết chờ trông ngày nào
của mẹ
Tiếng khóc chào đời có sạm màu khói
đạn bom?
Chở nặng kỷ niệm thơ ngây dòng sông
nhỏ thân thương
Gốc đa già buông râu rễ lòng thòng trên
mặt nước
Chiếc vó bè nhà ai đêm ngày mài
miệt
Dưới trăng hè vẩy cá sáng lung
linh
Nhớ những chiều đầy gió heo may
cưỡi trâu giữa cánh đồng
Nhìn đàn chèo pheo đen tuyền về
đậu kín rặng tre đầu ngõ
Hương cốm dâng khi mờ khi tỏ
Đàn vịt bầu lạch bạch góc bờ
mương
Rồi tôi đến trường trong một
sáng thiêng liêng
Kiến thức đầu tiên ông giáo trao cho là con số
1(*)
Có phải mày là khởi đầu của bao điều không hở con
số 1?
Như chiếc gậy thần tôi vịn dọc đời
đi
***
Cha còn nhớ không lần đầu tiên con
được điểm 10 môn toán?
Như mố trụ đầu bắc những nhịp cầu
vui
Con kiêu hãnh suốt một thời thơ bé
Trang vở xinh mở rộng những khoảng
trời
Tâm hồn thơ ngây trải ra như khoảnh
đất
Ông giáo già gieo vãi hạt sớm hôm
Tay
nâng niu từng mầm chồi kiến thức
Như nâng niu từng hạt ngọc
thiêng liêng
Như đứa trẻ mới tập đi lẫm chẫm
trong khu rừng bí ẩn
Mỗi bài toán đơn sơ giống một cuộc
ú tim
Cái ẩn số cứ chập chờn phía lùm
cây trước mặt
Đốt đèn lên con lóng ngóng đi
tìm
“Con sau này phải thành kỹ sư, bác
sĩ
Cha sẽ cho học hết các lớp trên
đời”
Ôi
ước mơ của người nông dân chân tay vàng cáu
Con
sẽ sống suốt đời trong mệnh lệnh ấy cha ơi!
***
Nhưng
bỗng một chiều cả trời xanh vỡ vụn
Mái
ngói đỏ tươi lả tả sân trường
Hàng
phi lao mảnh bom thù chém gục
Sông
quằn lên những cồn sóng đau thương!
Thương
chiếc bảng đen mảnh bom găm rách nát
Khung
trời vuông ngã gục dưới chân tường
Cái
điểm 10 tròn xoe cũng bị thương trên trang vở
Khói
đốt trường cay đến muôn phương!
Nhưng
chiến tranh là gì con chưa thể hiểu?
Chỉ
tiếc màu lá rêu phủ sạm màu áo trắng học trò
Chỉ
khó chịu trên đầu chiếc mũ rơm nặng trịch
Tiếng
kẻng liên hồi chặt khúc bài giảng thầy cô!
Con
lại đến với ngôi trường sơ tán
Bốn
bờ tường như bốn ụ đất lom khom
Cô
vá lại cho con cái ước mơ rách nát
Vết
nứt trên cây lại nảy những chồi non./.
Viết năm
1989 tại TPHCM
_________________________
(*)
Để tránh bắt bẻ kiểu TMH, tôi đi học muộn hơn nên chữ đầu tiên tôi học là số 1.
|